Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thịnh hội lần thứ 47 sắp bắt đầu, bạn thật sự nhẫn tâm bỏ qua sao? 2

Phiên bản Dịch · 1192 chữ

Chương 2: Thịnh hội lần thứ 47 sắp bắt đầu, bạn thật sự nhẫn tâm bỏ qua sao? 2

Người dịch: PrimeK

Bảy năm trước, cũng chính là năm Trần Tông tròn mười tám tuổi, ông Trần Thiên Hải để lại một phong thư, rời nhà bỏ đi.

Trong thư, ông Trần Thiên Hải thổ lộ nỗi đau khổ của một người đàn ông trung niên.

Ông nói, chính mình mất vợ từ khi còn trẻ, thật vất vả mới nuôi lớn con trai Trần Hiếu, con trai ra ngoài làm ăn, trên đường bị lũ cướp rồ dại đập búa vào đầu bèntrở nên ngớ ngẩn, con dâu bỏ nhà đi để lại cho ông đứa cháu Trần Tông, ông vừa làm cha vừa làm mẹ, thật vất vả mới nuôi lớn được cháu trai, còn mình cũng đã tóc hoa râm, tuổi trẻ một đi không trở lại...

Ông cũng không cam lòng, ông cũng là người có máu có thịt có tình cảm chứ, cũng có tình yêu nhiệt huyết mà mình theo đuổi, cuộc đời cần có thêm khúc hoan ca và phương xa, mấy chục năm nay ông bị trói buộc bởi trách nhiệm, giờ xin phép cho ông được ích kỷ một chút, mềm yếu một chút để có thể lẩn tránh cuộc đời...

Ông còn dặn dò: Ông đi rồi, cửa hàng liền giao cho cháu, cháu tự mình gánh vác nhé.

Trần Tông nhìn thấy phong thư này, cũng không cảm thấy giận dữ hay thương cảm mà cảm thấy buồn bực nhiều hơn: Ông nội đầu óc sợ là có vấn đề rồi, muốn trốn tránh cuộc đời thì trốn từ sớm đi, giờ mình trưởng thành rồi, sắp được con cháu báo hiếu thì ông còn chơi cái trò trốn tránh gì nữa.

Hơn nữa, muốn theo đuổi ước mơ của mình, vì sao phải gạt anh ra rìa? Ừ thì khúc hoan ca và phương xa của ông không thể cho cháu ông hưởng ké một chút sao?

……

Ông nội Trần Thiên Hải đi rồi khiến tâm tình Trần Tông hoang mang hồi lâu, cũng may mà cuối cùng anh cũng học xong và bắt tay quản lý cửa hàng.

Bất quá anh cũng chả mấy hứng thú với cái quầy bán vòng ngọc vỉa hè này, mà anh thích đi đây đi đó du lịch, thu mua những loại đá quý, thỉnh thoảng hợp tác với các nhà thiết kế, ra mắt loại sản phẩm không đụng hàng, nói chung là buôn bán đá quý nhìn thì rất cò con nhưng lại không thể thay thế, khách hàng cũng có xu hướng tăng ổn định, chỉ vài năm, thu hoạch cũng khá là ổn.

……

Khi cuộc sống trôi qua an ổn cũng là lúc Trần Tông bắt đầu nhớ ông nội Trần Thiên Hải, từ nhỏ đến lớn, bên cạnh anh cũng chỉ có một mình ông là người thân, còn cha anh Trần Hiếu cơ bản có thể xem nhẹ, sau khi ông bị búa đập hỏng đầu, vẫn ở trong bệnh viện tâm thần, quanh năm suốt tháng cuộn tròn ở một góc phòng bệnh, ôm đầu, giơ hai cánh tay, kiên định cho rằng mình là một con tôm hùm.

Không biết ông nội Trần Thiên Hải sống thế nào?

Trần Tông đăng tìm người thân trên mấy trang mạng nổi tiếng, đáng tiếc đều là kẻ lừa đảo mò đến, lại thử tìm người chuyên nghiệp, nhận được hồi âm làm cho người ta chán nản: sau khi Trần Thiên Hải bỏ đi, chưa bao giờ có ghi chép về thông tin thân phận, nói cách khác, hoặc là ông nội vứt bỏ tất cả những gì đã có, lấy thân phận hoàn toàn mới mở ra cuộc sống mới, hoặc chính là đã chết.

……

Sau đó, Trần Tông liền nhận được thiệp mời của "Hội người đá", mới đầu, anh cảm thấy thú vị lại buồn cười: Trên đời này, thật sự có một hội như vậy sao?

Lại sau đó, nhìn thấy số tham dự là 027, anh bỗng thấy choáng váng.

- Người cầm số này đã chết thế nên số này mới có thể để lại cho người mới.

Ông nội Trần Thiên Hải, chẳng lẽ...... đã chết?

.........

Tàu hỏa chầm chậm dừng lại, trên sân ga người người nhốn nháo, đây là ga lớn giữa đường, nên có một nhóm khách mới lên xuống tàu.

Trần Tông cất cái thẻ mời đi, nhìn hành khách trong xe lên lên xuống xuống: Trừ anh ra, trên đoàn tàu K2X4, hẳn là còn có người đi Akhaca tham gia "Hội người đá", hơn phân nửa vẫn là hội viên cũ.

Nếu có thể gặp được trước vài hội viên thì tốt, Trần Tông từng nghĩ mình sẽ chủ động để thật nổi bật, đội mũ và tấm dán lên người, nhưng nghĩ lại, thẻ mời có dặn trước là “khi ra khỏi ga”, thôi thì cứ làm theo quy định đi.

……

Hành khách giường dưới đối diện bỗng nhiên đấm mạnh vào mặt giường, nghiến răng nghiến lợi mắng: "Sao lại không phải Quế Lâm? Sao lại như thế chứ?”

Trần Tông quay đầu nhìn về phía người đó.

Là một anh chàng 18,19 tuổi, cắt tóc húi cua, vừa nhìn đã thấy vô cùng bướng bỉnh, cậu ta nhận ra động tĩnh của Trần Tông quay đầu nhìn lại.

Bốn mắt nhìn nhau, thanh niên kia bỗng nhiên phẫn nộ: "Sơn thủy giáp thiên hạ......

Ý gì thế? Đây là đang đọc mật khẩu gặp mặt hả?

...............

Cậu thanh niên: "... Điền tên một thành phố, sao lại không phải Quế Lâm chứ? Anh nói xem, sao lại không phải?”

Lại là đang giải đố, Trần Tông cảm thấy buồn cười, trò chơi rất là vui vẻ mà đám này chơi kiểu gì mà khí thế như giương cung bạt kiếm.

Anh hơi suy nghĩ một chút, nói: "Đúng là không phải”.

Thanh niên vốn là tìm người đồng tình, không nghĩ tới là có người khác ý mình, bất giác giận dữ: "Vậy anh nói là ở đâu?"

Trần Tông: "Sán Đầu”.

Thanh niên nói mà không lựa lời: "Vớ vẩn! Anh tưởng tôi chưa từng đi qua Sán Đầu? Nếu là Sán Đầu thì tôi đưa đầu cho anh!

Trần Tông cũng không tức giận, chậm rãi nằm xuống giường: "Cậu chơi online hay là chơi trên app? Có phải là Sán Đầu không, thì điền thử vào xem là biết chứ gì”.

Vài giây sau, ở giường đối diện có tiếng tiền rơi leng keng làm cho người ta nghe sướng tai.

Trong lòng Trần Tông đã hiểu rõ, trò chơi giải đố kia anh quá rành, người này chơi hẳn là trò "Đố bạn", người ở Level mới thì khi đoán đúng sẽ có tiếng đồng tiền leng keng rơi ào ào từ trên trời xuống, nếu đoán sai, sẽ có một thanh đại chùy hung tàn từ trên trời giáng xuống, đập cho tiểu nhân đại biểu cho người chơi thành cái bánh thịt.

Bạn đang đọc Chiếc Lồng Xương Thịt-Vĩ Ngư của Vĩ Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 0904253568
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.