Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trên cầu toàn là quỷ, dương gian không hẳn toàn là người 2

Phiên bản Dịch · 1190 chữ

Chương 47: Trên cầu toàn là quỷ, dương gian không hẳn toàn là người 2

Người dịch: PrimeK

Trong thang máy đã có hai người, một là Mã Tu Viễn, vịn va li hành lý vẻ mặt tươi cười, trong nụ cười có chút co quắp, nửa khom lưng như thể đang bồi tội với người ta.

Một người khác......

Là một người đàn ông trẻ tuổi rất thời trang, mặc quần jean ống rộng thêu, trên có đinh tán và dây xích bạc. Anh ta chỉ thấp hơn Trần Tông một chút, nhưng bởi vì để kiểu đầu đạo sĩ, trên đầu dựng lên một cái túm tóc nhỏ, phía trên còn cắm một con bướm thân làm bằng hồng ngọc, đôi cánh chạm bằng vàng, cho nên thoạt nhìn, cũng cao ngang anh.

Sắc mặt Nhan Như Ngọc thoáng có chút thay đổi, đẩy Trần Tông vào thang máy, như là cố ý giảm bớt sự hiện diện của mình.

Mã Tu Viễn tranh thủ gật đầu với hai người, lại vội vàng tiếp tục tạ lỗi người nọ: "Thật sự xin lỗi, là chúng tôi sắp xếp không tốt..."

Người đàn ông trẻ tuổi tức giận: "Trong nhà còn một đống chuyện, các anh ba lần bảy lượt mời, tôi mới tới, muốn đùa à, thời gian của ai mà chả quý? Tôi mặc kệ các anh chọn ngày nào mở lại, đừng đưa thiếp cho tôi, không rảnh”.

Mã Tu Viễn lại cúi thấp người thêm mấy độ: "Thật sự là ngoài ý muốn, xin anh thông cảm...”

Trong lúc nói chuyện thang máy dừng lại ở tầng một, cửa vừa mở ra, người đàn ông trẻ tuổi liền tức giận bước ra ngoài, Mã Tu Viễn kéo vali, vội vàng đuổi theo.

Trần Tông cũng từ thang máy đi ra, bị Nhan Như Ngọc ngăn lại.

Anh không hiểu, thấy cửa thang máy sắp đóng, vội vàng nhấn nút mở cửa: "Người này nói chuyện có vẻ khệnh khạng quá”.

Theo lý thuyết, giữa hội viên không có thứ bậc, chẳng phân biệt được cấp trên cấp dưới, Mã Tu Viễn phụ trách tiếp đãi, nhưng không cần phải xem sắc mặt người khác, hèn mọn như vậy chứ.

Nhan Như Ngọc “a” lên một tiếng, ý bảo Trần Tông có thể ra khỏi thang máy: "Số 069”.

Số 069?

Nhớ ra rồi, 39, 69, 99, đều là số đặc biệt.

Trần Tông tò mò: "Nhà bọn họ làm gì?”

Trên đầu cắm một con bướm, theo con mắt chuyên nghiệp của anh thì con bướm đó được chế tác rất tinh xảo, nguyên liệu thượng thừa, số 069, chẳng lẽ nhà số 69 làm nghề chế tác đồ trang sức bằng đá quý?

Nhan Như Ngọc lắc đầu: "Không rõ lắm, chỉ nghe nói đá quý của nhà bọn họ là khai thác từ dưới nước, nhà bọn họ có chuyên môn về lĩnh vực này."

Trần Tông bị từ "không rõ lắm" của anh ta làm cho kinh ngạc: "Các số đặc biệt bọn anh không giao tiếp với nhau à?"

Trong một lớp, những tên học giỏi hay những đứa nhà giàu không phải đều chơi với nhau sao?

Nhan Như Ngọc nhún nhún vai: "Không qua lại với nhau”.

Đâu chỉ là không qua lại với nhau, lần này anh ta đến, còn được dặn dò, "gặp 69, 99 thì tránh không cần phải tiếp xúc".

Trần Tông không hiểu: "Tại sao?”

Nhan Như Ngọc không nói gì.

- Tại sao?

Anh lúc ấy, cũng hỏi cha nuôi câu tương tự.

Cha nuôi trả lời: "Trên cầu Nại Hà tất cả đều là quỷ, dương gian chưa chắc đều là người. Hai nhà này, sợ là có đủ năng lực đánh đổ chúng ta”.

……

Nhan Như Ngọc cười với Trần Tông: "Không vì sao, có vài người tốt nhất đừng quen biết, quen biết cũng đừng thâm giao. Ngắm hoa cũng ngắm từ xa, có thể giữ được ấn tượng tốt đẹp. Giống như chúng ta, anh Trần, giao tình của chúng ta, đến đây cũng vừa vặn, sâu hơn nữa, sẽ không thích hợp. Đi ăn cơm thôi”.

Nói xong, nghênh ngang đi về phía phòng ăn, tư thế kia, giống như coi mình là cao nhân thế ngoại, vừa dạy cho Trần Tông triết lý nhân sinh khó lường gì đó.

Trần Tông ngẩn ra tại chỗ.

Nhan Như Ngọc này, nói chuyện thì khó hiểu làm anh đau hết cả đầu, nhưng thỉnh thoảng, bỗng nhiên thốt ra một hai câu đầy ẩn ý, tựa hồ đang ám chỉ cái gì đó.

Bất quá......

Trần Tông lắc lắc đầu, cười chính mình nghĩ nhiều, mặc kệ anh ta ám chỉ cái gì, dù sao mình cũng sẽ về nhà.

...............

Ở cửa phòng ăn, Trần Tông lại gặp Kim Viện Viện.

Lúc ấy, Kim Viện Viện đang đi ra ngoài, ngẩng đầu nhìn thấy anh, vẻ mặt kia, giống như thấy quỷ, nhìn trái ngó phải không có ai, túm lấy cánh tay anh: "Đi đi, đi mau”.

Cô chạy chậm, kéo Trần Tông tới sau cầu thang bộ mới buông lỏng tay, mắng anh: "Cậu điên à, đã đi ăn trộm lại lộ mặt đi nghêng ngang khắp nơi?"

Vừa mắng vừa cẩn thận từng li từng tí nhìn ra ngoài qua khe cửa, xác nhận không bị người khác nhìn thấy, mới thở phào nhẹ nhõm.

Trần Tông không biết nên khóc hay nên cười, nhưng nhìn thấy Kim Viện Viện đang "suy nghĩ" cho mình, lại có chút cảm động, con người ai mà không thích được bao che và bảo vệ chứ.

Anh muốn nói với Kim Viện Viện mình kỳ thật không phải là kẻ trộm, lại lười giải thích lại từ đầu, chuyện thật sự quá dài, dù sao cũng sắp rời khỏi Akhaca, thôi thì đóng vai "Trộm" cho trót.

Vì thế anh hỏi: "Sao chị lại ở đây?”

Kim Viện Viện liếc anh một cái: "Hỏi lời này có đầu óc không đấy? Tôi là nhân viên phục vụ nhà hàng, đi làm sớm! Bận rộn cả buổi sáng, trong lòng phiền muộn, muốn ra ngoài hút một điếu thuốc, vừa vặn gặp cậu”.

Nói xong, từ trong túi móc ra một bao thuốc lá, cầm lên một điếu nhưng sờ không thấy bật lửa đâu, lúc nhìn Trần Tông, anh lắc đầu, ý bảo mình cũng không có.

Kim Viện Viện không thể làm gì khác hơn là bóp điếu thuốc hả giận, kéo từng sợi thuốc ra, ném xuống đất.

“Đêm qua tôi lẽ ra không nên tin người phụ nữ đó. Cô ta nói dán tờ giấy dưới khe cửa, tôi sờ cả khe cửa nhà hàng xóm cũng không có gì, gọi điện thoại thì số thuê bao, cô ta từ đầu tới cuối chơi tôi!”

Kim Viện Viện cắn răng: "Để tôi gặp được, tôi sẽ xé xác cô ta!"

Trần Tông rất hảo tâm khuyên can: "Nếu thật sự gặp cô ta, chị tốt nhất nên tránh mặt, không biết ai xé xác ai đâu”

Bạn đang đọc Chiếc Lồng Xương Thịt-Vĩ Ngư của Vĩ Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 0904253568
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.