Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

hồi sinh thế cờ tàn

Tiểu thuyết gốc · 2569 chữ

"Ơ kìa... sao lại im rồi..."

"Quy lão... tiếp đi chứ."

Khuôn mặt thất thần của lão thầy đồ hom hem giật giật, choàng tỉnh lại.

Xung quanh có tiếng cười rộ lên.

"A hahahaha...."

"Đúng là lão rùa, đang kể thì lăn ra ngủ..."

"Thông cảm đi, cao tuổi thì chả như thế... ha ha" Có tiếng đốp lại, nhưng cũng cười theo.

Quán nước đang yên lặng, rộ lên một hồi huyên náo.

"À... hả, ta vừa ngủ mớ à. Tiểu Manh?"

Có tiếng cười khúc khích nhỏ bên cạnh ông đồ già. "Dạ, ông ngoại."

"Haiz...." Lão thở dài một hơi.

Tầm mươi người đang ngồi vây quanh lão, già trẻ có đủ. Xem chừng là một hội hóng chuyện.

"Chả mấy khi lão đủ sức ra đây ngồi với chúng ta..." Một giọng nói trầm ấm vang lên. Cảnh tượng huyên náo dần dần lắng xuống. Chủ quán nước đã vào cuộc.

"...Anh em cứ trật tự, để cho thầy kể tiếp." Từ sau tấm liếp, một người đàn ông gầy gò, mặc áo chùng, bước ra ngoài. Tay ông ta cầm một chén trà.

"Kính thầy, uống chút nước ạ. Cho trôi giọng." Y đưa về phía lão thầy đồ.

"Để con." Tiểu Manh lanh lợi xông ra tiếp chén trà trên tay y.

"Ông ngoại, chú Thu bảo nhấp đi cho trôi giọng." Vừa nói, con bé vừa cười nhăn nhở.

"Chẳng có tí lễ phép gì." Có tiếng bình luận.

"Cái đồ lắm mồm thích bình phẩm, trật tự coi nào."

"Suỵt."

Mọi người im ắng

Lão không nói một lời, đưa tay ra cầm chén trà trên tay đứa cháu nhỏ, làm một hơi.

"Ahhhh.... Được rồi, nãy lão phu đến đầu rồi nhỉ."

"Nào đã đến đâu, vừa suy nghĩ lão đã lăn ra thiu thiu rồi."

"Vậy thì kể lại từ đầu nhé."

Vài tiếng kêu bất mãn vang lên.

"Mấy lần lại từ đầu rồi, lão còn muốn ngủ tiếp à."

"Được rồi, lần này khác. Ta cam đoan." Chủ quán vẫn đang đứng chống nạnh, cười cười đỡ lời. "Giờ thì yên nào."

"Ha." Lão bật cười một tiếng. "Sắp lú lẫn đến nơi rồi. Cứ lại từ đầu cho chắc. Lão cũng đã nói cái gì đâu."

"Thôi cũng được, nhanh đi kẻo hết giờ nghỉ...." Một tên mặc áo tứ thân, xem chừng là công chức này đấy trốn khỏi chỗ làm ghé tạm quán nước thư giãn, lên tiếng hối thúc.

"Uhm..."

* * *

Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu, Long Nhân Cốc.

Một cái tên hách xì xằng thì tất nhiên không phải để đặt cho địa điểm nào đó không có tiếng tăm. Với diện tích gần một mẫu và chiều cao hơn hai mươi trượng, được thiết kế chia thành mười bảy tầng lầu, bao quanh là một vườn cây rộng bát ngát thiết kế theo phong cách mê cung kì bí, tạo thành một chỉnh thể hoàn mĩ. Trên đỉnh lâu chạm trổ hình một đầu rồng khổng lồ mạ vàng, há miệng thổ châu lên mây xanh.

Và khi nhắc đến cục đầu giun vàng choé như nằm trong một cái lòng chảo có dãy núi hình con rắn bao quanh ấy thì chắc ai cũng liên tưởng được đây là chỗ nào rồi. Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu, tổng đàn Kim Long bang.

Thực ra thì cách đây ngót chục năm cả cái chỗ này vẫn chỉ là một vườn rau không hơn không kém. Nhân thủ Kim Long bang khi ấy trên dưới một lòng, cốt cán tinh anh tất cả đều dốc hết toàn bộ sức lực mở một đường máu, nước mắt, thậm chí là không ít nước bọt, đổ dồn tâm huyết hoàn thành ước mơ đè đầu cưỡi cổ thiên hạ. Nhưng phải đến lúc U Minh Câu Liêm, ấy là hiệu của Kim Long bang chủ Đa Nhiên Thu Tịnh lúc này, lên nắm quyền, cùng với thân tín của mình là Phong Duệ, mĩ miều hơn tí thì là Nghệ thuật Phong cách, đánh đông dẹp bắc, cái mộng bá chủ của đám lâu la mới trở thành hiện thực. Từ chỗ là một hội thương lái chỉ biết chơi bắn cung với nhau, Kim Long bang tiến lên trở thành một tổ chức đâm thuê chém mướn, bắt cóc dân lành về tận hang ổ mạnh mẽ và bài bản.

Nhưng than ôi, niềm vui ngắn chẳng tày gang. Trường giang sóng sau xô sóng trước, chẳng lâu sau trên giang hồ hiện thêm một thế lực cát cứ mới, mà hiệu luôn cái tên là Tân Binh hội cho nó... mới. Dù mới dương danh không lâu, nhưng thật hông ngờ, Tân Binh hội lại chĩa thẳng mũi kiếm về phía Kim Long bang mà đâm lấy chọc để, làm nhân sĩ muôn nơi ai cũng bất ngờ. Còn bất ngờ hơn nữa.... Kim Long bang lại đầu hàng.

Tin sốt dẻo như thế thì ai mà chả trố mắt lên mà nhìn, còn mạnh dạn suy đoán, phải chăng Kim Long bán độ? Nhưng chỉ biết rằng, sau sự việc hôm đấy, cả bang đại thương nguyên khí, cho rút toàn bộ phân đàn về Long Nhân cốc cố thủ.

Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu, Long Nhân Cốc.

Quay về chỗ này. Lâu này có 25 tầng, thì 3 tầng trên cùng là nơi bố trí dành riêng cho bang chủ mở cửa sinh hoạt, tiếp khách và thi thoảng đóng cửa để tu luyện. Nhưng hôm nay cửa lại không đóng, mà lại khép hờ, đủ cho người ta nhìn thấy cảnh bên trong. Một bàn cờ vây đang được bày ra giữa phòng. Quá nửa bàn cờ đã bị phủ kín bởi các quân bài trắng đen xen kẽ lẫn nhau, mà người thường cũng thấy rõ, quân Đen đã bị lép vế.

"Vậy là sắp kế thúc." Người điều khiển quân Trắng nói. Vành nón hơi sụp xuống

"Rong chơi thế là đủ rồi." Một quân cờ Đen được đặt xuống, mà người cầm rõ ràng là Kim Long bang chủ, Thu Tịnh

"Lần này có lẽ là do ta chủ quan. Một thời vẫy vùng mang lại cho ta những thứ mà người bình thường cũng không dám mơ tới, nhưng cũng làm mờ đi sự sáng suốt trong thâm tâm. Ván cờ mang tên Cuộc đời này, aiz, đi sai nước rồi."

"Nước ấy tôi đã nhắc. Chỉ trách ông cố tình đi sai thôi." Người đội nón tiếp lời.

Rầm! Bàn cờ vỡ làm đôi. Khuôn mặt bang chủ nổi bừng bừng.

"Không nể ngươi là kì nhân, ta đã một liềm gặt đầu ngươi từ lâu rồi. Nhắc cái khỉ gì mà "thiên thu vạn thế thành công sự, nhất chiến công thành danh vạn niên"? Cái mồm ngươi chỉ giỏi mọc ngược."

Chưởng lực quá mạnh, hất tung vành nón trên đầu của người kia xuống. Một chòm râu dê lộ ra. Người ấy hơi có vẻ bối rối, quay ra lụm lại cái nón đội lên đầu.

"Xin lỗi, nhất thời thất phu. Bách huynh đừng trách cứ."

"Không sao. Huống hồ, sự việc đâu có thể tệ hơn nữa?"

Lời vừa dứt ra, bỗng Thu Tịnh biến sắc. Đồng thời, có tiếng nói.

"Bẩm bang chủ."

"Phong Duệ." Thu Tịnh liếc sang. Một thư sinh gầy gò, đang chắp tay cung kính phía cửa vào, chờ đợi. "Nói đi."

"Cửu Vân Hội tới rồi." Tay Phong Duệ hơi siết lại. "Người định...xử trí thế nào."

Tịnh lặng người. Hắn quay lại, nhìn thẳng vào mắt Phong Duệ. Một khuôn mặt trái xoan, tuy mới nhìn hơn 30 tuổi, nhưng dấu vết khắc khổ đã lộ rõ trên khuôn mặt. Đôi mắt xám như giông tố đang ánh lên vẻ mệt mỏi. "Binh tức can qua."

"Đã hiểu." Thời gian dài sát cánh, hắn quá hiểu chủ nhân của mình.

"Vậy là...Tịnh huynh định..."

"Thôi đừng." Tịnh cướp lời. "Cái miệng mọc ngược của huynh ta đã thấy đủ rồi."

"Vậy thì... lời ít lòng nhiều, Tịnh huynh hiểu. cho" Nói đoạn, người tên Bách kia đứng dậy, chỉnh trang lại cái nón trên đầu. Nói đoạn, từ lưng áo rút ra một cây gậy, chống xuống.

"À, trước khi tôi đi, ông còn điều gì muốn thực hiện?" Bách nói.

Một lời này đã ngầm khẳng định, một trận với Cửu Vân, thập tử vô sinh.

"Nếu đã thế... Ta mong huynh hãy thay ta đào tạo ra một truyền nhân, có năng lực hơn ta đi. Thật sự ta rất tò mò, liệu sẽ có một thế lực nào mạnh hơn cả Kim Long được hiện thế?"

"Thành toàn. Tịnh huynh, bảo trọng."

"Cái... Đừng có nói gì nữa."

Lời vừa dứt, thì bóng dáng vị kì nhân với chòm râu cũng biến mất.

Xung quanh rơi vào tĩnh lặng. Thu Tịnh hơi cúi xuống, khẽ thở dài. Rồi hắn giơ tay ra, với lấy một món đồ treo trên vách.

Một thanh móc câu cỡ đại được nối xích. Đầu kia của sợi xích là 1 cây đoản đao lưỡi to bản.

"U Minh Câu Liêm..... Aiz, tiểu huynh đệ...Nghỉ ngơi vậy thôi."

Cây móc hơi run run trên đôi bàn tay gầy gò, như đang thông linh với chủ nhân của nó.

"Cửu Vân Hội... Để xem chuyến lần này là hội đồ long, hay là long đồ."

Dứt lời, hắn cất bước xuống lầu.

"Haiz, biết thế hồi xưa lắp thêm cái thang dây....."

* * *

"Khụ khụ khụ..."

Tiếng ho khan vang khắp cả gian phòng. Nơi này lớn tới nỗi, tiếng ho yếu ớt của hắn vọng ra khắp hướng. Tràng kỷ của hắn đặt tại nơi cao nhất của sảnh đường, hai mươi tám bậc thang, từ thấp đến cao, dừng lại dưới chân chỗ hắn đang nằm. Từ phía trên trần nhà, một luồng sáng kì dị đang rọi xuống, chiếu sáng mở ảo cả gian phòng.

"Tiểu Hội chủ, người..." Phía dưới có bốn người, ba nam một nữ đang chầu chực sẵn dưới chân những bậc thang. Ba người kia phục sức giống hệt nhau, đeo mặt nạ trên mặt. Còn nữ nhân duy nhất mặc áo lụa hồng, đứng tạch về một phía với hai người còn lại. Người cao nhất trong ba tên đeo mặt nạ bước lên trên một bước, cất tiếng hỏi.

Nhưng chưa kịp dứt câu, 'bịch' một tiếng vang lên. Bàn tay nhỏ bé từ trên kia vẫy nhẹ một cái. Y bỗng nhiên cảm thấy mình mất thăng bằng, rồi ngã lăn ra phía sau. Máu vương ra khắp thềm.

"Tránh xa ta ra." Một câu nói gọn lỏn đáp lại.

Hai người phía sau không dám cựa quậy, vẫn cúi chằm chằm xuống đất.

Không có đồng bọn nào dám đỡ, y phải tự mình gượng đứng dậy. Máu nhỏ long tong từ cánh tay bị đánh gãy, mặt y nhăn nhó.

"Thuộc hạ biết tội." Lúng búng đáp lại, y đứng yên chỗ cũ.

Lại một hồi im lặng.

"Chán quá..." Tiếng nói từ trên tràng kỉ lại vọng xuống.

Cả bốn run bắn người. Hình dáng nhỏ bé trên tràng kỷ kia đã biến mất.

Trước mặt nữ nhân áo lụa xuất hiện thêm một bóng người.

Hai bàn tay bé xíu vươn ra. Khuôn mặt của một đứa trẻ lên bảy đang nhìn thẳng vào ả ta. Không có một chút sinh khí nào, khuôn mặt trắng bệch phảng phất một mùi hương kì lạ, giống như mùi của tử thi. Hai hốc mắt đen không lòng trắng mở to ra như muốn nuốt trọn linh hồn của ả. Hàm răng nhe ra cười... nhưng không phải là răng bình thường. Vì cái nào cái nấy nhọn hoắt như mũi dùi.

Ả ta giật bắn người. Đôi vai không tự chủ được hơi run lên một chút.

"Tiểu tỷ tỷ..." Giọng nói có phần nhõng nhẹo. Nhưng hàm răng nhọn hoắt kia lại mở rộng đến tận mang tai. "Đừng bắt đệ đệ chờ..."

Cúi người xuống, ả xốc đứa trẻ lên. Thật kì lạ, ngay khi được bế lên, khuôn mặt nó lại phảng phất hồng nhuận, khép miệng lại ra chiều ngoan ngoãn. Nó vùi đầu vào bộ ngực đầy đặn của ả, thu lại một cục không cựa quậy.

Ba người bên kia vẫn không dám nói tiếng gì, đứng yên một chỗ. Cánh tay bị gãy của gã lớn nhất từ lúc nào đã ngừng chảy máu.

Mọi thứ vẫn bảo trì như vậy sau một lúc...

'Kẹttttttttt'. Đại môn phía tiền sảnh chầm chậm mở ra. Một thanh niên trẻ tuổi bước vào. Trên lưng hắn đang đeo một thanh đao, bọc sơ sài bằng vài lớp vải. Nai nịt gọn gàng, khuôn mặt sáng sủa, nhìn sơ qua cũng thấy anh khí đầy mình.

Cả mấy người ngoái đầu lại.

"Ngươi không có phận sự ở đây." Tên lùn nhất trong ba người lên tiếng.

"Trọng địa bổn hội không phải chỗ cho ngươi vào." Tên thứ hai tiếp lời.

"..." Tên cao nhất vẫn lựa chọn im lặng.

"Ta đến gặp Hội chủ." Thanh niên mặt nghiêm nghị, phăm phăm bước đếm trước mặt phụ nữ áo đỏ .

"Hắn đâu?"

"A..." Ả thảng thốt nhìn xuống hai tay mình. Chẳng có gì ở đó cả.

"Ngươi." Tràng kỷ phía trên kia lại vọng xuống tiếng nói.

"Phải."

"Làm xong chưa?" Vẫn là câu từ gọn lỏn.

"Bây giờ mới bắt đầu."

"Nhanh đi." Bàn tay bé xíu giơ lên khẽ vẫy.

"Báu vật bổn phái không phải chuyện đùa. Quý hội cũng phải có gì đó đảm bảo chứ." Thanh niên nhíu mày.

"Quá yếu." Giọng điệu bên trên có chút khinh miệt.

"Quá yếu?" Hắn nhắc lại.

"Vài năm đạo hạnh của ngươi chưa đủ để ngự Vô Tình Đao đâu." Nữ nhân áo lụa lên tiếng giải thích. "Vẫn muốn lấy?"

"Tự ta sẽ có cách." Đột nhiên hắn đổi cách xưng hô, mỉm cười đáp lại. "Tiền trao, cháo múc."

"Hỗn xược!" Phía bên kia, cả ba người cùng nói.

"Hỗn xược hay không là do ta quyết." Một tiếng nói khác, âm dương quái khí, vang lên ngay cạnh ba người.

Tràng kỷ lại một lần nữa trống không. Đứa bé đang đứng ngay cạnh tên cao kều, xem xét cánh tay của y.

"A.... người...." Y giật mình.

"Chúng ta cũng đâu có tin hắn?" Đứa bé trả lời, mắt vẫn không rời khỏi vết thương.

"Cũng không hẳn là thế, tại hạ chỉ cần quý hội có thể đảm bảo giao dịch thôi." Thanh niên bình tĩnh đáp lời.

"Ngươi muốn đảm bảo?" Đứa bé quay đầu lại. Hàm răng nhọn hoắt lại khoe ra.

"Phải."

"Lấy mạng ta ra đảm bảo nhé." Tiếng cười rộ lên khanh khách.

Thanh niên mỉm cười. Vì đứa nhóc tự xưng là Hội chủ này, trước giờ chưa từng hai lời. Lấy mạng ra đảm bảo, tức là lấy mạng thật sự. Gạ được hắn nói ra câu này, hắn cũng nhẹ nhõm. Chuyến đi này xem như không uống phí.

"Vậy thì... cáo lui." Hắn chắp tay lại, quay lưng bước đi.

Ngay khi dáng lưng của thiếu niên khuất bóng sau đại môn, tiếng cười khanh khách lại vang lên.

Bạn đang đọc Chư Hiệp sáng tác bởi tanhaovo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tanhaovo
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.