Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

nói đánh là đánh?

Tiểu thuyết gốc · 2464 chữ

Diễn biến trước mặt chạy theo hướng không ai ngờ tới, làm cho ba vị hành giả của Tân Binh hội cứ hết nhìn người rồi lại nhìn mình. Ố hành giả quay sang, hạ giọng thì thào.

"Thế này.... sao cứ sai sai kiểu gì ấy nhỉ? Tình báo nói rằng tên Thụ Ti... khụ, Thu Tịnh này là kẻ lưu manh xảo trá lắm cơ mà. Chả lẽ chủ tớ nhà này đúng là thất phu như lời còn rùa già kia nói?"

Nộ hành giả quắc mắt. "Chẳng không xảo trá. Chứ làm gì có chuyện như trước đây, đang yên đang lành, lũ lâu châu như Tân Binh hội chúng ta không dưng lao ra đánh, mà đám Kim Long lại vứt khí giới bỏ chạy khỏi phân đàn. Ở đời làm gì có chuyện ngon ăn như vậy?"

Ố hành giả cũng băn khoăn. Nếu tính theo thời gian, đúng là Tân Binh hội là đám lâu châu thật sự, nếu so với môn phái truyền thừa nông sâu như đám Cửu Vân hay mấy môn phái khác. Về căn cơ, có lẽ Tân Binh hội là đám yếu nhất.

"Đám lâu châu? Ngươi thiếu lòng tin vào Hội chủ thế à?" Sau khi nhịn cười đến mức tím tái, Ái hành giả quay sang Nộ, bật cười thả hơi một tiếng, nhưng đôi mắt yêu mị lại có ý lạnh lùng.

"Năng lực của tiểu Hội chủ tất nhiên ta không có ý nghi ngờ. Tất cả những gì chúng ta có được như bây giờ, dĩ nhiên đều là ân tái tạo của Hội chủ ban cho. Tồn tại siêu phàm như người, chắc chắn là trụ cột vững chắc cho Tân Binh hội. Chỉ là... chúng ta cứ vậy mà thắng Kim Long, cho nên có chút mờ ám."

"Trên dưới Kim Long bang, ngoài chủ tớ bọn hắn, còn lại làm gì có chủ chốt. Nhưng mà...ngươi nói cũng phải." Ái hành giả thở dài. "Cho nên chúng ta mới phải ở đây, để xem hắn làm cái trò gì."

Phía bên kia, sau khi chủ tớ Thu Tịnh làm màu chán chê, đã bắt đầu lớn tiếng bắt chuyện với Du Chánh Thiên. Dù Vân Hạc có chút ý thù địch sau vụ chết hụt vừa rồi, nhưng Du Chánh Thiên làm ngơ không thấy, cứ cười nói với Thu Tịnh.

Ố hành giả nãy giờ vẫn chưa hết băn khoăn. "Nhìn qua liếc lại, xưng là kẻ số một thiên hạ, mà biểu hiện ra lại có chút tầm thường như vậy..."

"Lần giao thủ vừa rồi..." Nộ hành giả nhắc lại.

Ố hành giả liếc về phía Du Chánh Thiên. Với tu vi của ba người bọn họ, muốn bức cho tên mặt vuông này sử được Di Ảnh Thuấn là coi như đã không phụ chân truyền của Hội chủ rồi. Thần không biết quỷ không hay, lại còn cắp theo một người lẻn ra sau lưng bọn họ... Chắc chắn Du Chánh Thiên không đơn giản là chỉ biết cười nói hoà nhã như vậy. Và làm được điều này còn chẳng phải là một người, mà đơn thuần chỉ là thanh đoản đao của U Minh Câu Liêm rớt từ lầu bốn xuống mà thôi.

"Hội chủ dặn, chuyến đi lần này, ngoài Thu Tịnh chủ tớ bọn hắn, cũng phải lưu ý kĩ tên Du Chánh Thiên này. Thông tin về hắn quá ít, lại chẳng ai biết hắn làm chức vụ gì trong Cửu Vân cả. Nếu cứ để hắn giấu diếm như vậy, sau này ắt bất lợi với Tân Binh hội."

Nộ Ái hai người kia gật gù đồng ý.

"Cơ mà... hỏi thăm kiểu gì thế kia?" Nộ hành giả nghiêng đầu.

Phía bên kia, từ lúc nào mà Du Chánh Thiên và Đa Nhiên Thu Tịnh hai người, từ tay bắt mặt mừng, đã chuyển sang "ân cần hỏi thăm" mười tám đời tổ tông của nhau rồi.

"Hô, nghe nói trên dưới Kim Long bang người đông thế mạnh, nay ta đến thăm một người cũng không có, hay chúng nó đã khinh thường ngươi ra mặt rồi? Lòng dạ con người hiểm ác, sao Tịnh đệ không đầu thai kiếp mới nào cho dễ sống ấy?"

"Aiza, Du huynh lớn hơn tiểu đệ vài năm đấy nha, có lỡ mà đệ vong mạng, khéo huynh đã đi xong súc sanh đạo chui vào chuồng bò nhà nào đó rồi. Kiếp trước thì mặt kiếp sau thì móng, vuông như đóng dấu, vẹn cả đôi đường"

"Á há há, tất nhiên bổn toạ phải... khụ, ý ta là, lỡ như ta đi trước một bước, dưới âm ty không người chỉ dẫn, thính tai như đệ mà lạc vào chỗ của Địa Tạng, khéo mà Đế Thính mất việc..."

"...."

Bên cạnh Du Chánh Thiên, Vân Hạc mặt nghệt ra. Thường ngày nho nhã hài hoà như vậy, thật không ngờ công phu thoá mạ của Thiên nhi... hự, cái mồm, là đại nhân, sát thương còn thốn hơn cả kẻ lăn lộn ở hắc đạo như Thu Tịnh. Đúng là hậu sanh khả úy.

Còn Phong Duệ thì siết chặt thẻ trúc, ngoan ngoãn đứng ở một bên, nhưng xem chừng điệu bộ cũng rất muốn nhảy vào đỡ giùm cho chủ nhân mình một câu.

"Được, võ mồm chúng ta trên dưới bất phân, hôm nay chuyển nội dung thi đấu. Phong Duệ, vũ khí."

Thu Tịnh giơ tay, Phong Duệ ăn ý quăng luôn đoạn xích vào tay chủ nhân.Thế là U Minh Câu Liêm rời khỏi mặt đất, vù vù cuốn mình xung quanh Thu Tịnh, một đao một câu, hai thứ ở hai đầu huơ lên thành thế lưỡng long triêu nhật.

Hả? Nói đánh là đánh luôn? Đám Nộ Ái Ố há mỏ. Quả nhiên có tên đầy tớ là Phong cách Nghệ thuật có khác, chủ tớ nhà này làm việc gì cũng đều tạo dấu ấn sâu đậm trong lòng khán giả. Dĩ nhiên là trừ vụ làm màu lỗi lúc nãy.

Phía bên kia, Du Chánh Thiên điên cuồng cười.

"Được, Tịnh đệ đã khoái hoạt như vậy, huynh đây chả lẽ lại không theo lệ làm khách. Đa Nhiên Thụ.... ặc, tiểu đệ, xem chiêu."

Trời sinh cái tên, sơ hở là đọc nhầm. Ai cũng cảm thán, tiếc thay cho Kim Long bang chủ.

Khí lực từ dưới chân Du Chánh Thiên dồn lên, vân đồ trên áo bay phấp phới, trở nên sống động như thật. Dưới bàn tay của y áp súc, cát bụi dưới chân dần dần bị tán mịn, tản ra tụ lại theo từng bước thổ nạp, hình thành một vân đồ y như trên áo.

"Tiểu đệ, muốn thử cảnh giới mới của Thiên Lý Phách m không?

"Hay lắm, một chiêu "Cuồng Ma Phiên Vân" đệ bát kiếp của ta còn chưa được thử sức, lấy đầu huynh ra thử nhé."

Khẩu khí chẳng nể nang nhau, khiến cho xung quanh có hơi chút căng thẳng.

Nếu nói Du Chánh Thiên có bộ pháp số một không hai trong thiên hạ, cùng món kì môn giống như người ta bắc loa mà nói, lấy du chiến làm chủ. Thì "Cuồng Ma Thất kiếp" của Thu Tịnh lại theo đuổi cái sự cuồng kình bá sát. Những ngày cũ uy chấn thiên hạ của Thu Tịnh, phần nhiều cũng là do môn công phu này dễ giết gà doạ khỉ. Không hiểu sao, đến hôm nay lại lòi ra thêm một kiếp thứ tám. Xem chừng dù đã chán chê cõi giang hồ, thì tiến cảnh võ học của Thu Tịnh cũng thực sự đáng nể.

"Sắp giao thủ, chú ý quan sát." Ái Hành giả nhắc nhở. Hai người còn lại thần sắc trở nên nghiêm túc.

Nội lực của Du Chánh Thiên áp sức đã đủ, áo mây dừng thôi động, miệng hắn hé ra hít một luồng khí lớn, rồi ngậm chặt lại. Phía dưới chân, theo luồng khí hắn hít vào, vân đồ dần tản đi. Mặt y đỏ bừng lên, trán hằn mạch máu.

Thu Tịnh thấy vậy, biết rằng Du Chánh Thiên đã chuẩn bị xong.

"Du huynh cẩn thận nhaaaaa....."

Dưới tác động của bàn tay Thu Tịnh, cả dây xích trở nên đỏ rực như lửa. Xung quanh hai món vũ khí có một luồng khí đen lượn lờ. Theo chữ "nha" kéo dài, câu liêm và đoản đao, chia hai hướng cùng bay ra ngoài. Như có linh tính, chúng phân biệt lao theo hai hướng khác nhau, khép nhỏ đường lui của Du Chánh Thiên lại.

"Là muốn chặn Di Ảnh Thuấn của y." Ố hành giả nhận xét

"Phải."

Biết nếu du đấu thì sẽ bất lợi, Thu Tịnh lấy ưu thế vũ khí làm chủ, tiên phát chế nhân. Phía bên kia, Du Chánh Thiên quắc mắt. Quyết định rất nhanh, y chơi khô máu.

"HA!" Y thét lớn.

Bằng mắt thường có thể nhìn thấy, không khí trước mặt bị vặn xoắn lại, đi thành đường xoắn ốc, lao thẳng về phía mặt của Thu Tịnh.

Tới sau mà đến trước, gợn sóng của Phách m đã tiếp cận Thu Tịnh trước cả liêm đao.

Thấy nguy không biến, Thu Tịnh hoắc tay. Khí đen lượn lờ tụ lại trên vành lưỡi của hai món kì binh. Chúng đột ngột ngoặt hướng, chém thẳng về phía gợn sóng kia.

Ríttttt..........

Một tiếng kêu chói tai vang lên. Mọi người xung quanh, ai cũng phải vận nội lực lên chống chọi. Vì biết kiểu gì Du Chánh Thiên cũng công kích lại, nên Vân Hạc đã sớm lui ra xa. Chỉ còn lại Phong Duệ đứng gần nhất. Mặt hắn đẫm mồ hôi, thẻ trúc trên tay đã xuất hiện vài vết nứt nhỏ.

Không khí xung quanh tản ra, cát bụi chỗ này đã bị xới tung, giờ lại bị thổi bung bét cả ra tứ phía. Vườn cây mê cung bên ngoài Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu cũng bị ảnh hưởng, những bức tường cây gần nhất bị không khí sắc bén như dao cắt vụn.

Tam tình Hành giả bên kia cũng không ngờ, chỉ là khí lãng bắn ra cũng sắc bén như vậy, vội vàng né tránh.

Nhưng sau một hồi cuộn trào ấy, mọi thứ trở nên yên ắng lại. Câu liêm và đoản đao về tay, cả người Thu Tịnh gợn sóng, sau đó bình ổn như cũ.

Phía bên kia, Du Chánh Thiên cũng điều tiết lại nội tức, khuôn mặt trở lại bình thường. Vân Hạc xun xoe chạy lại.

"Đại nhân người..."

"Được rồi." Y phất tay. Vân Hạc bèn lui ra.

"Thôi động nhanh như vậy mà nội tức vẫn bình ổn. Xem ra nội công Du huynh còn mạnh hơn ta đoán." Thu Tịnh lên tiếng trước

"Một chiêu vừa rồi của đệ cũng khắc chết ta rồi, chạy không nổi, không vậy thì thế nào. Rút khăn lau mồ hôi còn chẳng kịp."

Cả hai người cùng nhìn nhau cười.

Nộ hành giả bối rối. "Vậy là ai thắng?"

Phong Duệ quay sang nhìn. "Các ngươi không biết?"

"Chúng ta ba người đến đây làm khách, không dám múa rìu qua mắt thợ, Phong cư sĩ cứ tùy ý chỉ điểm."

"Rõ rành rành như thế mà còn không nhìn ra được, còn phải xin tiểu sinh chỉ điểm. Là búa thắng kéo đó." Phong Duệ dẩu môi.

Chưa thấy chỉ điểm đâu, nhưng ý châm biếm đám Nộ hành giả đã lộ rõ trên câu từ. Ba người bọn họ biết mình hố, chỉ còn cách ngậm bồ hòn làm ngọt.

"Nói thẳng ra thì, Cửu Vân bọn huynh kéo được có hai người đến đây làm khách với ta, nói như vậy phải chăng là chê Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu ít chỗ? Vậy là khách sáo rồi." Thu Tịnh sau một hồi cười cười, cũng cất tiếng.

"Chẳng giấu gì đệ, thân là chỗ thâm tình kín đáo, ta đến trước để hỏi thăm sức khoẻ của đệ thôi. Thấy Tịnh đệ vẫn khoẻ là ta mừng rồi." Chánh Thiên cũng khách khí mà giải thích.

"Còn bổn giáo.... sẽ có quà đến sau. Cái này thì ta cũng không rõ lắm chắc từ từ rồi đệ biết."

"Đừng là đoạn đầu đao thì cái gì đệ cũng nhận hết." Thu Tịnh cười ha hả.

"Trao đổi vậy thôi, lần này đến đây thời gian có hạn. Thấy đệ như vậy ta cũng an tâm. Hẹn gặp lại." Vẫy Vân Hạc, Du Chánh Thiên cung kính chắp tay rồi xoay người rời đi.

"Du huynh cẩn thận,coi chừng chó cắn nha, Long Nhân cốc bọn đệ chó hoang nhiều lắm đó."

Oạch, bọn tam hành giả súyt ngã. Ý tốt, cách biểu lộ cũng thật phong phú.

"Còn ba người các vị..." Thu Tịnh quay sang nhóm người Nộ hành giả, nãy giờ bị cho ăn bơ, lúc này mới được tiếp chuyện.

"Hội chủ có lệnh, đưa thiếp đến quý bang, có ý mời các hạ sau này đến Linh Minh nhai luận đạo. Ngày giờ đã có đủ. Mong Tịnh bang chủ nhận lời." Ái hành giả cung kính, tay đưa ra một tấm thiếp thếp vàng, trên có chữ Binh viết lớn.

"Nói cho kĩ thì, hình như đám oắt bọn ngươi vừa mới đánh ta mấy hôm trước?"

"Sự việc xảy ra là bất khả kháng, huống hồ là tranh chấp địa bàn của hạ cấp. Mong Đa Nhiên bang chủ hiểu cho." Ái hành giả lựa lời đáp lại.

"Được, Hội quán có lòng, ta cũng đáp dạ. Để xem xem tiểu ma đạo nhà hắn tính là cái gì." Thu Tịnh vươn tay. "Thiếp này ta nhận."

"Vậy chúng ta xin cáo lui." Cả ba người giơ tay làm lễ, rồi cũng bước đi.

Chỉ còn lại chủ tớ Thu Tịnh hai người.

"Giờ sao đây, chủ nhân?"

"Ngươi á? Về diện bích đến cái ngày ghi trên thiếp này thì thôi." Thu Tịnh vươn tay sang cốc đầu. "Cái tội báo động nhảm."

"Nhưng thuộc hạ đâu có báo động sai. Xem chừng, bọn hắn cũng bắt đầu ngứa tay với cái món đồ chơi ta đang giữ rồi." Phong Duệ xoa đầu.

"Không giữ được thì bỏ. Tên mồm mọc ngược kia đưa nó cho ta, tám phần chả phải tốt lành gì. Hôm nay Du Chánh Thiên đến, khả năng là cố tình đánh tiếng cho ta biết. Nhân tiện, ban lệnh xuống dưới giúp ta."

"Lệnh gì?"

"Giải tán Kim Long bang."

"Hả?" Phong Duệ trợn mắt.

Bạn đang đọc Chư Hiệp sáng tác bởi tanhaovo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tanhaovo
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.