Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sau này muôn thuở, há không ai?

Tiểu thuyết gốc · 2228 chữ

Dần dần theo thời gian, số đệ tử bị đào thải cũng tăng lên vô số, mà lần gần đây nhất, chính là hai mươi tên đệ tử bị đào thải ra ngoài!

Các vị trưởng lão quan sát cảnh tượng này, từng người, từng người bắt đầu hỏi thăm tình huống của các vị đệ tử về tình huống cực kỳ quái lạ.

Thiên Bia Thí lần này, có hơn hai mươi tông môn tham gia, số đệ tử tinh anh cũng đạt đến gần năm trăm người, tính thêm số lượng tán tu cũng gần ngàn, vậy mà bị đào thải liên tục rồi?

Phỏng chừng bây giờ cũng chỉ còn lại bảy, tám mươi người thôi chứ?

"Chết tiệt! Hoá ra Phù Giang đã triệt để lĩnh ngộ ra phần đầu của mảnh vỡ từ Thượng Giới, một mình hắn diệt sát gần mười người!"

Một vị đệ tử kinh hãi lẩm bẩm, chợt có người khác lắc đầu, lên tiếng phụ họa:

"Thế đã là gì? Các ngươi có biết cái tên Diệp Tuyên chứ? Một mình hắn vây đánh hai mươi người chúng ta, đáng sợ chừng nào!"

"Đúng đúng, quả thực ghê gớm, các thiên tài đều một đánh mười, yêu nghiệt phương nào!"

Bọn hắn cảm thán, nhưng rồi chợt nhận ra bầu không khí có vẻ không đúng, tức khắc quay đầu lại nhìn, hơn trăm tên đệ tử im lặng, ánh mắt lộ ra vẻ xấu hổ.

Bầu không khí vô cùng lúng túng, cuối cùng một người không nhịn được, hỏi trăm tên đệ tử kia:

"Huynh đệ, ngươi bị ai giết chết?"

"Chúng ta bị Nhược Trần giết... Ừm" Người sau thoáng có chút đỏ mặt, nửa cười nửa khóc đáp lại, ai ngờ đối phương tò mò cất giọng:

"Nhược Trần? Hắn ghê gớm đến vậy sao?"

Nhưng rồi, hắn ta chợt bừng tỉnh, chú ý đến vấn đề trong lời nói của vị đệ tử này:

"Chúng ta? Là bao nhiêu người trong số các ngươi?"

Lần này, bầu không khí chìm vào tĩnh lặng, cả trăm người thở dài, chỉ có Kiếm Minh khoanh tay, buồn bực đáp lại:

"Cả trăm người chúng ta, tất cả bị đối phương giết chết, giờ chỉ còn lại Thuỷ Tình cô nương đang giao chiến với hắn"

"Cái gì?"

Đột ngột, một bóng người xuất hiện bên cạnh bọn hắn, đó là một người đàn ông cao to, ánh mắt có vẻ dữ tợn pha lẫn nghiêm nghị, hắn nhìn sang các vị đệ tử, chợt nói:

"Các vị trưởng lão ở đây đang rất tò mò đấy, liệu các ngươi có thể kể về tên "Nhược Trần" kia chứ?"

Nhận thấy ánh mắt của các vị trưởng lão đang nhìn về phía mình, Kiếm Minh bình tĩnh gật đầu, sau đó bắt đầu kể lại chuyện mình gặp được ở trong Thiên Bia Thí.

Thanh niên áo trắng, hai tay cầm trường kiếm, hắn cười điên cuồng và thi triển toàn bộ chiêu thức học được.

"Ồ? Hắn có thể học được các chiêu thức nhìn thấy?"

"Hàng chục người bao vây, lại bị hắn giết lại?"

"Kinh nghiệm vô số, một mình hắn bao vây các ngươi, không để một ai trốn thoát?"

Hoàn toàn nhìn thấu các chiêu thức, sau đó áp đảo hoàn toàn hàng chục người, các vị trưởng lão đều cảm thấy cực kỳ phi lý, nhưng bởi vì có hàng trăm người công nhận, cho nên... rốt cuộc kẻ này là yêu nghiệt phương nào?

"Sau đó, hắn chợt tìm hiểu ra cách kết hợp hai chiêu thức với nhau, lại dùng nó để giết đệ tử"

Kiếm Minh cười khổ, sau đó bổ sung.

Bốn phía, các vị trưởng lão chợt ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ánh mắt lộ vẻ hoang mang.

Theo quy tắc Thiên Bia thí thì không vô lí, nhưng mà ngộ ra chiêu thức của đối phương... không hợp lẽ thường chút nào cả!

Kinh nghiệm chiến đấu khủng bố, có thể lấy một giằng co hàng chục, còn giữ nổi thế thượng phong.

Rốt cuộc hắn là phàm nhân, hay là bọn ta?

Bạch Yến nhìn cảnh tượng này, nàng đưa tay bóp trán, chợt nhớ tới hai năm trước, Long Ngạo Thiên đàn áp toàn trường cũng chưa chắc đạt đến mức độ này.

"Biến động càng ngày càng nhiều..."

Nhưng trong lúc các vị trưởng lão còn đang kinh hãi trò chuyện về tên Nhược Trần kia, đột ngột...

"Không! Đừng có bảo là..."

Như chứng minh suy đoán của bọn hắn, vô số bóng người lữ lượt bắn ra từ Thiên Bia Thí! Không những có các tông môn nhỏ, mà còn cả Tam Đại Tông môn nữa!

"Chuyện gì đã xảy ra?"

"Là Nhược Trần! Hắn một mình đồ sát chúng ta"

"Người áo trắng kia, hắn..."

Tất cả Trưởng lão đều dò hỏi, và dáp án cuối cùng đều là do một người!

Đột ngột, hai bóng người cùng lúc bị đánh bay ra, lần này toàn trường lập tức lâm vào chấn động.

Phù Giang và Thuỷ Tình, hai thiên tài đứng đầu của Phù Đổng Tông và Sơn Thuỷ Tông!?

"Hai ngươi cũng bị đào thải ra!? Là do Nhược Trần?"

Nghe thấy người đàn ông cao to dữ tợn hỏi, Phù Giang bất giác thở dài, sau đó hắn gật đầu:

"Thủ pháp nặn tượng của tiền bối quá cao thâm..."

"Hả?"

Đột ngột, Thuỷ Tình ngớ người ra thốt ra một âm thanh, nhưng rồi sau đó nàng chợt im lặng, chỉ là mày khẽ nhíu lại.

Hình như... nàng nhận ra điều gì đó khó lường...

Thời gian trôi qua, số đệ tử bị đào thải ngày càng nhiều, cuối cùng dường như chỉ còn lại có vài người trong đó.

Mà lần này, Thiên Bia thí chợt phát ra ánh sáng bảy màu, các vị trưởng lão tức khắc hiểu rõ, đến lúc tiếp nhận thử thách truyền thừa?

Thiệu Tổ cũng để ý cảnh này, gã thoáng ngáp một cái, sau đó đưa tay úp nón lên mặt mà chìm vào giấc ngủ, khẽ lầm bầm:

"Tiểu tử đó còn... thì tốt"

Chỉ là không ngờ rằng, Thanh Nhạc vẫn còn ở bên trong đấy.

...

Bên trên bình nguyên đỏ thẫm, chỉ còn lại một mình Trường An đứng đó.

Hắn khẽ mỉm cười, sau đó chợt đứng lên trên mỏm đá cao nhất, chuẩn bị làm ra việc mà bản thân muốn làm.

"Không còn ai nữa, vậy thì..."

Trường An hướng kiếm ra phía xa xa, hắn nhìn bình nguyên mênh mông vô tận, tức khắc hô lớn:

"Trong cõi trăm năm, chỉ có..."

Chợt, không để hắn kịp dứt lời, một cỗ khí thế cuồng bạo, hung mãnh giống như một con mãnh thú lao đến, Trường An tức khắc biến sắc, chỉ kịp giơ hai thanh kiếm chéo lên chặn lại đòn tấn công!

Crắck!

Nhưng không kịp! Đòn tấn công chấn gãy kiếm làm đôi, sau đó còn không cho Trường An một giây phản ứng nào, một nắm đấm mạnh mẽ đánh nát cánh tay trái của hắn.

Oanh!

Thân thể Trường An bị đánh bay ra xa, hắn bị diệt sát ngay lập tức! Không có một phút, giây nào kịp phản ứng cả!

Mà đối diện Trường An, chính là một người thanh niên cao gầy, khuôn mặt có vẻ nho nhã, lại bởi vì thân thể chi chít vết sẹo, có nhỏ có lớn trên khắp người nên vô cùng dữ tợn.

Là Diệp Tuyên... Hắn chỉ đứng đó, vô số tia sét bao trùm khắp mình, cơ bắp trở nên đen nhánh, vô cùng cứng cáp.

Thu hồi nắm đấm lại, Diệp Tuyên bình thản nhìn Trường An, cuối cùng cất tiếng:

"Hiểu được bảy chữ trên Thiên Bia, hoá ra ngươi cũng là người xuyên việt..."

Trường An mở mắt ra, hắn chậm rãi đứng dậy, toàn thân đau nhức vô cùng, máu tí tách chảy ra từ cánh tay đã bị đánh nát.

Xuyên việt... chẳng lẽ hắn cũng thế?

Nhưng mà cái sức mạnh khủng bố này là sao? Hoàn toàn vượt xa lẽ thường, hắn không thể nào theo kịp được.

Lạc Hồng Tiên Tổ là người xuyên việt, bây giờ đến cả cái tên Diệp Tuyên này cũng vậy? Thế giới này vốn là có vấn đề sao?

Trường An thở dài, sau đó hắn chợt đưa cánh tay còn lại nắm chặt kiếm, bình thản hỏi:

"Ngươi là người xuyên việt?"

Hai bên thoáng im lặng một hồi lâu, cuối cùng...

"Cuồng Phong Bán Nguyệt Trảm!"

Đột ngột, Trường An rút kiếm chém ra một đạo Nguyệt Trảm, cuồng phong trỗi dậy, bắn vọt về phía Diệp Tuyên!

Nhưng chưa đủ, thân ảnh người sau đã nhanh chóng biến mất, lại một quyền tung vào người Trường An, xuyên qua bụng hắn.

"Hự!"

Trường An hộc máu ra, thân thể lảo đảo lùi về phía sau, lại giơ kiếm ra đâm xuống mặt đất mà giữ vững cơ thể.

Diệp Tuyên thở dài, cuối cùng hắn chợt nói, giọng có vẻ tiếc nuối:

"Cùng là người xuyên việt, nhưng truyền thừa của Lạc Hồng Tiên Tổ chỉ có một... thực sự đáng tiếc"

Nhưng rồi, hắn chợt khó hiểu nhìn về phía Trường An, hỏi thêm một câu nữa:

"Ngươi không nhận được truyền thừa sao?"

"Truyền thừa cái gì..."

Trường An thở nặng nề, mắt hắn nhoè dần đi, chợt cảm thấy mọi chuyện cực kỳ hoang đường.

Vì sao trong Thiên Bia Thí, Diệp Tuyên lại có sức mạnh cường đại đến như vậy cơ chứ?

Muốn đẩy hắn lâm vào tuyệt cảnh ư?

"Khi chỉ còn lại năm người, Thiên Bia Thí sẽ đưa ra truyền thừa của các vị anh hùng đời trước, cũng như bắt đầu mở ra thử thách của Lạc Hồng Tiên Tổ, ta cũng chỉ vừa mới nhận thôi..."

Diệp Tuyên chợt nắm tay lại, cảm nhận được sấm sét đang cuồn cuộn chảy xuôi trong người mình. Cùng với lực lượng trở nên mạnh mẽ!

Không chỉ là truyền thừa, mà giờ đây hắn được tận hưởng toàn bộ thực lực của vị anh hùng đời trước, sau này ra ngoài Thiên Bia, đây sẽ là kinh nghiệm khó có được!

Trường An nghe vậy, chợt trong lòng như muốn bật cười.

Truyền thừa? Vì sao chỉ có mình không nhận được cơ chứ? Vậy hoá ra chỉ còn lại năm người, tất cả đều có trừ Trường An ra ư?

Chỉ một đòn của Diệp Tuyên đã khiến hắn mất đi khả năng chiến đấu, giờ đây Trường An còn chẳng có cơ hội phản công.

"Thực lực của ngươi... đến đâu rồi?"

Trường An chợt thở dốc, sau đó hỏi lấy Diệp Tuyên. Người sau ngẫm nghĩ, nhẹ nhàng đáp lại:

"Cường Bạo Đại Vương ba lần đánh Thiên Lôi, thực lực ít nhất cũng nằm ở phía trên Cửu Phẩm Hoá Tiên, nhưng bởi vì bản thân ta không thể hiểu được sức mạnh đó, nên chỉ có thể hiển hoá ra một phần thực lực rất nhỏ, đại khái là Bát Phẩm Thành Vân cảnh"

Cường Bạo Đại Vương, câu chuyện đó hắn đã nghe qua rồi... nhân vật trong truyền thuyết của nước Việt. Bây giờ cho dù Diệp Tuyên chỉ lộ ra một phần rất nhỏ, nhưng cũng đủ giết hắn.

Trường An thoáng giãy dụa một thoáng, cuối cùng chợt cười nhẹ.

Hắn chỉ có Bán Nguyệt Trảm, Cuồng Phong Trảm, Thổ Địa Ấn, Thiên Ngưu Quyền, làm sao có thể đánh bại tu vi Bát Phẩm Thành Vân bây giờ?

Chậc... truyền thừa không giao cho hắn, phải chăng bởi vì không xứng? Bởi vì hắn cho dù trải qua chín đời, vẫn là một người bình thường?

Trường An nhìn về phía Diệp Tuyên, chỉ thấy người này vẫn không có ý định ra tay.

Vì thế, hắn chợt cười lên một tiếng cuồng ngạo, tay nắm chặt thanh kiếm đã bị gãy, dùng hết sức lực cuối cùng mà lao tới:

"Mặc dù đánh không lại! Nhưng ta cũng không muốn thất bại như thế này!"

Diệp Tuyên sáng mắt lên, hắn chợt nắm chặt tay, khí thế dâng cao mà tung quyền về phía Trường An, la lớn:

"Người xuyên việt Diệp Tuyên!"

"Người xuyên việt, Trường An!"

Cuối cùng, Trường An cũng không giấu tên của mình nữa, hắn hào sảng la lớn, kiếm khí mạnh thêm một phần.

Hai người xuyên việt giả gặp được nhau, quyết định dùng một lần sinh tử, kết giao bằng hữu.

Cũng là cái mà bọn hắn muốn chuyển giao đến cho Lạc Hồng Tiên Tổ, xuyên việt giả của ba ngàn năm trước.

Người hỏi: trong cõi trăm năm, chỉ có ta?

Cuối cùng, cả hai hét lớn, cười lên cuồng ngạo, nếu có vị lão nhân ba ngàn tuổi nào chứng kiến cảnh này, sẽ thấy hai người... cực kỳ giống Lạc Hồng Tiên Tổ.

Lạc Hồng Tiên Tổ vô địch, nhưng cô độc, hắn một mình tồn tại ở thế giới khác, tự hỏi trong thiên hạ chỉ có hắn?

Nên, Trường An và Diệp Tuyên đáp:

"Sau này muôn thưở, há không ai?"

Bạn đang đọc Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 48

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.