Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hai tay hai kiếm, chiến tận trời xanh!

Tiểu thuyết gốc · 2460 chữ

Ở nơi nào đó trong Thiên Bia thí, Thủy Tình cưỡi trên lưng Chân Ngắn mà chạy bay như vút về một hướng nào đó.

“Chân Ngắn, dấu hiện của giao tranh vừa rồi xảy ra ở đâu?”

Thủy Tình đưa tay chặn lại từng cơn gió nóng thổi vào mặt nàng và hỏi, chỉ thấy con gà trống nhanh chóng nhảy lên trên cao, nó đạp vào đỉnh của những cột đá, liên tiếp sáu, bảy cái, cuối cùng cũng phát hiện nơi đang xảy ra hỗn chiến.

“Cục! Cục!”

Có rất nhiều người đang chiến đấu ở kia thì phải…

Đột ngột, một người thanh niên mang đồng phục của Kiếm Linh Tông, hắn nhanh chóng rời khỏi chiến trường dưới sự hỗ trợ của người khác mà tiếp cận Thủy Tình:

“Cô nương là người của Sơn Thủy Tông?”

“Đúng vậy, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?” Thủy Tình gật đầu, chợt nàng tò mò hỏi, nhìn về phía hơn bảy, tám người đang giao chiến, nhưng hầu hết đều là đệ tử của Kiếm Linh Tông.

Không lẽ bọn họ đang luyện tập phối hợp ư?

Nghe hỏi như vậy, người cầm kiếm chợt lộ ra vẻ mặt lúng túng, vậy mà vẫn có hơi xấu hổ mà hỏi:

“Cô nương, không biết ngươi có thể tập hợp tất cả các đệ tử Sơn Thủy Tông lại chứ?”

“Hả? Có chứ, nhưng các vị gặp phiền toái gì? Trong Thiên Bia Thí lại cần nhờ đến trợ giúp từ tông môn khác?”

Thủy Tình khó hiểu lên tiếng nhìn về phía khu vực giao tranh, sau đó chợt mắt chữ O mồm chữ A quan sát cảnh tượng này.

Bảy, tám vị đệ tử của Kiếm Linh Tông, mỗi người đều cầm đủ loại đao kiếm trên tay mà vây công một người thanh niên áo trắng, mang mặt nạ, hơn nữa bọn họ đều xuất thủ không chút lưu tình.

“Mau lên! Chính là tên Nhược Trần, cái tên đã lên tiếng trào phúng tất cả chúng ta”

Vị thanh niên cầm kiếm này chính là đệ tử dẫn đầu của Kiếm Linh Tông, Kiếm Minh. Hắn vừa nói xong, tức khắc nắm chặt thanh kiếm trong tay mà quay người, thân hình hắn lả lướt trên không trung, gió tụ lại trên mũi kiếm, tựa như trích tiên mà gia nhập chiến trận.

“Không được, bọn họ không cầm cự được rồi, cô nương nhanh tay lên, lại vào hỗ trợ chúng ta”

Trên chiến trường, các vị đệ tử Kiếm Linh Tông cực kỳ hưng phấn, bọn hắn liên tục thi triển ra đủ loại kiếm kỹ, phi thân tới cùng đọ kiếm với thân ảnh áo trắng đó.

“Mau lên! Hắn đang dùng tay phải chặn đòn, phía còn lại tập trung cánh trái, phía sau cũng ra đòn cùng lúc, đừng có để lộ sơ hở!”

Kiếm Minh vừa vung kiếm, tức khắc đã bị chặn lại bởi một đạo Nguyệt Nha, hắn bị đẩy lùi ra xa, tức khắc lên tiếng ra lệnh, đôi mắt đỏ bừng lên, nhịp tim cũng vì thế mà đập liên tục không ngừng.

Mà đâu chỉ có hắn như thế? Còn có cả các vị đệ tử xung quanh nữa! Đối thủ cực kỳ đáng giá để ra tay!

Trong vòng chiến, bốn phía là người bủa vây, tấn công về bóng trăng ở trung tâm! Đột ngột hắn ta giơ tay trái lên và tung Thiên Ngưu Quyền xuống mặt đất, nó vỡ vụn ra khiến động tác của các vị đệ tử chậm một nhịp… Nhưng vậy là quá nhiều sơ hở!

“Không được! Tay trái của hắn vẫn có thể ra quyền!”

“Chết tiệt, Thiên Ngưu Quyền của Sơn Thủy Tông cũng bị học được rồi! Tất cả nhanh chóng giữ khoảng cách!”

Một người đệ tử còn không kịp rút lui, lập tức vô số đạo Nguyệt Nha phóng ra từ kiếm của thân ảnh áo trắng bủa vây lấy. Hắn miễn cưỡng chặn lại đòn tấn công này, lập tức phun ra một ngụm máu, ấy vậy mà mặt vẫn hưng phấn vô cùng.

Sơ hở của mình! Điểm yếu của mình! Sơ hở, điểm yếu của chiêu thức! Bất kể cái gì đều bị địch nhân phát hiện, nếu đây chỉ là một đối một, chắc chắn hắn sẽ chết ngay lập tức.

Hắn là một tên yêu nghiệt! Nhưng đây cũng là một đối thủ đáng gờm!

Đối thủ như vậy, khó có thể gặp!

Người đầu tiên giao chiến với hắn chính là Kiếm Minh, nhưng dần dần, các chiêu thức của hắn bị địch nhân xem thấu và học được, rồi từng người, từng người vào hỗ trợ, cuối cùng đã là mười mấy đối một!

Nhưng như vậy, bọn hắn vẫn bị kẻ này giết chết mất vài tên, dẫn đến cục diện bảy, tám người ra sức phòng ngự như vậy.

“Đừng sử dụng kỹ năng quá mạnh, sẽ bị tên kia học được đấy! Đừng đi đơn lẻ, chú ý phối hợp với nhau!”

Kiếm Minh lớn tiếng chỉ huy, đoạn hắn cũng khéo léo gia nhập chiến trường, tiếp tục cùng với đồng môn giao chiến với kẻ địch.

Thủy Tình ngây dại nhìn cảnh tượng trước mắt, bọn họ phát điên hết rồi? Đệ tử tinh anh của Kiếm Linh Tông cùng ra chèn ép một người đã lạ, đây còn dám hô to chỉ huy, đã vậy còn không sử dụng sát chiêu tiêu diệt người này, lại phối hợp với nhau nữa?

Đột ngột, đội hình lộ ra sơ hở, tức khắc người mang mặt nạ lấy đó làm lối thoát ra, lao thẳng về phía nàng, thuận tay vung kiếm phóng ra một đạo Bán Nguyệt Trảm.

Theo phản xạ, Thủy Tình chợt giơ tay lên, nàng thi triển một cái ấn chú khiến cho mặt đất tức khắc nổi lên một cột đá phóng thẳng về phía địch nhân, tức khắc đánh bay hắn ra.

Nhưng chợt, vô số âm thanh vang lên từ những người xung quanh:

“Ngừng! Ngừng lại!” “Con mẹ nó!” “Mau dừng tay!!!”

Thủy Tình: “...”

Các người điên rồi? Ở đây mỗi kẻ đều có thể thi triển ra chiêu thức mạnh mẽ tiêu diệt hắn ta, vậy mà chỉ dùng chiêu thúc căn bản. Bây giờ hắn tấn công nàng lại bảo nàng ngừng tay? Thậm chí Kiếm Minh còn định phi thân tới đỡ lại cột đá của Thủy Tình thay cho tên đó…

Thân ảnh của người thanh niên áo trắng bị cột đá đánh bay ra xa, cuối cùng va phải cột đá mà ngã xuống.

Nhận thấy kẻ này chỉ có Nhị Phẩm Kết Thủy Cảnh, Thủy Tình khó hiểu nhìn mọi người xung quanh, nàng kỳ quái nói:

“Ý của các vị là sao…”

“Cô nương, ngươi gây ra họa lớn rồi, dám lộ ra tu vi Tam Phẩm Tạo Hồ cảnh, lại thi triển chiêu thức nữa?”

Kiếm Minh hốt hoảng hô to khiến Thủy Tình càng thêm bối rối, nhưng chợt một âm thanh bình thản vang lên, khiến các đệ tử xung quanh cảm thấy lạnh sống lưng.

“Ừm, ra là thế”

Trường An bị đánh bay vào cột đá, thân thể hắn giờ lại lần nữa trọng thương, quần áo cũng vì thế mà rách nát, tay phải bởi vì giơ kiếm chặn đòn tấn công của Thủy Tình mà đã bị phế đi.

Hắn thở dốc nặng nề, sau đó tay trái giơ lên, thi triển một ấn chú.

Không thành công… Chẳng có gì xảy ra cả…

Bất chợt, Kiếm Minh xông thẳng về phía hắn, chợt rút kiếm ra chém một đạo Bán Nguyệt Trảm, các đệ tử xung quanh cũng giật mình, đồng thời tranh thủ địch nhân có bệnh mà lấy mệnh hắn.

Tuy thế, Trường An vẫn đưa tay lên, thi triển ấn chú thêm một lần nữa.

Không được…

Cuối cùng, hắn như ngộ ra được huyền cơ của chiêu thức vừa rồi, tay trái lại thi triển ấn chú, mỉm cười bình thản đưa mắt nhìn Thủy Tình, vui vẻ nói:

“Cảm tạ! Ta hiểu rõ cảnh giới Tam Phẩm Tạo Hồ rồi!”

Rồi, hắn đột phá!

Ầm!

Mặt đất rung chuyển, tức khắc hóa thành một con Thổ Long, hướng về phía đệ tử Kiếm Linh Tông mà đi. Hoàn toàn giống hệt chiêu thức mà Thủy Tình vừa thi triển.

“Cái gì?”

Thủy Tình lao lên người Chân Ngắn mà tránh khỏi đòn tấn công, giọng điệu của nàng sững sờ, không tin nổi cảnh tượng trước mắt.

Thổ Long bay vọt, nghiền nát những tên đệ tử ở gần Trường An nhất, tức khắc khiến bọn họ bị loại khỏi Thiên Bia Thí. Nhưng Trường An cũng chẳng vì thế mà ngừng lại, chỉ thấy hắn đột ngột phi thân về phía trước, rút ra một thanh kiếm từ xác của đệ tử Kiếm Linh Tông, mỉm cười quay đầu nhìn những kẻ còn lại.

Hai tay hai kiếm…

“Bán Nguyệt Trảm!”

“Cuồng Phong Kiếm!”

Tức khắc, hai tay hắn thi triển ra hai loại kiếm kỹ khác nhau, nhát kiếm hình Bán Nguyệt cùng với cơn gió xoáy bắn thẳng ra chiến trường, không ngừng tấn công, oanh tạc các vị đệ tử.

“Đừng hoảng hốt! Tức khắc tránh xa hắn ra, ai có tu vi Tam Phẩm Tạo Hồ thì không cần ém lại nữa, đừng sử dụng chiêu thức có uy lực mạnh, lại gần tấn công để hắn không có thời gian thi triển!”

Kiếm Minh đổ mồ hôi ra lệnh, hắn vung kiếm chặn lại một đạo Bán Nguyệt Trảm, quay sang hưng phấn nhìn Thủy Tình:

“Cô nương hiểu chưa? Nếu dùng chiêu thức mạnh tấn công, hắn sẽ nhìn thấu nó!”

“Cái gì cơ? Vô lí quá!”

Thủy Tình giật mình, nàng đáp lại bằng giọng hoang mang, mà Kiếm Minh chỉ khẽ liếm môi, thân thể hắn tức tốc rút ngắn khoảng cách với Trường An:

“Vô lí? Trong Thiên Bia Thí, chỉ cần hiểu được chiêu thức là có thể sử dụng! Có thể ngoài đời hắn không mang tu vi, nhưng trong này, hắn là bậc thầy! Một đối thủ đáng giá học hỏi như vậy… Quá đã!”

Thủy Tình ngây ngốc nhìn cảnh tượng này, cuối cùng nàng vội vã lấy từ trong người ra một tấm lệnh bài, giơ lên trên không trung.

Nháy mắt, bầu trời chợt bay lên một tia sáng rực rỡ! Hấp dẫn ánh mắt của nơi xa.

“Thánh nữ triệu tập chúng ta! Chúng đệ tử Sơn Thủy Tông mau xuất phát!”

“Có biến cố rồi ư? Hình như đấy cũng là vị trí mà Kiếm Linh Tông triệu tập đệ tử”

“Đi! Nhanh chóng đi mau!”

“Có đệ tử bị đào thải rồi!”

Quanh quảng trường, chợt có người la lên, sau đó năm, sáu thân ảnh bay ra khỏi Thiên Bia, rơi xuống mặt đất.

“Chết thật, nếu không phải vị cô nương đó sử dụng chiêu thức có uy lực lớn…” Một vị đệ tử cắn răng nói, người sau cũng hưởng ứng, thở dài lắc đầu:

“Thế còn chưa đủ, còn lộ ra tu vi Tam Phẩm Tạo Hồ… Ta còn muốn đánh nữa chứ…”

Các vị đệ tử xung quanh đều lộ ra vẻ tiếc nuối, mà các vị trưởng lão lại còn ngạc nhiên cực kỳ.

“Có chuyện gì xảy ra?” Một vị trưởng lão Kiếm Linh Tông chợt xuất hiện bên cạnh bọn hắn, nhíu mày mà hỏi. Muốn biết xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Trưởng lão, chính là tên Nhược Trần đánh bại ta, hắn quá lợi hại!”

“Đúng vậy, kinh nghiệm quá mức biến thái, chúng ta hoàn toàn không phải đối thủ”

Hai vị đệ tử kia thay nhau đáp lại, trên mặt bọn hắn vẫn còn lưu giữ lại vẻ hưng phấn chưa tàn.

Cũng vì thế, các tông môn chợt cảnh giác, rồi bọn họ lại bắt đầu xì xào bàn tán với nhau.

Mà không ai để ý rằng xa xa, có một người đàn ông mang áo tơi lá, đầu đội nón tơi nằm trên chiếc xe ngựa rách nát ở trong góc quảng trường, có vẻ ngẫm nghĩ.

“Ừm? Tên này làm lớn chuyện quá chứ?”

Thiệu Tổ lẩm bẩm, nhưng sau đó lại lấy nón lá che khuất khuôn mặt của mình, vắt chân lên mà chìm vào giấc ngủ.

Mà kệ nó, gã chỉ đến đây xem xét tình hình thôi…

Lúc này, Trường An hai tay hai kiếm, hắn lẳng lặng đứng trên một mỏm đá, nhìn xuống dưới đối phương.

Kiếm Minh, Thủy Tình, cuối cùng cũng chỉ còn lại hai người, tuy nhiên chiến ý của Kiếm Minh vẫn không hề suy giảm một chút nào cả, chỉ thấy hắn chợt cười lớn, sau đó la lên:

“Vừa rồi ta đã thấy người của Phù Đổng Tông ở đây, hơn nữa vị cô nương này cũng gọi cứu viện của Sơn Thủy Tông đến! Liệu sẽ có cơ hội đánh thắng ngươi chứ?”

Ánh mắt Trường An cũng đỏ bừng lên, chiến ý năm xưa của hắn cũng vì thế mà trỗi dậy, triệt để cảm nhận được thế giới này.

Cảm nhận được một thế giới tương tự như Việt Quốc cổ đại, cảm nhận được chiến ý của các đệ tử, cảm nhận được vô số điều…

Vậy nên, hắn muốn đáp lại, dùng phương thức cao ngạo nhất, đáp lại bảy từ của Lạc Hồng Tiên Tổ.

Bởi vì tín hiệu mà Thủy Tình phát ra, càng ngày càng nhiều bóng dáng của các vị đệ tử đến nơi này, chỉ thấy Trường An cười lớn, chợt hắn giơ hai thanh kiếm lên, đồng thời vung xuống.

Hai kiếm, hai chiêu, một đòn đánh!

“Bán Nguyệt Cuồng Phong Trảm!”

Đạo kiếm khí hình bán nguyệt bay ra, bão tố cũng bao phủ lấy nó mà chấn động một vùng lớn, khiến cho mặt đất bắt đầu lở nát, nghiền ép một vài vị đệ tử chỉ vừa mới xuất hiện.

Mà Kiếm Minh còn không kịp vung kiếm đỡ đã bị nuốt chủng lấy, trước khi chết, hắn chỉ kịp gào thét lên trong lòng:

“Sao có thể cơ chứ? Hắn dung hợp được hai chiêu thức lại với nhau?”

Trường An lộ ra vẻ mặt điên cuồng, thân hình hắn ở trên không trung dần dần rơi xuống, hạ mình ở trung tâm giữa hàng chục người.

“Đến đi! Dùng hết sức đánh với ta, mà giết chết kẻ ngông cuồng này!”

Bạn đang đọc Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 52

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.