Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

vô đề

Tiểu thuyết gốc · 1184 chữ

Dãy trọ D, đường H.

Đêm đã gần về sáng. Cái giờ hoạt động của loài trâu, ấy là theo các cụ tính ngày xưa, đã bắt đầu mon men xách đít chạy được vài giây đầu tiên. Cả dãy trọ lúc này vừa qua một quãng ồn ào náo nhiệt, giờ cũng bắt đầu im ắng hẳn. Có đến quá nửa chỗ này là đám sinh viên, vừa mới bắt đầu xong thủ tục cuối cùng trong ngày để đi ngủ. Gọi là thủ tục cho sang mỏ, tức là bật hết mấy cái máy tính lên, dán mắt vô đó chơi game nhoay nhoáy, rồi sau đó mỗi đứa cun cút như cún ở một góc, cho đến lúc mệt nhoài, rồi lại lăn ra ngủ. Còn hỏi rằng, sao hôm nay thủ tục muộn vậy, đến tận 3h sáng? Xin thưa, ấy là hôm nay Chủ nhật, có phải học cái gì đâu mà phải dậy sớm. u cũng gọi là nét văn hoá sinh viên vậy.

Nhưng chết cái nỗi, trong khi cái quãng ồn ào đã chấm dứt được lúc lâu, mọi sự đã chìm vào cái tĩnh lặng vốn có, thì ở cái đầu phòng bên kia, đúng, cái phòng 206 đấy, đèn vẫn sáng, cửa vẫn mở, và mặc dù hơi bé, nhưng cũng có thể nghe được cái gì đó từ trong đấy đang vang ra...

"Đổ tại cuộc đờiiiiiii, sao cuộc đời chua chát... Lấy mất tình yêu ta nồng nhiệt mong chờ..."

Đã 2 tiếng trôi qua, kể từ lúc cái loa ngoài con Samsung cùi mía của hắn cứ vang lên tiếng hát oăng oẳng đến là chướng tai như vậy. Nặng nề quăng mình xuống giường, hắn trở mặt ra phía cửa sổ. Xong rồi, hôm nay thế là hết. Kẻ mà hắn tôn thờ đến từng chân tơ kẽ tóc, kẻ được mệnh danh người Anh vĩ đại của muôn loài, cao quý là thế, quyền lực là thế. Kẻ-mà-ai-cũng-biết ấy, dẫn đầu một đội hình tinh nhuệ, đã từng đạt khiên vàng danh giá của thế giới, mang nó về nước mẹ Nga vĩ đại, hôm nay đã dừng bước thật rồi. Hắn bật khóc. Lần đầu tiên sau nhiều năm hắn bật khóc. Cho tới tận hôm nay, khi mà rớt xuống nhánh thua, phải lê lết cùng cực, hắn vẫn trung thành với lòng tin của mình, rằng một lần nữa người Anh ấy sẽ lại làm nên một điều kì diệu cuối cùng, như cú kéo thần sầu xuyên lục địa năm ngoái. Nhưng không, sự thật nghiệt ngã đang vả vào mặt hắn: KIM LONG, đương kim vô địch Đao Tháp đệ nhị, đã bị CỬU V N gạt giò thành công sau 1 game BO3 'cháy bỏng', đúng vậy, cháy đến phát bỏng.

Dụi nước mắt, hắn lại đứng dậy, lết về phía bàn gỗ. Cái điện thoại vẫn oăng oẳng bên tai. "Chát", một tiếng quật nặng nề vang lên, và sau đó là thinh không vô cùng. Ngoài trời đen như mực, và cũng đen như cái tiền đồ của hắn. Khoản tiền cuối cùng mà hắn vay được, tất tay hết cho Kim Long, cứ vậy mà bay đi, theo lời hứa đổi thận, nhầm, đổi vận của một kẻ nào đó. Tay run run, hắn với lấy cái card visit, kẻ một đường mảnh màu trắng nhờ nhờ trên nền màu ngả nâu của cái bàn.

"Chỉ lần cuối thôi, có lẽ mai sẽ khác, rồi sẽ đi làm trả nợ dần được thôi."

Hắn thầm nghĩ. Nhưng trong lòng hắn nguội từ bao giờ rồi. 5k$, một thằng sinh viên vắt chày ra nước sống qua ngày như hắn thì đào đâu ra? Đôi tay cứ thế điên cuồng, điên cuồng kẻ thêm nhiều vạch nữa. Mắt hắn từ trắng, chuyển sang đỏ, rồi đỏ, rồi đỏ ngầu, rồi đỏ quạch, rồi mọng nước. Cho đến lúc hắn dừng tay, cả thân xác ngay lập tức đổ quạch xuống sàn nhà.

Mặt ngửa lên trần, hắn thao láo. Tim hắn đập như phi mã, tay chân co quắp lại. Còn suy nghĩ? Hắn chẳng còn suy nghĩ gì nữa. Phải, có lẽ chỉ thế này mới khiến hắn quên đi thực tại nghiệt ngã, đắm mình vào cơn mơ nhân tạo đầy hạnh phúc mà Thượng đế tuổi gì ban cho, hắn cho là thế. Một cơn mơ hanh phúc mà chỉ có mình hắn có thể tận hưởng.

Ấy vậy, ở cái cõi sung sướng mà hắn nghĩ là chỉ mình hắn biết được, đang vặn vẹo ra hai bóng hình.

"Ảo giác à?" Hắn nghĩ là vậy, mà chắc là vậy thật. Ban đầu là 2 chấm nhỏ trên trần nhà, nhưng sau đó, chúng cứ vặn vẹo mãi, ngày một to ra. Chúng bắt đầu mọc ra 4 chi, chia ra 1 cái đầu. Rồi mãi sau khi cái đầu thành hình, thì dần dần từng chi tiết kĩ hơn bắt đầu xuất hiện, và hắn đã thấy nguyên hình. Là 1 con CHÓ, và một con MÈO.

Con mèo ấy, thật kì lạ, sau khi mọc đủ tứ chi với cái thủ, thì cái bụng của nó lại cứ phình mãi, phình mãi ra, đến khi tròn như cái bụng của mẹ Gióng băm xưa bầu 3 năm thì dừng lại. Từ trên vai con mèo, xuất hiện hai cái cầu vai nho nhỏ, còn trên đầu đội một cái nón vành, rất giống hàng công an hay dùng. Nhìn nó trông rất hưởng thụ, hai tay cứ vẫy vẫy đưa lưỡi liếm, nhưng cái bụng to quá, làm nó chả liếm nổi.

Còn con chó, nó có màu trắng như tuyết. Lủng lẳng bên dưới cằm nó là một chòm râu, nhưng lại là râu dê, trông rất là chướng mắt. Đầu con chó không dừng lại, mà vẫn cứ nhô ra, phình thành một cái vành tròn đại tướng trên đầu, che khuất đôi mắt lại. Tay nó mọc ra một cái gậy, rồi cứ thủ cái gậy trong tay, nó chĩa vào mặt hắn.

"Chọn hắn?"

"Phải."

"Một thằng nghiện?"

"Nghiện thì làm sao? Mỗ cũng nghiện thịt chó đấy?"

Chòm râu của con chó hơi run.

"Tôi cũng là muốn làm cho nó tử tế mới vậy thôi."

"Nhanh đi. Chân mỗ đau, không liếm được. Mỗ muốn về đi ngủ."

"Được rồi, vậy thì lấy hắn nhé."

Nói đoạn, từ gậy con chó bắn ra một luồng sáng, bay thẳng vào người hắn đang co quắp dưới đất. Cơn điên dại mà hắn đang tận hưởng bỗng biến mất, thay vào đó là một sự thư thái lạ thường. Hắn tận hưởng.

"Ôi, thật thoải mái."

Rồi từ từ nhắm mắt lại......

Đến sáng hôm sau.....

"....được biết, hiện trường là phòng 206, dãy trọ D đường H. Nạn nhân có biểu hiện của việc sử dụng ma túy liều cao dẫn đến suy đa tạng, gây tử vong sau ít phút. Chúng tôi đang tiến hành thu dọn hiện trường...."

Bạn đang đọc Chư Hiệp sáng tác bởi tanhaovo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tanhaovo
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.