Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

"Con mắt" này không thể phơi nắng, mà là để xem "âm phủ"2.

Phiên bản Dịch · 1158 chữ

Chương 44: "Con mắt" này không thể phơi nắng, mà là để xem "âm phủ"2.

Người dịch: PrimeK

Khối ngọc này không lớn, nó có dạng hình nón dài chừng 4 cm, trong lịch sử, hình thức như vậy cũng là một món cát tường, gọi là "lưỡi câu thẳng", lấy ngụ ý là "Khương thái công câu cá, kẻ nào muốn sẽ tự ý mắc câu". Điển tích kể rằng, Khương Thái Công thường câu cá trên sông Vị, phương pháp câu cá của ông rất đặc biệt , dùng cần câu rất ngắn, dây câu chỉ dài 3 thước, lưỡi câu thẳng và không có mồi, mọi người cười nhạo thì ông chỉ nói, “Cần câu của ta thẳng, chỉ đợi trời trong xanh, trời đến câu ta, ai muốn cắn câu sẽ tự cắn câu”

Khối ngọc này của cô rất đặc thù, nó có hai màu, giống như bị chém nghiêng một đao ở giữa, nửa trên là màu mực đen sáng loáng, nửa dưới là màu mỡ dê trắng, tinh tế thanh tú. Người ta thường cho rằng, ngọc như vậy, bản thể hẳn là màu trắng, màu đen là do bị thủy ngân thấm, cổ nhân giám từ viết rằng "Ngọc bị thủy ngân thấm, chỗ đen trắng phân giới rõ ràng giống như bị đao chém”. Loại vật liệu hai màu này trong ngành được gọi là "ngọc trắng đen", nhưng Tiếu Giới Tử thích một tên gọi khác của nó hơn.

Thiên địa huyền hoàng

Tiếu Giới Tử tắt đèn xe.

Bên trong xe nháy mắt tối đến mức đưa tay không thấy năm ngón, màng cản sáng tuy rằng giá rẻ, nhưng hiệu quả lại không tệ.

Tiếu Giới Tử cúi đầu, đặt cái lưỡi câu thẳng dán ở mi tâm.

Đây là cô có được khi bắt đá, Khương Hồng Chúc có một sợi dây đá rất dài, đó là sợi dây được bện từ tóc của những người khác nhau, sợi dây thật dài, trên đó thắt nút, cứ cách hơn 10 cm lại bọc một viên đá quý to bằng quả dâu, tổng cộng khoảng chừng trăm viên, lúc tóm được, cô nắm lấy một đầu sợi dây, nhắm mắt lại, lần lần như chuỗi tràng hạt, nếu không có cô lại sờ hạt tiếp theo.

Cuối cùng chọn được một viên, Khương Hồng Chúc liền thu hồi sợi dây đá lại rồi nói: "Thứ mà cháu ít thấy, là ngọc Hòa Điền, hai màu đen trắng, cháu tự mình đi tìm đi”

……

Một lát sau, cô thả lưỡi câu thẳng vào trong áo, hít một hơi thật sâu, ngón trỏ tay trái hơi gập lại, như thể gõ cửa, gõ nhẹ nhàng vừa phải một cái ở mi tâm, cảm thấy đầu váng mắt hoa, rất muốn ngủ.

Trong tiếng sột soạt rất nhỏ, cô sờ vào "Con mắt" ẩn giấu kia, ấn nó vào mi tâm.

Không có cô dạy thì ai biết cách dùng chứ? Con mắt này không được phơi nắng, mà là để xem âm phủ.

Sau đó cô kéo chăn quấn quanh người, bọc mình lại như cái kén, nằm xuống không gian rộng hơn dưới sàn xe, người cũng nằm vặn vẹo, càng giống như một cái kén không an phận.

...............

Trước khi đi ngủ, Nhan Như Ngọc rúc vào toilet gọi điện thoại, lúc đi ra vẻ mặt khiếp sợ: "Anh Trần, phía nhà tôi nói, chưa ai nghe nói qua Khương Hồng Chúc!"

Sau đó cho ra kết luận: Hoặc là cô ta là một nhân vật nhỏ, quá không có danh tiếng; Hoặc là, chính là sự tình quá mức bí mật, hạn chế trong phạm vi nhỏ, người ngoài không thể biết”

Trần Tông ngoài mặt là lấy lòng, kì thực dò xét: "Hào quang tôn quý như vậy, hiệp hội có bí mật gì, cũng không chia sẻ với nhà anh hả?"

Nhan Như Ngọc nói: "No, no, no, anh Trần, nếu anh hiểu được mối quan hệ này, cũng giống như anh mở một phòng khám, mời chuyên gia nổi tiếng đến khám bệnh, người ta cũng là nhân viên của anh, phục vụ phòng khám của anh vậy, nhưng nửa năm qua một lần. Lúc đến rất được tôn trọng, nhưng những chuyện lộn xộn xảy ra khi phòng khám của anh hoạt động, anh ta có thể biết không?"

Trần Tông: "......”

Thật có đạo lý.

Anh cúi người tắt đèn: " Chỉ thế thôi à? Không còn gì khác nữa à?"

Nhan Như Ngọc cười hì hì: "Có chứ”.

Tay Trần Tông dừng ở gần công tắc, chờ anh ta nói xong.

"Theo cha nuôi của tôi, cũng chính là người trước đây mang số 039, hơn ba mươi năm trước, cái hiệp hội này đích xác không quá thái bình, xảy ra không ít chuyện, điên, chết, có người đột nhiên rút khỏi hội, nhưng ông chỉ có ấn tượng với mấy người, đều là người có số má cả."

Trần Tông trầm ngâm vài giây, ừ một tiếng, tắt đèn.

Khoảnh khắc đèn tắt, anh nói: "Khương Hồng Chúc kia, chết cách đây hơn ba mươi năm, cái chết của bà ấy có điều gì đó rất kỳ quặc, có liên quan đến “Hội người đá”. Lần này, nếu như người chủ mưu là bà ấy thì tám phần là trở về báo thù. Nếu như không phải, vậy người tới, cũng nhất định là vì bà ấy mà đến."

Trong bóng tối, không nhìn được vẻ mặt của Nhan Như Ngọc, nhưng nghe động tĩnh, cũng biết con hàng này đang kích động.

“Làm sao anh nhìn ra được?”

Trần Tông nói: "Rất rõ ràng”.

- Chỉ có một số ít người biết chuyện này, Phương Thiên Chi, Hắc Sơn, Tam lão ..., đều là người lớn tuổi, hơn ba mươi năm trước họ đều ở độ tuổi tuổi trẻ trai tráng, hẳn là hoặc nhiều hoặc ít tham dự vào trong đó.

- Phúc bà nhìn thấy ảnh chụp, ném điện thoại di động, thay vì nói là kinh ngạc, chi bằng nói là sợ hãi.

- Đối phương đi lên liền hạ đòn mạnh, hết lần này đến lần khác, ngay cả "Hội người đá" có đề phòng cũng phải thúc thủ, "Dũng phu" như vậy, không phải là bị kích thích bởi phần thưởng quá lớn thì cũng là huyết cừu.

Sự tình khó bề phân biệt, nhưng có lẽ không liên quan đến anh, nút thắt của anh đã cởi bỏ, qua hai ngày nữa là có thể vui vẻ về nhà.

Trần Tông cảm thấy thoải mái, muốn nói còn có chút tiếc nuối gì, hẳn là Cát Bằng: Quen biết một hồi, lại được Kim Viện Viện "Cứu" một lần, coi như là hữu duyên hội ngộ.

Cái tên này, giống như bốc hơi khỏi nhân gian, rốt cuộc chạy đi đâu rồi?

...............

Bạn đang đọc Chiếc Lồng Xương Thịt-Vĩ Ngư của Vĩ Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 0904253568
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.