Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trên cầu toàn là quỷ, dương gian không hẳn toàn là người

Phiên bản Dịch · 1138 chữ

Chương 46: Trên cầu toàn là quỷ, dương gian không hẳn toàn là người

Người dịch: PrimeK

Tiếu Giới Tử ngồi xuống tại chỗ, dừng một chút rồi lại nằm xuống, nhắm mắt lại, hai tay cố gắng vươn ra trái phải rồi cắm xuống đất, tưởng tượng mình là một hạt giống đang hô hấp, mà ngón tay là rễ cây mọc ra từ hạt giống, phải hấp thu càng nhiều chất dinh dưỡng nhất từ mặt đất càng tốt.

Khương Hồng Chúc nói, cái này gọi là "Thạch Bổ".

Bà nói, ăn cái gì cũng bổ, nuôi đá cũng là bổ, đá cũng là có thể nuôi, bạn tin hay không? Cũng giống như người dưới quê nuôi heo con, lúc nó còn nhỏ là bạn chăm sóc nó, nuôi lớn, mập mạp thì đến lúc nó hồi báo bạn.

Đá được nuôi dưỡng, cũng có thân thiết với con người, sau khi nuôi lớn có thể thịt để tẩm bổ, chẳng qua tẩm bổ này không phải dinh dưỡng, là một vài thứ khác mà thôi.

Tiếu Giới Tử tin những lời này, dù sao tảng đá của cô là Ngọc Hòa Điền, mà về ngọc, dân gian từ xưa đã có rất nhiều cách nói, ví dụ như "Người nuôi ngọc, ngọc nuôi người", lại ví dụ như "Ngọc vỡ người bình an".

Ngọc vỡ không phải là bị mổ ra làm thịt sao, người bình an đó chính là tẩm bổ, loại tẩm bổ này, tốt hơn nhân sâm hay đông trùng hạ thảo.

Một lát sau, Tiếu Giới Tử tựa hồ cảm giác được cái gì, mở to mắt.

Ngay bên cạnh cô không xa, có một chỗ không gian dường như bị bóp méo - - rất giống lúc trời mùa hè nóng bức, bởi vì mặt trời thiêu đốt dẫn đến mật độ không khí thay đổi, ánh sáng sinh ra khúc xạ, khiến cho tầm nhìn của mắt người bị méo mó.

Có thứ gì đó, , ngay tại mảng sương mù mênh mông như thể đang vùng vẫy muốn liều mạng chui ra.

Tiếu Giới Tử nhìn chỗ đó, thở dài, thì thào nói một câu: "Đã hai năm rồi, Na Tra mà nằm trong bụng cũng nên đi ra, Tiếu Kết Hạ, sao mà con mãi không có động tĩnh thế?"

Như là muốn đáp lại lời của cô, có một thứ gì đó dài nhỏ, giống như dây điện, lại giống như dây sắt uốn cong, đột nhiên tuôn ra từ chỗ đó rồi lại rụt về ngay lập tức.

...............

Bên trong xe bán tải vang lên một tiếng kêu nghẹn ngào, "cái kén" trên mặt đất vặn vẹo, cuối cùng thoát ra.

Tiếu Giới Tử đầu tóc rối bù ngồi trong bóng tối, thân thể run rẩy dựa vào góc chăn, đột nhiên kịp phản ứng, giơ tay kéo tấm màng cản sáng trên cửa sổ xe gần nhất.

Trời hơi sáng, đèn đường quanh sân đã tắt, cách đó không xa, có lẽ là quán ăn, khói trắng trong ống khói giống như sương mù, lượn lờ dâng lên.

Trong bụng cô mang thai là cái quỷ gì vậy!?

Cô Hồng đâu, phải nhanh nhanh đi tìm Cô Hồng hỏi một chút.

Nhớ tới Khương Hồng Chúc, Tiếu Giới Tử mới bỗng nhiên lại ý thức được một chuyện: Trời đã sáng, Cô Hồng tự nhiên cả đêm cũng không tới tìm cô?

.........

Tiếu Giới Tử vội vàng thu dọn xong bên trong xe, gỡ "con mắt" ở mi tâm xuống giấu kỹ, tóc cũng không buộc lại, tiện tay chụp mũ đội lên, mở cửa xuống xe.

Cô đi tới sau xe Cát Bằng, giả vờ ngồi xổm xuống buộc dây giày, khẽ gọi: "Cô Hồng?

Vẫn không trả lời.

Lại ngẩng đầu nhìn cửa sổ 417 rách nát, rèm cửa sổ vẫn khép.

Trước không như vậy, hai lần trước, Khương Hồng Chúc động tác đều rất nhanh.

Tiếu Giới Tử thở dài: "Lần này không dễ làm, cháu đã nói người ta có phòng bị rồi”.

Cô bất mãn ngồi trở lại xe bán tải, muốn giúp đỡ lại không biết bắt tay thế nào, đẳng cấp này của cô, lên sân khấu cũng không có tư cách.

Chỉ có thể yên lặng cầu nguyện Khương Hồng Chúc đừng thất thủ, nếu cô ngã xuống, bị cắn trả, cô ấy mất trí rồi phát điên là chuyện nhỏ, còn chuyện của mình thì phải làm sao đây?

...............

Trần Tông ngủ một giấc, khi tỉnh lại đã là giờ cơm, phòng ăn hôm nay tất nhiên náo nhiệt, anh không muốn bỏ qua, sau khi vội vàng rửa mặt, liền cùng Nhan Như Ngọc giục nhau ra cửa.

Không ngờ, trong hành lang đã được "hâm nóng", không ít phòng khách đều mở cửa, hội viên tốp 5 chụm 3 còn mặc áo ngủ, phần lớn vẻ mặt mơ hồ.

Vậy là giải tán đại hội rồi sao?

Đêm qua qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tiếng còi đột nhiên vang lên, nghe nói là có trộm đột nhập?

"Nhiều người như vậy, thật vất vả mới tụ lại cùng một chỗ, bởi vì một bộ phận thành viên xảy ra chuyện, nói giải tán liền giải tán? Cho tới bây giờ đều là thiểu số phục tùng đa số, dựa vào cái gì đa số nhân nhượng thiểu số?"

Quả nhiên, bí mật nắm giữ trong tay nhóm nhỏ, đại đa số hội viên kỳ thật cũng giống như anh, đều không biết chuyện gì đang xảy ra.

Hai người vốn định đi xuống cầu thang bộ, nhưng lúc đi ngang qua thang máy, thoáng nhìn thấy thang máy đang từ tầng ba đi xuống, nhất thời lười biếng, đều đứng lại.

Trần Tông hỏi Nhan Như Ngọc: "Đợi lát nữa tôi gặp Mã Tu Viễn đòi hành lý, là có thể rời khỏi đây rồi chứ?"

Chuyến này là vì tìm Trần Thiên Hải, hiện tại anh không muốn tìm nữa vì ông nội ẩn nhẫn hơn anh nhiều, tìm không nổi.

Nhan Như Ngọc gật đầu, còn rất ân cần: "Anh Trần, nếu anh muốn biết phần tiếp theo, lát nữa tôi sẽ hỏi thăm rõ ràng rồi gửi anh phần kết”.

Trần Tông cười, anh quả thật muốn biết tiếp theo, Khương Hồng Chúc, Tiếu tiểu thư, thậm chí Cát Bằng, anh đều muốn biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, bất quá nghĩ tới nghĩ lui, cũng không thể ở lại mãi để hóng, anh còn không tùy hứng như vậy.

Còn nữa, anh kỳ thật cũng tò mò đối với Nhan Như Ngọc: "Số của anh, rốt cuộc có cái gì đặc biệt?"

Nhan Như Ngọc còn chưa kịp trả lời, cửa thang máy mở ra.

Bạn đang đọc Chiếc Lồng Xương Thịt-Vĩ Ngư của Vĩ Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 0904253568
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.