Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cửu Thế Kiếm

Tiểu thuyết gốc · 2375 chữ

"... Kỳ quái, vì sao hắn không nhận được truyền thừa?"

Diệp Tuyên nhìn Trường An đã nằm mê man trên mặt đất, thân thể thương tích đầy mình mà thắc mắc.

Thiên Bia Thí thường sẽ lựa chọn truyền thừa xứng đáng nhất cho năm người còn lại, chẳng lẽ trong vô số đại anh hùng, người này không xứng đáng với ai cả?

Chỉ có điều thật bất ngờ, không thể tin được rằng người chủ quán trà mình thường xuyên gặp mặt cũng là người xuyên việt! Thảo nào thường thấy hắn ta đi cùng Nhược Trần.

"Còn rất nhiều chuyện muốn tâm sự, sau khi kết thúc Thiên Bia Thí, ta sẽ tìm ngươi"

Diệp Tuyên chợt nói, cũng mặc kệ Trường An có nghe thấy hay không, hắn nắm chặt tay và giơ lên cao, định bụng sẽ hạ quyền xuống.

Chính lúc này, mặt đất lay chuyển!

Tựa như có thứ gì đó khổng lồ đang bước đi, mỗi bước chân đi ra có thể dẫm nát một quả đồi, Diệp Tuyên cứng đờ người quay đầu lại, chợt mắt hắn co rụt.

Người đàn ông mang giáp sắt, tay cầm gậy tre, ngồi trên con ngựa khổng lồ to lớn làm bằng kim loại đang nhìn hắn.

Một kẻ to lớn khác cầm tay cầm rìu, bên vai đeo cung, hắn ăn mặc tựa như tiều phu đốn củi, nhưng khí thế lại lăng lệ sát phạt, so ra còn có phần hơn với Bạch Yến.

Hai người này, chính là Thạch Sanh và Phù Đổng Thiên Vương trong truyền thuyết, nhưng điều khiến Diệp Tuyên kinh hãi hơn, chính là bọn họ được làm từ đất sét!

Đến tột cùng là kẻ nào có thể khắc chế được bảy phần khí thế của hai bậc đại anh hùng này?

Trong thoáng chốc, Diệp Tuyên thở dài, cười khổ lên tiếng:

"Trường An đã có ở đây, vậy thì chắc chắn phải có ngài rồi... Nhược tiền bối"

Tiếng bước chân vang lên, một người áo trắng bình thản bước ra, hắn nhìn Diệp Tuyên, cuối cùng lạnh nhạt đáp lại:

"Ừm..."

"Tiền bối quả thực cao thâm, nhưng ta không thể nương tay nữa rồi..."

Diệp Tuyên thủ thế mà nói, ánh mắt hắn chợt trở nên sắc bén, sấm sét bao trùm khắp thân thể, tựa như chuẩn bị đánh đến Thiên Lôi trên trời, khí thế cực kỳ đáng sợ!

Vậy mà Nhược Trần chỉ liếc nhìn một cái, cuối cùng khẽ lắc đầu, đoạn chỉ một ngón tay ra:

"Ngươi rất mạnh, so với bản thân ta ở kiếp trước còn có phần mạnh hơn!"

Đây là lời khen thật tình, bởi vì kiếp trước Nhược Trần là ai? Kẻ đạt đến cảnh giới Cửu Phẩm Hoá Tiên!

Cho dù ở trong Thiên Bia, nhưng cảm ngộ của Diệp Tuyên quá mức biến thái, nên đây chính là lời khen dành cho hắn...

Nhưng còn không để Diệp Tuyên đáp lại, vô số bức tượng hình thành, vô số Phù Đổng Thiên Vương cùng với Thạch Sanh được luyện thành từ đất nặn xuất hiện, khí thế cực kỳ khủng bố mà bao vây lấy Diệp Tuyên.

"Nhưng bây giờ... ta đã khác lúc đó..."

Nhược Trần nhẹ nhàng lẩm bẩm, mái tóc che khuất đi ánh mắt của hắn bây giờ.

Đi vào Thiên Bia Thí, Nhược Trần không có truyền thừa, mà hắn hiểu ra một chút về đại đạo liên quan đến nặn tượng.

Và hắn cũng chỉ hiểu được đến đó, nhưng Nhược Trần biết rằng, bản thân có một mối liên kết với các nhân vật thần thoại, lịch sử nước Việt, nên hắn... muốn hỏi thẳng Lạc Hồng Tiên Tổ! Bản thân là ai?

Chợt, từng bức tượng vỡ nát ra, thân ảnh Diệp Tuyên tựa như sóng bão, hắn mặc kệ mọi thương thế mà nhắm thẳng đến Nhược Trần, ánh mắt... cực kỳ quyết tâm!

"Nhược tiền bối, ta không chịu thua dễ đến vậy!"

Diệp Tuyên, mày đã đi xa đến vậy rồi, sao không thể bước thêm một bước nữa?

Hắn điên cuồng luyện tập, hắn không lùi bước, chỉ bởi vì nếu bản thân chỉ một phút lơ là, sẽ trở về cái "tôi" cặn bã của ngày trước.

Hắn chợt nhớ tới ký ức về trước khi xuyên không, ánh mắt Diệp Tuyên lại thêm một phần kiên định, cuối cùng nắm chặt tay, tung quyền!

Nhược Trần cũng lộ ra ánh mắt tán thưởng, sau đó vô số bức tượng đất chợt tan ra, tụ lại thành một bức tượng khổng lồ cao hàng trăm mét, che khuất toàn bộ bầu trời, bức tượng về một người đàn ông khổng lồ, tay nắm một cây cột chống đỡ trời đất.

Cảnh tượng thần thoại của hai nhân vật nước Việt, được tái diễn bên trong Thiên Bia Thí!

Thần Trụ Trời, chống đỡ trời đất!

Cường Bạo Đại Vương, dẫn quân tiến đánh nhà trời!

Ầm!

Trong nháy mắt, mặt đất rung chuyển, thân thể Diệp Tuyên nhanh chóng bị nuốt chủng, nhưng sau đó, bức tượng Thần Trụ Trời cũng bị đánh nát thành từng mảnh.

Cũng vì thế, mà trận giao chiến giữa cả hai người đánh động Trường An.

Hắn giơ tay ra, yếu ớt chặn lại dư chấn thổi tới, hai mắt mơ hồ nhìn trên bầu trời, thân thể vô lực tại mặt đất.

Hết đường rồi... hắn không biến thái giống như Nhược Trần, có thể không cần truyền thừa mà ngộ đạo.

Nhưng đồng thời, hắn cũng không được sở hữu truyền thừa từ Thiên Bia Thí giống như Diệp Tuyên.

Vô số ký ức xuất hiện trong đầu hắn, Trường An giơ tay lên trên cao như muốn nắm lấy thứ gì, môi hắn khẽ mấp máy.

...

"Thánh Hoàng, Thành Vực trông cậy vào ngài!"

...

"Vô địch thiên hạ rồi, nhưng ngài không có ý định cưới vợ sinh con ư?"

...

"Bệ hạ, ngài uy dũng oai nghiêm, thực lực cao cường, nhờ có ngài mà Đại Nam mới được như hôm nay!"

....

"Ngươi muốn dạy ta thành Đế Tiên?"

...

"Tà Quân! Ngài chính là kẻ đã diệt tông của Bách Đạo Tiên Nhân!?"

...

Không hiểu vì sao, vô số ký ức cứ thể trải qua, từng âm thanh tưởng chừng như đã quên bẵng, nay lại xuất hiện trong đầu Trường An.

A... dù sao đi nữa thì đời này hắn cũng chỉ ngông cuồng một lần, sau đó sẽ an ổn trở về làm một tên phàm nhân...

Không tu tiên, không tu ma, không quyền thế, cứ như vậy mà sống, chẳng phải cũng tốt ư?

Buồn ngủ thật... ngủ rồi, mình sẽ đi ra khỏi Thiên Bia Thí, đúng không nhỉ?

Đạo tâm không đủ, cứ cố chấp tìm Đạo làm gì cơ chứ? Tìm lại bản thân ư?

Ngông cuồng Thánh Hoàng, uy nghi Đế Vương, Trung thần Long Giới, Tà ác Tà Quân, đâu mới chính là Trường An?

Trường An chợt giơ tay lên cao, như muốn chạm lấy cảnh tượng trước mắt.

Một bàn tay nắm lấy tay của hắn, dáng hình quen thuộc lộ ra trước mắt Trường An, nàng khẽ mỉm cười ôn hoà, giống như bao lần gặp hắn, giọng nói ôn nhu tựa làn thanh thuỷ:

"Bệ hạ, chớ khóc, ta biết ngài mệt mỏi, nhưng đừng vì thế mà từ bỏ"

Là thật? Hay là ảo?

Trường An mơ hồ, hắn khẽ mấp máy môi định nói gì đó, nhưng rồi cuối cùng hắn nở một nụ cười, nói:

"Gọi ta Trường An, chớ nên câu nệ"

Cuối cùng, hắn tỉnh dậy, khung cảnh cũng trở nên rõ ràng hơn, có thể thấy Diệp Tuyên đã bị Nhược Trần đánh bại. Về phần cô gái ấy... chẳng có nàng ở đâu cả.

Không nên từ bỏ! Chắc chắn vì lý do gì đó mà bản thân không có truyền thừa!

Trường An chợt cảm thấy đau nhói ở tay phải, hắn nhìn xuống, chợt phát hiện cánh tay đã bị đánh tan nát.

Nhưng vừa nãy, rõ ràng "nàng" nắm lấy tay phải của mình cơ mà!?

Đây là Thiên Bia Thí, cho nên...

"Thân thể này không phải là thực, thế giới này cũng vậy!"

Nếu như lúc này, thứ tồn tại trong Thiên Bia chính là tâm trí của bản thân, thì mọi quy tắc của nó đều trở nên hợp lý.

Tâm trí hiểu rõ chiêu thức, liền có thể tưởng tượng ra, đó là lí do vì sao ở ngoài đời có những chiêu thức không thể thi triển, vào đây lại có thể!

Như vậy, quy tắc của Thiên Bia, có lẽ là... tâm tưởng sự thành?

Trường An khẽ run rẩy, hắn chợt cất tiếng, có lẽ là như để đảm bảo suy nghĩ của mình:

"Chân Long đại nhân..."

"Có ta ở đây"

Đột ngột, tiếng rồng ngâm khẽ vang lên, như chấn động cả vùng trời, Trường An không quay đầu, chỉ tiếp tục hô:

"Tiểu Y"

Vô thượng khí thế từ trên trời ập xuống, tựa như có Đế Tiên hàng lâm, một giọng nói cao ngạo đáp lại Trường An:

"Đã bảo đừng gọi bản đế là tiểu Y"

"Dạ Nguyệt?"

"Ừm? Sao hôm nay tự dưng gọi đầy đủ họ tên của em thế?"

Từ tên này đến tên khác phát ra từ miệng của Trường An, mỗi lần lại có một giọng nói khác nhau đáp lại, chỉ là Trường An lại không dám quay đầu.

Hắn sợ, đây chỉ là ảo giác của mình.

Đột ngột, một bàn tay chạm lên vai của Trường An, âm thanh nhẹ nhàng vang lên bên tai hắn:

"Bệ hạ, mau ra lệnh đi chứ?"

Đến lúc này, Trường An cho dù không quay đầu cũng khẽ cười, hai mắt hắn từ khi nào đã nhoè đi trông thấy.

Truyền thừa của hắn... là ký ức về chín đời, là từng nhân vật bầu bạn với hắn... những người để Trường An có thể níu giữ lại bản thân của mình.

Hắn không quên, vì thế Trường An khẽ gật đầu, hắn bước về phía trước, thân thể cũng dần dần thay đổi, cuối cùng trở thành một người sinh viên năm hai, mang áo sơ mi trắng quần tây đen.

Chợt, Trường An giơ tay ra, một thanh kiếm vô hình xuất hiện trong bàn tay của hắn.

Hắn biết chiêu thức này nên gọi là gì rồi, cũng là cái gì hắn được truyền thừa.

"Kiếm này... gọi là Cửu Thế Kiếm!"

Rồi, Trường An vung kiếm, chỉ thấy có tiếng rồng ngâm vang lên, có tiếng Đế Tiên hừ nhẹ, có vĩnh hằng chi lực quấn quanh, có vô hạn trận pháp bao phủ.

Ta biết chứ, ta vẫn luôn hiểu rõ, có người tin cậy ta, nguyện ý đồng hành cùng ta.

Ta cũng biết rõ, có nữ nhân thực lòng dành tình cảm cho tên này, lại bởi vì tuổi thọ ngăn cách mà không thể nào chạm tới được.

Ta biết! Bây giờ các ngươi có kẻ đã đột phá lên cảnh giới cao hơn, kẻ đã vong mạng, các ngươi không hề trở lại, chỉ có Thiên Bia đem những suy nghĩ này thực hiện.

Các ngươi... cuối cùng vẫn chỉ là ký ức của ta.

Cuối cùng, một kiếm này có vô số vô thượng chiêu thức bao phủ, Nhược Trần bị kiếm này chém đến, chỉ cười khổ.

Tiền bối, ngươi nặng tay thật...

Mọi thứ tan biến.

Trường An đứng tại hoang mạc, hắn chợt thở dài và thu kiếm, một hạt cát thổi qua má của hắn.

Rồi, một cánh cổng phát ra ánh sáng dần dần ngưng kết lại trước mặt Trường An, hắn chợt như muốn quay người lại, nhìn xem tất cả.

Chợt, một bàn tay giữ lại vai hắn, đẩy Trường An đi về phía trước.

"Bệ hạ, chớ có quay đầu"

Bao giờ ngươi cũng ngập tràn lý tính như vậy, nhưng cũng thực ôn nhu...

Trường An bước đi qua cánh cổng, mái tóc che khuất đi mắt của hắn, chỉ để lộ một giọt nước mắt.

"Cảm tạ mọi người đã chăm sóc ta... tạm biệt"

Tại khoảnh khắc ấy, ngọn gió thổi qua, dập tắt đi toàn bộ hư ảnh, mang theo tất cả đi, chỉ để lại có Trường An.

...

Bên ngoài Thiên Bia, đột ngột thân hình của Thanh Nhạc xuất hiện, Bạch Yến chợt đi tới mà nói, giọng như đang tán thưởng nàng:

"Ngươi cầm cự còn lâu hơn cả Diệp Tuyên! Thực sự khiến ta rất bất ngờ!"

"Cái gì!? Ta bị Phù Giang kết liễu từ lâu, sao có thể cầm cự hơn cả đại sư huynh chứ?"

Ai ngờ, Thanh Nhạc giật mình hô to, khiến cho Bạch Yến giật mình, nàng thoáng nhíu mày:

"Hả? Bây giờ ngươi là người thứ nhì ra, sau Nhược tiên sinh đấy"

Xa xa, Nhược Trần chỉ vừa trốn ra tức khắc đen mặt, hắn hiểu được, Trường An lại ném nồi lung tung.

"Thứ nhì? Sao có thể..."

Thanh Nhạc ngẩn ngơ lẩm bẩm, chợt nàng đưa tay lên xoa xoa hai mắt, cảm giác ướt át truyền đến.

"Không, vì sao mà mình khóc..."

Nước mắt cứ thế mà tuôn trào, nàng chợt cảm thấy xấu hổ, nhưng rồi lặng lẽ quay lưng đi, dẫu cố gắng nín lại vẫn không thể.

Nàng cứ khóc, nước mắt cứ rơi, cho dù Thanh Nhạc không hiểu vì sao cả, chỉ là trong tâm trí của nàng chợt nhớ lại, dường như nàng đã nói gì đó trong Thiên Bia Thí.

"Bệ hạ, chớ khóc, ta biết ngài rất mệt mỏi, nhưng đừng vì thế mà từ bỏ..."

"Bệ hạ, mau ra lệnh đi chứ?"

"Bệ hạ, chớ có quay đầu"

Rốt cuộc... nàng nói với ai?

Tựa như có cảm giác lại chia ly, lại có cảm giác rất vui vẻ khi gặp được người đó, phải có nín lại cảm xúc, chỉ đến khi rời khỏi hắn mới dám bộc phát ra.

Bệ hạ... là ai?

Bạn đang đọc Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 56

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.