Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

"Con mắt" này không thể phơi nắng, mà là để xem "âm ty" 3.

Phiên bản Dịch · 1187 chữ

Chương 45: "Con mắt" này không thể phơi nắng, mà là để xem "âm ty" 3.

Người dịch: PrimeK

Trần Tông còn tưởng rằng, đêm nay cuối cùng có thể ngủ ngon, không nghĩ tới, lại nằm mơ.

Lần này, cũng khó mà nói có phải là ác mộng hay không: anh bị một loại quấy nhiễu khó có thể gọi tên đánh thức, hoảng hốt thở ngắn, phiền não khó an. Cảm giác kia, rất giống động vật trước khi động đất xảy ra, muốn nhảy loạn, muốn leo lên cây, còn muốn chạy vòng quanh.

Anh xoay người đứng lên, miệng thở dốc, miệng khô lưỡi khô, rèm cửa sổ kéo quá chặt không cho chút ánh sáng nào lọt qua, anh sải bước đi tới hất tung chúng qua một bên.

Ngoài cửa sổ, cảnh tượng giống như chủ nghĩa hiện thực huyền ảo trong bộ phim bom tấn.

Vẫn là bãi đỗ xe cũ, xe ô tô lớn nhỏ đều nằm úp sấp an ổn, không chút sứt mẻ, nhưng màu sắc có gì đó sai sai

Toàn bộ bãi đỗ xe, không chỉ có bãi đỗ xe, mọi thứ trong tầm mắt đều bị bao bọc trong màu sắc nửa trong suốt, rõ ràng nhà cửa, xe cộ thậm chí đèn đường, thùng rác rồi các loại đồ vật lớn nhỏ đều bất động, nhưng hết lần này tới lần khác những màu sắc khác nhau đang bơi lội, đè ép, va chạm, thậm chí thẩm thấu lẫn nhau.

Có nhiều màu sắc như màu vàng nhạt, màu xanh đậm, màu đen, màu đỏ tía, cùng với những màu sắc khác không kịp phân biệt kỹ, màu sắc quỷ dị chuyển động mang đến ảo ảnh thị giác, sẽ làm cho người ta cảm thấy, toàn bộ môi trường cũng đang vặn vẹo, biến hình.

Điều thú vị hơn nữa là Trần Tông có thể khẳng định, những màu sắc này không phải là vết nhòe 2D như trong tranh mà là trải rộng 3 chiều, cho nên khi màu sắc loang ra, sẽ mơ hồ xuất hiện vệt sáng và bóng tối mờ mờ.

Ngoài ra, bản thân những màu sắc này cũng không hề êm dịu.

Màu vàng óng ánh đang lay động, Trần Tông dựa vào điểm này để xác nhận mình đang nằm mơ.

Trong màu xanh biếc có sương mù gợn sóng, trong màu đen có điểm đen hơn cùng với dấu vết lưu động, trong màu đỏ tía lại giống như có kim châm, cực nhỏ cực dài, xuyên qua trong đó.

Anh chợt nhìn thì cảm thấy, loại nhiều màu sắc hỗn tạp này rất giống bức tranh “đêm đầy sao” của danh họa Van Gogh, về sau cảm thấy khó chịu, càng giống bức《The Scream》 hơn, thử nghĩ xem, trong bức “The Scream” này, tất cả màu sắc xao động giống như không ngừng bơi lội, đụng vào nhau, đè ép lên nhau, xâm lấn hiện thực và mở rộng theo ba chiều, mà bên trong mỗi loại màu sắc, đều sống động...

Màu sắc tàn nhẫn, có thể giết người.

Đây không chỉ là hoa mắt, mà còn khiến 5 giác quan của con người đều suy sụp, Trần Tông hô hấp dồn dập, tim đập quá nhanh, bắt đầu xuất hiện ảo giác, thậm chí đột nhiên sợ hãi, cảm thấy màu sắc phô thiên cái địa kia, sắp đè bẹp mình.

Nhờ có một âm thanh tin nhắn bất thình lình vang lên, phảng phất như một sợi dây câu nhọn từ trên trời rơi xuống, vớt anh đang run rẩy từ vòng xoáy nghẹt thở kia ra.

Trần Tông ngồi dậy, mồ hôi đầm đìa.

Điều này còn tệ hơn mơ thấy rắn.

Nhan Như Ngọc nói với anh: "Sao thế, gặp ác mộng à? Làm tôi giật mình”.

Trần Tông quay đầu nhìn.

Tiếng tin nhắn kia không phải là ảo giác, Nhan Như Ngọc thật sự đang kiểm tra tin nhắn điện thoại di động, khuôn mặt anh ta bị màn hình chiếu sáng trắng bệch.

Trần Tông lau mồ hôi trên trán: "Mấy giờ rồi?”

Nhan Như Ngọc nghe một đằng trả lời một nẻo: "Trời còn chưa sáng đã nhận thông báo này, tối hôm qua chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi”.

Còn đọc cho Trần Tông nghe: "Đại hội lần thứ 47 sẽ kéo dài, hội viên có thể căn cứ vào công việc của mình để lựa chọn đi về hay ở lại......”

Vậy là...... không tổ chức đại hội nữa?

Trần Tông cảm thấy mình nửa người còn đang ở trong mơ, nghe Nhan Như Ngọc đọc tin nhắn, mỗi chữ đều nghe được rõ ràng, liên kết thành câu, chính là không kịp phản ứng là có ý gì.

Anh sững người một lúc, xuống giường đi tới trước cửa sổ, kéo rèm đẩy cửa sổ, muốn cho không khí lạnh buổi sáng giúp mình tỉnh táo.

Trời quả thật còn chưa sáng, nhưng nơi mỏng manh ở rìa chân trời, đã mơ hồ lóe ra tia nắng ban mai, bãi đỗ xe còn chìm trong ánh đèn đường yên tĩnh ố vàng, đối diện cửa sổ có một chiếc xe bán tải màu lam, đèn xe giống như hai con mắt dại ra.

Một cơn gió thổi tới.

Oái má ơi, lạnh, Trần Tông run rẩy đưa tay đóng sập cửa sổ lại.

...............

Tiếu Giới Tử vẫn chưa tỉnh.

Có thể là bởi vì tối qua vận động hơi nhiều, cô ngủ rất ngon, bãi đỗ xe gần đường cái, luôn đi qua xe, kỳ thật có chút ồn ào, nhưng sau khi nghe quen, tiếng xe tựa như dòng sông chảy liên miên không ngừng, ngược lại kéo người ta vào giấc ngủ sâu hơn.

Lúc mở mắt ra, quanh người đều là sương mù, giống như hỗn độn sơ khai.

Cảnh tượng này, mỗi đêm cô đều nhìn thấy.

Cô đứng lên, đi về phía trong sương mù, trong lòng rất bình tĩnh, biết đi tới, sương mù sẽ dần dần tiêu tán, kế tiếp, sẽ giống trong sách đã nói : Thuở hỗn độn sơ khai, thấy mọi thứ đều là Hỗn Độn, Bàn Cổ bèn chém vào Hỗn Độn, chia ra làm Trời và Đất. Phần nhẹ mà trong mỗi ngày đều bay lên cao, hình thành bầu trời. Phần nặng rơi xuống thấp, vì thế hình thành mặt đất.

Đi thêm một đoạn nữa, cô dừng lại.

Không có sương mù, có thể là bởi vì có thêm một con mắt, lần này nhìn xung quanh đều rõ ràng hơn so với lần trước.

Thiên địa rộng lớn, là hai màu đen trắng, màu đen che ở đỉnh đầu, màu trắng thì từ giữa không trung kéo dài đến dưới chân, chỗ phân giới không phải đường chân trời thẳng tắp, là một đường nghiêng mà thật lớn - - thế giới này giống như là bị một vết dao chém để lại đằng sau là một vết đao vô biên vô hạn làm ranh giới.

Bạn đang đọc Chiếc Lồng Xương Thịt-Vĩ Ngư của Vĩ Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 0904253568
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.