Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

người có thực lực là thích làm màu hả ?

Tiểu thuyết gốc · 2171 chữ

Cái gì đây? Sao tối om thế này? Sao không cảm nhận được gì hết?

Từ sâu thẳm trong tâm can, hắn cảm nhận được từng đợt chấn động bên ngoài đang liên tục làm rung động cơ thể. Nhưng cơ thể nào nhỉ? Hắn đâu có cục cựa được cái gì. Cả người hắn cứ tê dại như một tấm gỗ lim, không thể nào nhúc nhích nổi. Xung quanh tối ù, và yên lặng tuyệt đối, chẳng có một tiếng động nào lọt được vào đầu cả. Thứ duy nhất hắn cảm nhận được là từng luồng chấn động như từ xa xăm đang truyền về.

Đột nhiên, thính giác của hắn trở lại trước tiên. Có những tiếng nói lao xao từ ngoài lọt vào trong đầu hắn.

"Ay gu, làm sao đây làm sao đây?"

"Thương tích như vậy, là ai đã gây ra?"

"Hố, xem ra sắc mắt với đống vết hở há mỏ đấy thì thằng nhãi chả sống được lâu đâu."

"Bậy bạ. Thấy chết là phải cứu. Huống hồ tiểu huynh đệ này còn trẻ như vậy"

"Này lão, trình lang băm cứu 9 chết 10 như lão mà cũng đòi cứu người hả? Ối Chúa sáng ơi ta cười chết mất. Nam mô a me... à lộn."

" y za, đừng có cãi nhau nữa mà. Đại sư huynh nói đúng đấy, cứu hắn trước đi...Lỡ như....!@#$%^&..."

Chỉ nghe được đến đây, thì hắn lại tiếp tục chìm vào mê muội. Những gì hắn có thể mơ hồ nhận dạng được, là số mạng của mình có vẻ như đang thuộc về người khác sắp đặt rồi.

"Sao, thích không?" Một giọng nói khác lại vang lên

Hả. Hắn ngạc nhiên. Ai đang nói vậy?

Từ trong cái hư vô của hắn, một hình bóng hiện ra. Chính là con mèo đội mũ hôm lần hắn thấy.

"Sao hả, có nhớ mỗ không?" Con mèo mập bự vểnh râu lên tự đắc, hai bàn tay vé xíu vỗ theo nhịp lên cái bụng béo mẫm của nó, cơ thể trôi nổi trên không trung, lười nhác hưởng thụ. "Mỗ là người đã ban cho ngươi cuộc sống mới đó. Cảm ơn đại miêu gia đi"

Khoan.. cảm... cái thứ chết tiệt mày là gì vậy, sao biết nói tiếng người?

"Cẩn thận cái mồm. Miêu gia đẹp trai bố đời siêu cấp vô địch vũ trụ mà ngươi cũng dám lăng nhục à? Chắc là chán sống?"

Con mèo này đọc được suy nghĩ?

"Phải đấy. Giờ ngươi không nghe không thấy không ngửi được, còn thời khắc nào lý tưởng hơn."

Con mèo vẫn lười nhác cái đuôi phe phẩy như đuổi ruồi. "Èo, vào trong này sướng thật, mỗ đách phải thò chân xuống chạy làm gì cho mệt. Mấy trò gì mà trèo tường leo mái đuổi chim bắt chuột, chỉ khổ cái chân mỗ thôi." Cái lưỡi lại lè ra định liếm chi trước, nhưng lại bị cái bụng béo cản trở. "Chắc bữa nào phải giảm cân thôi, cái chân bẩn quá rồi."

Nhưng khoan đã, làm sao....

"Khỏi phải làm sao hái trăng cái gì. Để mỗ nói qua cho ngươi hiểu." Đồng tử con mèo mở tròn ra.

"Nhưng mà nói từ đâu nhỉ. 50 năm trước...hay là 60 nhỉ... tóm lại là.... dạo trước, mỗ và con chó nuôi râu dê kia, làm ra cái đĩa đồ ăn đấy để giải trí. Tức là chơi ném qua ném lại với nhau ấy. Xong hôm ấy cái tay mỗ đau quá, mà nó vẫn cố gạ gẫm ta chơi ném đĩa. Thế là ta cáu lên, hất cái đĩa đi. Ai ngờ nó rơi xuống hạ giới. Xong chúng nó thấy đồ trên trời rơi xuống, thích lắm, giành lấy giành để... Báo hại con chó phải đi khắp nơi nắn lại sự tình. Ố hố hố, khổ chưa. Cái mồm 'đoán đâu trúng đó' của nó lại thích ban sấm, viết chỉ dụ các thứ. Đám tay to hơn đầu đó hiểu lạc hết. Thế là giờ chúng nó cứ lăm le đánh nhau giành cái đĩa."

Nó ngáp dài. "Và thế là mỗ lại phải tự nhấc mông đi nghĩ cách xử lí.... Mà xét thấy tình hình chúng nó đánh nhau to như vậy, bộ não thiên tài thông minh sáng láng của mỗ đã nghĩ ra một cách cực kì thông minh, đó là... để cho người khác xử lí."

Mèo béo lật người lại. " Và ngươi chính là người may mắn đi xử lí hộ ta. Ố hố hố. Hay chưa, thiên tài chưa... Nói mỗ nghe, ngươi tên gì?"

Tên của mình... là cái gì?

"Tốt, vậy thằng nhóc mày gọi là Vĩ Bất Hư nhé. Cái đoạn lúc nãy ngươi nghe là mỗ cập nhật lại tí status bây giờ cho người xem trailer để hiểu tình trạng của mình đếy. Rồi, giờ lên trên kia chơi đi. Đang vui lắm."

Nói đoạn, con mèo ấy biến mất.

Lên trên kia chơi... không biết như nào nhỉ. Mà khoan đã. Lên trên kia... chả lẽ mình từng chết rồi à? Chết lúc nào vậy? Sao lại chết? Kiếp trước của mình như nào? Tại sao lại chuyển đến đây? Con heo tai nhọn kia là cái thứ gì, hiện bô la ba la một hồi xong biến mất? Một đống câu hỏi cứ vòng vèo trong đầu hắn.

Mà quan trọng nhất... lên trên kiểu gì?


Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu, Long Nhân cốc.

Một cái địa danh mà phải nhắc lại ba lần trong hai chương truyện, đủ thấy tầm quan trọng của nó như nào. Nhưng mà cái kiểu quan trọng gì mà lại... bị niêm phong thế kia?

Phải, đại môn lầu trệt của lâu lúc này đang dán chéo hai hàng giấy, biểu thị cho người ngoài thấy đã đóng cửa, không còn chủ sở hữu.

Đứng phía ngoài cửa, lúc này là một tốp người có 5 mạng. Một thanh niên trạc 30, thân hình cường tráng, mặt chữ điền, mắt sâu môi dày, mặc y phục xanh lam in vân đồ đứng đầu. Phía sau là ba người,cao thấp to nhỏ lại không đồng đều, quần áo giống hệt nhau, trên mặt đeo mặt nạ lần lượt theo 3 cảm xúc Nộ, Ái, Ố. Bên cạnh là vị tiên sinh râu tóc bạc phơ, tay cầm quạt lông hạc, đầu đội ngân quan, đang đứng vò đầu bứt râu trước cửa.

"Cái trò chết khỉ gì đây? Tên thất phu Thu Tịnh lại thích bày chuyện à? Thằng ranh con mới 30 tuổi đầu mà đã bày đặt làm màu làm mè, để lão phu lên phá quan, xem nó có chịu ló mặt ra không?"

"Vân Hạc." Thanh niên kia quắc mắt. Có vẻ y là người cầm đầu tốp nhân sự này.

"Nhưng đại nhân, thế này là khi dễ chúng ta."

"Bổn toạ tự có chính kiến." Thanh niên nhẹ nhàng nói.

"Nhưng..."

"Được rồi." Phất tay ra hiệu cho lão già thôi nói, người này bước lên.

"Cửu Vân hội, Du Chánh Thiên cùng ba trong Thất tình Hành giả Tân Binh hội, tệ giá quang lâm, có ý làm khách, mời bang chủ Kim Long Đa Nhiên Thu Tịnh tới bồi tiếp."

Từng lời nói nhẹ nhàng phiêu hốt như không, nhưng Du Chánh Thiên ngầm vận nội lực, từng câu từng chữ nhẹ mà không nhẹ,

vang vọng cả Long Nhân cốc.

Nộ Hành giả thì thầm. "Thiên Lý Phách m của hắn lại tiến thêm một bước."

Ái Hành giả, Ố Hành giả không có ý kiến. Vân Hạc bên cạnh sáng ngời mắt, "Thiên nhi quả nhiên là nhân trung chi phượng, chỉ ít lâu công lực lại tinh thuần thêm 1 bậc, xem ra ngày Cửu Vân xưng bá cũng không xa nữa."

"Nhi nhi cái gì, bổn toạ sắp ba giáp đến nơi rồi."

"Lão phu hồ ngôn, đại nhân trách tội." Vân Hạc ra vẻ thảng thốt, nhưng trong lòng lại vui mừng. Có thể xem như đây là một lần hiển lộ thực lực cho đám lâu la xem.

Qua một lúc, từ trên lầu bốn của Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu, có một thứ gì đó bị ném xuống.

Vân Hạc nhíu mắt. "Đó là cái...."

Còn chưa kịp định thần, Du Chánh Thiên đã biến sắc. " Vân lão, tránh ra." Chân triển bộ pháp tức thì lôi Vân Hạc về phía sau.

RẦM!

Một tiếng động lớn vang lên. Cát bụi bay mù mịt, che lấp cả thân ảnh 2 người Du Chánh Thiên. Ba hành giả cũng động dung lo lắng.

"Ha ha ha..." Một tràng cười cuồng vọng từ trên kia đáp xuống. "Du huynh, đã lâu không gặp, xem chừng không chỉ Thiên Lý Phách m, mà Thiên Lý Di Ảnh Thuấn cũng đã lên tầng cao mới rồi."

Tiếng cười kia áp súc nội lực, khiến cho cát bụi xung quanh tán hết ra. Cảnh tượng trước mắt làm cho ba người đeo mặt nạ trợn tròn mắt.

Trước mặt, chỗ chủ tớ hai người Du Chánh Thiên đang đứng lúc nãy, một thanh đoản đao nối xích đã cắm ngập vào đất đến lút cán, dây xích chạy thẳng lên lầu bốn. Mặt đất xung quanh bị cày xới, vết nứt chia năm xẻ bảy vươn ra tới năm trượng. Còn Du Chánh Thiên và Vân Hạc không thấy tăm tích.

"Hah... Tịnh đệ quá khen. Một thân công lực hùng hậu như vậy, huynh đây muốn cứu người xong chắc cũng rút nhẹ cái khăn lau mồ hồi đã."

Phía sau Nộ Hành giả, hai người Du Chánh Thiên đã đứng đó tự bao giờ. Vân Hạc mặt tái mét, râu tóc rối tung, đang run run đứng đấy. Còn Du Chánh Thiên... đúng là đang rút khăn tay ra quẹt mặt thật.

"Aiz, Du huynh quá lời rồi."

"Người cũng đã đến, sao Tịnh đệ cứ lấp ló chơi trốn tìm vậy. Chỗ bằng hữu thân thích, cũng nên tay bắt mặt mừng chút chứ." Du Chánh Thiên cười mỉm, đút khăn tay vào áo.

Cái vị "bằng hữu thân thích" này lúc nãy suýt cắt đầu người của ngươi đấy. Ba người Nộ Hành giả trợn mắt.

Vừa dứt lời, từ chỗ đầu dây xích còn lại, có một người đang triển khinh thân đi ngược xuống. Đấy là một thư sinh mặt trắng, thân hình gầy gò, tay cầm một cuốn thẻ trúc, đang thong thả đi trên dây xích xuống.

Còn phía sau... một nam tử trạc 30, mặc kim y, tay chắp sau lưng. Khuôn mặt y có chút sạm, nhưng đôi mắt xám vẫn ánh lên thần thái ngông cuồng của kẻ từng phá đảo thiên hạ. Y đứng yên vị từ lầu bốn, đôi mắt đầy giông tố nhìn xuống hết thảy những người có mặt.

"Lâu không gặp, Tịnh đệ quả nhiên vẫn không sa sút phong độ. Lần gặp mặt này của cả hai càng có thêm ý nghĩa. Nhưng sao... đệ chưa xuống?" Du Chánh Thiên băn khoăn.

Bốn người còn lại cũng hồ nghi, chả lẽ hắn lại giở trò gì ở đây? Lắm mưu nhiều kế, đấy là xưa nay người ta nghĩ Thu Tịnh hắn như vậy.

Nào ngờ, câu trả lời lại ngay trước mắt.

Khi Phong Duệ bước một bước cuối xuống đất, mặt đất hơi chấn động. Rồi đầu kia của dây xích, kéo theo cái móc cũng tuột luôn xuống đất.

RẦM!

Cắm ngay bên cạnh thanh đoản đao.

"Cái tên chết bầm, ta bảo ngươi bước nhẹ thôi, khéo tuột dây. Giờ thì tuột thật. Đồ ăn tàng phá hại."

"Thuộc hạ đáng chết, thuộc hạ đáng chết."

"Đáng đáng cái đầu ngươi, cầm lên quăng lại cho ta xuống."

Nhóm Du Chánh Thiên và Thất tình Tam Hành giả trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng trước mặt. Một thư sinh gầy nhách, trói gà không chặt, cố rút cây móc lên ném lại trên kia, nhưng vì quá nặng, thành ra loay hoay mãi vẫn chưa ném được. Phía trên kia Thu Tịnh đang la hét.

"Coi chừng có quỷ kế." Vân Hạc thì thầm vào tai Du Chánh Thiên. Nhưng y đâu có để tâm, vì đang bận cười ngặt nghẽo rồi.

Còn Nộ Hành giả, Ố Hành giả thì bối rối. Duy chỉ có Ái Hành giả là giống Du Chánh Thiên, hai vai hơi run run, cố kìm nén.

Sau một hồi, cuối cùng cũng quăng lên được. Lúc này Thu Tịnh cũng làm hệt như Phong Duệ lúc nãy, bước trên dây xích đi xuống. Khi y chạm đất, đầu kia của móc cũng rơi theo, cảnh tượng lặp lại hệt như lúc Phong Duệ đáp xuống, cát bụi bay mù mịt.

Hoá ra là kịch bản làm màu cả, chỉ trách tên Phong Duệ thích phá.

Bạn đang đọc Chư Hiệp sáng tác bởi tanhaovo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tanhaovo
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.