Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người ta gọi cô ta là Ác quỷ nến đỏ 5

Phiên bản Dịch · 1161 chữ

Chương 25: Người ta gọi cô ta là Ác quỷ nến đỏ 5

Người dịch: PrimeK

Ông ta buông tay đứng dậy: "Nói đến nước này rồi, cậu suy nghĩ kỹ một chút, tối nay chúng ta lại nói chuyện. Nhắc nhở cậu một câu, nói dối nữa sẽ không vui đâu”.

Ông ta cầm lấy khăn lông trên tủ vải lau tay, lại ngửi ngửi, nhíu mày như chán ghét, xoay người đi ra ngoài.

Trong đầu Trần Tông hỗn loạn, anh đưa mắt nhìn Lương Thế Long đi tới cửa, bỗng nhiên hỏi một câu: "Ông không sợ tôi kêu sao?"

Lương Thế Long quay đầu nhìn anh, không hiểu anh nói gì

Trần Tông chỉ vào sợi dây trói tay chân mình: "Anh... giam giữ trái phép, nơi này là khách sạn, ngoại trừ các ông, còn có nhân viên phục vụ, ông không sợ tôi kêu cứu sao?"

Lương Thế Long nói: "Cậu có thể thử xem”.

Ông ta mở cửa, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, lại quay đầu lại: "Ông nội anh ở phương Bắc, có buôn bán gì hoặc có bạn bè quen biết gì không?"

Trần Tông nghĩ nghĩ, chậm rãi lắc đầu: "Không”.

Cửa hàng nhỏ của Trần Thiên Hải không đủ khả năng buôn bán xuyên khu vực.

Vậy ông ấy có nhắc tới chỗ nào có bão cát lớn không?

Trần Tông ngơ ngác, Lương Thế Long tức giận đóng sầm cửa lại.

...............

Ngoài cửa tiếng bước chân xa dần, Trần Tông thở dài.

Lại hỏi phương Bắc lại hỏi bão cát, xem ra "Bụi đất tung bay, muốn đi phương Bắc" những lời này, là Trần Thiên Hải để lại.

Nếu như đây là những lời mà Trần Thiên Hải để lại, theo như dự đoán của ông nội, thì "Hội người đá" tất nhiên sẽ mang những lời này đến vặn hỏi cháu trai, như vậy, rất có thể ý bề ngoài mặt chữ không phải ý của ông.

Đó là một câu đố chữ.

Bụi/đất tung bay, "đất" “土”trong "bụi" “尘”bay mất, bay mất, phép trừ, bụi(尘)- đất(土)=nhỏ(小).

Muốn đi về phương Bắc.

Nếu theo phương pháp phương vị, áp dụng "phía bắc trên, phía nam dưới, phía tây trái, phía đông phải" trên bản đồ vào trong chữ Hán, vậy thì kết cấu trên dưới của chữ là, nửa trên là "phía bắc", nửa dưới là "phía nam".

Chữ muốn “想”có nửa trên là chữ tương (相), muốn/đi về phương Bắc, đi có nghĩa là trừ đi hoặc bỏ đi, theo phép trừ thì “muốn-tương” (想-相)=chữ tâm(心)

Cuối cùng cả câu giảm xuống còn 2 chữ đó là cẩn thận (小心)

Cẩn thận với ai? Với Hội người đá sao? Giải được câu đố này cũng chả khác nào nào chưa giải được, thậm chí còn càng sốt ruột hơn: Ông trộm đồ rồi chạy trốn, bảo cháu phải cẩn thận, cái này thì khác gì thúc thêm vào đít cháu.

Thôi bỏ đi, vẫn là tập trung vào trước mắt đã.

Lúc đầu, anh cảm thấy hết thảy đều là hiểu lầm, hai ba câu nói liền có thể tháo bỏ nút thắt, hiện tại xem ra, anh đã nghĩ mọi việc quá đơn giản.Tình cảnh của mình rất là không ổn, mà phóng tầm mắt nhìn khắp nơi, anh tứ cố vô thân, không bạn bè, không người thân, không nơi nương tựa, chỉ có thể dựa vào chính mình.

Tháo gỡ nút thắt là ông Trần Thiên Hải, nhưng một người mất tích tám năm, nào dễ dàng tìm được như vậy?

Vậy bắt đầu từ sự kiện, khi Phương Thiên Chi và Hắc Sơn nổi điên, có gì khác thường xảy ra?

Có, hai lần anh đều gặp ác mộng, trong mơ có rắn, còn có một người đàn bà trẻ tuổi. Nhưng đây là chứng cứ gì?

Xa hơn một chút, ngược dòng từ đầu toàn bộ sự việc, có một điểm không thể bỏ qua, người phụ nữ trẻ... đón tiếp ở ga kia.

Người con gái này, đóng vai trò gì? Cô ta chỉ xuất hiện ở nhà ga trong vài phút ngắn ngủi? Trước hay sau đó thì sao?

Trần Tông nhíu mày, mi mắt khẽ động.

Người phụ nữ trẻ, đeo khẩu trang che nửa khuôn mặt dưới, từ khóa: "Trẻ", "Không nhìn thấy khuôn mặt".

Gần đây, bên cạnh mình, còn có người phụ nữ như vậy xuất hiện sao? Lương Thiền ngược lại cũng trẻ, nhưng rõ ràng không phải cô, những thứ còn lại là giấc mơ.

Trần Tông đột nhiên mở mắt.

Có khi nào người phụ nữ trong mơ chính là người ở ga tàu?

...............

Phương Bắc trời tối sớm, vừa mới vào hoàng hôn, Akhaca tựa như bị một cái nồi đen che kín.

Nếu như có mặt trăng hoặc là sao, bầu trời sẽ sáng hơn một chút, bất quá đáng tiếc, đêm nay không trăng, tầng mây cũng dày che kín những vì sao.

Huống chi, sau bữa cơm tối, tuyết bắt đầu rơi.

Tiếu Giới Tử dừng xe ở một bên đường hẻo lánh, đèn xe soi được rất xa, tuyết rơi hỗn loạn trong hai chùm ánh sáng đèn xe màu vàng ấm áp, giống như bị nhốt vào một vòng quay vĩnh viễn.

Thỉnh thoảng có người đi bộ đi ngang qua góc phố, cũng chính là nơi cuối cùng mà ánh đèn xe chiếu tới, có người nhìn không chớp mắt, có người thì cau mày nhìn về phía này, miệng lầm bầm, chắc đang oán giận là ai thần kinh mà dừng xe còn bật đèn xa như vậy.

Cô cầm tô mì ăn liền nóng hổi, vừa ăn vừa ngắm nhìn, có cảm giác thích thú như khi xem một bộ phim câm.

Khi mì đã hết, Tiếu Giới Tử rút khăn giấy lau miệng, bóp bát mỳ giấy dùng một lần rồi nhét vào chiếc túi, ước chừng thiếu thì đó, liền tìm kiếm ở bên cạnh ghế xe.

Mặt nạ..., nến đỏ... không được, quả táo héo này...

Được, cũng đủ!

Tiếu Giới Tử nhét táo vào túi nilon, vặn chặt miệng túi, hạ cửa sổ xe xuống nửa chừng rồi nhắm.

Thùng rác cách đó bốn năm mét, cánh tay vung lên, chiếc túi nilong được ném một cách chuẩn xác.

"Bịch" một tiếng, túi nilong chui qua miệng thùng rác đập vào trong thùng, phát ra âm thanh rất trầm đục mạnh mẽ, Tiếu Giới Tử hưng phấn, chợt lại không khỏi tiếc nuối: cú ném thật đẹp nhưng không có khán giả, có chút cô đơn

Những bông tuyết từ cửa sổ ô tô bay vào, khí lạnh hòa tan hơi thở ấm áp của mì nước trong xe, Tiếu Giới Tử chỉnh lại vành mũ trong gương chiếu hậu của ô tô, đột nhiên chú ý tới, có người đang từ ngoài xe len lén tới gần.

Bạn đang đọc Chiếc Lồng Xương Thịt-Vĩ Ngư của Vĩ Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 0904253568
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.