Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người ta gọi cô ta là Ác quỷ nến đỏ 6

Phiên bản Dịch · 1159 chữ

Chương 26: Người ta gọi cô ta là Ác quỷ nến đỏ 6

Người dịch: PrimeK

Tiếu Giới Tử nhíu mày, đôi mắt đẹp hơi nheo lại.

Sợ mình làm không đủ bí mật sao? Kính chiếu hậu bên cạnh xe phản chiếu khuôn mặt đáng khinh, mang theo ý cười quỷ quyệt kia, cùng với, thân hình mập mạp của tên này bị ánh đèn kéo dài phản chiếu đến trên bức tường cách đó không xa, còn ở chỗ này cùng cô chơi trò "Để tôi dọa bạn nhảy dựng lên" hả?

Tiếu Giới Tử mím môi, tay trái nhẹ nhàng mở cửa xe, hơi mở một khe hở, đợi người nọ rón rén tiến đến gần, đẩy mạnh cửa xe ra.

Cửa xe đang đập vào mặt người nọ, hắn đau đớn hét lên, thân thể cuộn tròn, ôm đầu lăn xuống đất.

Tiếu Giới Tử ra vẻ kinh hoàng, cửa xe đóng lại, thò đầu ra ngoài cửa sổ xe.

Người này vóc dáng rất thấp, cao chưa đến 1,4m, trông chỉ khoảng 12,13 tuổi, mặc quần jean ống rộng, khoác áo ngoài rộng thùng thình bên ngoài áo len, đi một đôi giày thể thao đế dày cỡ lớn, hắn rất béo, lôi thôi lếch thếch.

Tiếu Giới Tử ngạc nhiên nói: "Chú Miêu, là chú à? Chú ở cửa xe, sao không lên tiếng?”

Miêu Thiên Niên rên rỉ, nhịn đau từ trên mặt đất bò dậy.

Ông ta ước chừng sáu mươi tuổi, là một người mắc chứng lùn, dáng người ngắn nhỏ, đầu rất lớn. Ông ta ghé vào cửa sổ xe, trên mặt đã bầm tím sưng tấy, nhưng vẫn nhếch miệng cười: "Không có việc gì không có việc gì, bị mỹ nhân đụng một cái, gân cốt đều căng ra, thật sảng khoái”.

Tiếu Giới Tử mỉm cười, trong lòng mắng, mẹ kiếp, vừa rồi vẫn là đụng nhẹ.

Cô không có ý cho ông ta lên xe, cầm lấy điện thoại di động nhìn đồng hồ, trên mặt tức giận: "Chú Miêu, có chuyện gì nói ngắn gọn, cô Hồng vừa gọi điện thoại cho cháu, thúc giục cháu về sớm một chút. Chú cũng thật là, hẹn bảy giờ gặp, sắp bảy rưỡi rồi”.

Miêu Thiên Niên ngạc nhiên: "Không phải, trong điện thoại em nói bảy rưỡi sao, tôi đến vẫn còn sớm mà”.

Tiếu Giới Tử trầm mặt: "Chú Miêu, chú chán thật, rõ ràng là hẹn 7 giờ mà”.

Miêu Thiên ngơ ngác, nhìn sắc mặt cô không tốt, cảm thấy có khi mình nhớ nhầm, vội vàng cười xin lỗi: " Tiếu... Em Tiếu à, tôi già rồi, trí nhớ không tốt, lỗi của tôi khiến em phải đợi lâu như vậy..."

Một trận gió lạnh thổi qua, Miêu Thiên Niên không khỏi rùng mình, ông ta hít hít mũi, kiễng chân rung rẩy vịn vào cửa sổ xe: "Em Tiếu, em nói với chị Hồng biết, chuyện gương bói bằng than tinh có dấu vết rồi”.

Tiếu Giới Tử liếc ông ta một cái: "Thật sao? Tại cái nơi nhỏ bé này?”

Miêu Thiên Niên cười nịnh nọt: "Em Tiếu, nơi được “Hội người đá’chọn để mở đại hội thì cũng không phải là nơi tầm thường đâu. Người xưa nói, 'Cao thủ tại dân gian', hàng cao cấp kia cũng ở dân gian, tôi nói cho em biết, có rất ít đồ tốt của lão tổ tông nằm ở viện bảo tàng, các loại của quý chủ yếu nằm trong tay những tay sưu tập."

Tiếu Giới Tử từ chối cho ý kiến: "Chú có chắc không, chú nhìn thấy rồi à?”

Miêu Thiên Niên lúng túng, cười hì hì kiểu cho qua chuyện: "Còn... chưa, nhưng chắc chắn không sai đâu. Lý Bảo Kỳ làm than tinh ở" Hội người đá "đã tới cửa không ít lần rồi, em nghĩ xem, món gì có thể làm kinh động anh ta chứ. Còn nghe nói anh ta đã chọc giận cả Tàng gia rồi.

Tiếu Giới Tử "A" một tiếng ra vẻ nghiền ngẫm: "Đó chính là Tàng gia không chịu ra tay? có dấu vết nhưng chưa có kịch hay, có phải đó là lời chú muốn cháu chuyển lời cho cô Hồng như thế không?"

Miêu Thiên Niên vội vàng xua tay: "Không không không, ý của tôi, hắn có chịu ra tay hay không không quan trọng, chỉ cần chị Hồng muốn, thì cứ để tôi lo!"

Nói xong, mũi chân lại kiễng lên, nhanh chóng nhìn vào trong xe, nụ cười của ông ta bỗng nhiên có vài phần thẹn thùng: "Em Tiếu, chị Hồng khi nào mới bằng lòng gặp tôi, hơn ba mươi năm không gặp, nhớ quá, trong giấc mơ tôi cũng ngủ không yên”.

Tiếu Giới Tử khởi động xe, cười nửa miệng: "Khi nào gặp mặt, đây không phải là do chú quyết định sao? Lúc đưa gương thì gặp, chú Miêu, chú định mấy ngày đây, Cô Hồng cũng ngóng trông gặp chú”.

Miêu Thiên Niên kích động đến nỗi khuôn mặt xấu xí cũng đỏ bừng vì phấn khích, đôi môi tụ máu run lên, ông ta xòe tay ra dấu số 8 sau đó đổi thành 5, cuối cùng hạ quyết tâm, dựng thẳng ba ngón tay.

Tiếu Giới Tử không cho ông ta thay đổi nữa: "Chốt!”

Cô đạp chân ga, cười khanh khách chốt hạ một câu: "Muốn gặp Cô Hồng như vậy sao? Chú không sợ à, cháu nghe nói mấy năm trước người ta đều gọi cô ấy là" Quỷ nến đỏ" đấy.

Miêu Thiên Niên đột nhiên thốt lên: "Vớ vẩn!”

Tiếp theo kịp phản ứng, lắp bắp nói vớt theo tiếng xe đang xa dần: "Không phải... em Tiếu, tôi không phải nói em, tôi nói những đứa thối mồm đó, chị Hồng năm đó ... chính là..."

Âm thanh của ông ta lịm dần biến thành thì thào một cách kiêu ngạo: "Đây chính là...... mỹ nhân Nến Đỏ nổi tiếng.

..........

Tuyết rơi ngày một lớn.

Tiếu Giới Tử ra khỏi Akhaca.

Huyện thành nhỏ vốn không phồn hoa, ra khỏi thị trấn lại càng hoang vu, trên đường chỉ có mỗi chiếc xe của cô, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy xa xa mấy gian phòng ốc sáng đèn túm tụm lại một chỗ, đội tuyết bay đầy trời, hiu quạnh chen chúc cùng một chỗ sưởi ấm.

Ước chừng nửa giờ sau, cô quẹo vào một bên đường, dừng lại trước một tòa tiểu viện.

Tiểu viện không lớn, kiểu thường thấy ở ngoại ô, rách nát không tu sửa, nếu như không phải dưới mái hiên cửa viện treo một chiếc đèn lồng đỏ mới tinh, rất nhiều người sẽ cho rằng đây là nơi bỏ hoang, nhà vô chủ.

Trên thực tế, vài ngày trước, nơi này quả thật vẫn là nhà bỏ hoang không có người ở.

Bạn đang đọc Chiếc Lồng Xương Thịt-Vĩ Ngư của Vĩ Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 0904253568
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.