Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thịnh hội lần thứ 47 sắp bắt đầu, bạn thật sự nhẫn tâm bỏ qua sao? 3

Phiên bản Dịch · 2283 chữ

Sau tiếng tiền rơi, một hồi trầm mặc.

Một lát sau, mặt thanh niên chậm rãi quay về phía Trần Tông, thay đổi vẻ nóng nảy lúc trước, trong mắt tràn đầy ai oán, ngay cả âm thanh cũng sâu kín: "Vì sao thế anh, vì sao lại như thế?"

Người này lúc trước nói năng lỗ mãng, Trần Tông rất muốn quạt cho hắn ta một trận nhưng bất quá từ nhỏ bị Trần Thiên Hải dạy chơi trò giải đố, anh biết thế nào là cái cảm giác bị mắc kẹt vô cùng buồn bực này.

Bất lực Trần Tông ngồi dậy, từ trong ba lô rút ra tấm giấy dán cùng bút, liền viết xuống một hàng chữ trên bàn ăn nhỏ.

Thanh niên kia nhanh chóng tiến lại gần.

Sơn Thủy/Giáp Thiên Hạ

Trần Tông nói: "Tôi biết cậu muốn nói 'Quế Lâm là sơn thủy giáp (giáp: đệ nhất) thiên hạ', nhưng đó là ngạn ngữ, không phải câu đố. Câu đố sẽ không nói trắng ra như vậy, trong 'Văn Tâm Điêu Long' nói..."

Vốn còn muốn trích dẫn kinh điển, thôi bỏ đi, thanh niên này nghe chắc cũng chả hiểu.

Thanh niên này cũng rất giỏi phát hiện vấn đề: "Phía sau chữ thủy này của anh tại sao lại còn thêm cái gạch chéo này?"

Trần Tông: "Đây là dạy cậu đoán cách đọc. Chữ" Sán (汕) trong chữ Sán Đầu ở bên cạnh có dấu chấm thủy (3 giọt nước) rồi bên phải là chữ sơn (núi), nói cách khác, chữ này có núi lại có nước thì chả là sơn thủy. "Giáp thiên hạ", có nghĩa là đệ nhất, là đứng đầu thiên hạ. Cho nên, sơn thủy giáp thiên hạ là Sán Đầu.

Thanh niên há hốc miệng, đầu óc có chút không xoay chuyển được, Trần Tông còn muốn giảng giải cho hắn thêm hai câu, phía sau có người kéo góc áo anh.

Này chàng trai......

Quay đầu nhìn lại, là một người phụ nữ nông thôn 50, 60 tuổi, hẳn là vừa mới lên tàu, một tay xách túi hành lý, một tay xách theo đồ ăn, mặc áo bông màu vàng đất rẻ tiền, tóc ngắn ngang tai trắng hơn phân nửa, vẻ mặt cười lấy lòng, trong nụ cười tràn đầy hàm hậu cùng cẩn thận từng li từng tí.

Bà ta cùng Trần Tông thương lượng: "Vé của tôi là giường trên, lưng tôi không được tốt, leo lên leo xuống không tiện, cậu xem, cậu còn trẻ, leo lên không tốn sức, cậu đổi cho tôi được không"

Trần Tông do dự một chút: trong lòng, anh không quá muốn đổi, chút không gian phía trên khá thấp, anh nhỏm người cũng khó khăn, nhưng người ta lớn tuổi, lại bị đau lưng còn nói khách khí như vậy...

Thanh niên kia bỗng nhiên mở miệng như pháo liên thanh: "Mua vé nào thì ngủ chỗ đấy, bà đau lưng thì người ta phải nhường giường cho bà chắc, bà định tống tiền đạo đức hả, hơn nữa giá vé giường tầng trên tầng dưới đâu có giống nhau, bà có bù tiền để đổi giường không?"

Người phụ nữ kia không kịp phản ứng, xấu hổ đến nỗi mặt cũng đỏ, nói chuyện cũng ấp úng: "Không đổi thì không đổi, tôi chỉ thử hỏi. A nha, bé con mà miệng lưỡi cay nghiệt ghê......

Vừa nói vừa xấu hổ cười cười, lúng túng lò dò bò lên giường.

Thanh niên không khách khí chém thêm một câu: "Không phải nói lưng đau sao thế mà bò nhanh thế..."

Trần Tông muốn nói gì đó, trong lòng đột nhiên lộp bộp một tiếng.

Người phụ nữ đang bò lên trên, túi thức ăn nửa trong suốt run rẩy treo giữa mặt anh, bên trong chứa quýt, trứng gà luộc, hạt dưa đậu phộng, cùng với một cái mũ len màu đen bị đè ép biến dạng.

Trên mũ, có một miếng nỉ con ngựa nhỏ bảy màu.

…………..

Gần nửa đêm, toa xe giường nằm tắt đèn, chỉ có lối đi còn sáng chút đèn để hành khách đi lại ban đêm.

Trần Tông rất muốn cùng người đàn bà kia nói chuyện, hỏi thăm chút chuyện của "Hội người đá" cùng Trần Thiên Hải, thế nhưng bà chị kia sau khi leo lên giường liền ngủ luôn, chủ yếu không cho anh cơ hội.

Về phần thanh niên phía đối diện, hiển nhiên lại đang giải câu đố mới, một mực lăn qua lộn lại trên giường, trong miệng lầm bà lầm bầm, cuối cùng ngồi dậy, mở chai nước trên bàn ăn uống một ngụm lớn, sau đó nhỏ giọng gọi anh.

"Anh giai, khói lửa đã cháy hết, chỉ có một chữ, sao lại không phải là chữ 'đen'?"

Trần Tông không nói gì.

Giỏi đấy, pháo hoa đã cháy hết, xung quanh tối om, cho nên đáp án là "đen" hả? Tên đầu gỗ này, đã bảo với hắn là đố chữ thì sẽ không thể nói trắng phớ ra như thế.

Sợ giải thích tên này cũng chả hiểu, Trần Tông giả bộ ngủ.

Thanh niên đợi một lát, thất vọng đặt cốc nước xuống, lê bước đi về phía WC cuối toa xe.

Trần Tông biết thanh niên này sáng sớm mai xuống xe ở trạm cuối cùng, mà mình bốn giờ sáng sẽ tới Akhaca, lúc anh chuẩn bị viết đáp án lên tờ giấy dính, dán ở đầu giường thanh niên.

Đúng lúc này, phía trên có một bàn tay vươn xuống.

Trần Tông đang nằm, từ góc này, anh không nhìn thấy người đó là ai, nhưng hành khách giường giữa ngáy như sấm...

Rõ ràng là người phụ nữ ở giường trên.

Giường trên cách phía dưới một đoạn, bàn tay này có thể vươn tới phía trên bàn ăn nhỏ, có thể thấy được tư thế vặn vẹo của thân thể.

Giữa ngón trỏ và ngón cái của bàn tay này, vê ít bột phấn nhỏ, từng hạt từng hạt đổ vào chiếc cốc đang mở nắp của thanh niên.

Trần Tông nhìn chằm chằm, đầu óc đột nhiên bừng tỉnh.

Bột phấn này là đồ gì, anh không rõ lắm, nhưng cũng không nhất thiết hơn nửa đêm, lén la lén lút cho đường vào cốc của người khác

Cách làm thông minh một chút là giả vờ không phát hiện, tìm cơ hội rửa chén sạch sẽ, nhưng hành vi này cũng quá làm cho người ta khinh thường, Trần Tông nhịn không được liền muốn oán giận tại chỗ.

Anh trầm giọng nói: "Như vậy không tốt”.

Tay kia như con chuột sợ hãi, rụt lại ngay.

Chương 3: Thịnh hội lần thứ 47 sắp bắt đầu, bạn thật sự nhẫn tâm bỏ qua sao? 3

Người dịch: PrimeK

Sau tiếng tiền rơi, một hồi trầm mặc.

Một lát sau, mặt thanh niên chậm rãi quay về phía Trần Tông, thay đổi vẻ nóng nảy lúc trước, trong mắt tràn đầy ai oán, ngay cả thanh âm cũng sâu kín: "Vì sao thế, anh, vì sao lại như thế?"

Người này lúc trước nói năng lỗ mãng, Trần Tông rất muốn quạt cho hắn ta một trận nhưng bất quá từ nhỏ bị Trần Thiên Hải dạy chơi giải đố, anh biết thế nào là cái cảm giác bị mắc kẹt vô cùng buồn bực này.

Bất lực Trần Tông ngồi dậy, từ trong ba lô rút ra thẻ cùng bút, liền viết xuống một hàng chữ trên bàn ăn nhỏ.

Thanh niên kia nhanh chóng tiến lại gần.

Sơn Thủy/Giáp Thiên Hạ

Trần Tông nói: "Tôi biết cậu muốn nói 'Quế Lâm là sơn thủy giáp (đệ nhất) thiên hạ', nhưng đó là ngạn ngữ, không phải câu đố. Câu đố sẽ không nói trắng ra như vậy, trong'Văn Tâm Điêu Long'nói..."

Vốn còn muốn trích dẫn kinh điển, thôi bỏ đi, thanh niên này nghe chắc cũng chả hiểu.

Thanh niên này cũng rất giỏi phát hiện vấn đề: "Phía sau chữ thủy này của anh tại sao lại còn thêm cái gạch chéo này?"

Trần Tông: "Đây là dạy cậu đoán cách đọc. Chữ" Sán(汕) trong chữ Sán Đầu ở Sán Đầu ở bên cạnh có dấu chấm thủy (3 giọt nước) rồi bên phải là chữ sơn (núi) , nói cách khác, chữ này có núi lại có nước thì chả là sơn thủy." Giáp thiên hạ ", có nghĩa là đệ nhất, đứng đầu thiên hạ. Cho nên, sơn thủy giáp thiên hạ là Sán Đầu.

Thanh niên há hốc miệng, đầu óc có chút không xoay chuyển được, Trần Tông còn muốn giảng giải cho hắn thêm hai câu, phía sau có người kéo góc áo anh.

Này chàng trai......

Quay đầu nhìn lại, là một người phụ nữ nông thôn 50, 60 tuổi, hẳn là vừa mới lên tàu, một tay xách túi hành lý, một tay xách theo đồ ăn, mặc áo bông màu vàng đất rẻ tiền, tóc ngắn ngang tai trắng hơn phân nửa, vẻ mặt cười lấy lòng, trong nụ cười tràn đầy hàm hậu cùng cẩn thận từng li từng tí.

Bà ta cùng Trần Tông thương lượng: "Vé của tôi là giường trên, lưng tôi không được tốt, leo lên leo xuống không tiện, cậu xem, cậu còn trẻ, leo lên không tốn sức, cậu đổi cho tôi được không"

Trần Tông do dự một chút: trong lòng, anh không quá muốn đổi, chút không gian phía trên khá thấp, anh nhỏm người cũng khó khăn, nhưng người ta lớn tuổi, lại bị đau lưng còn nói khách khí như vậy...

Thanh niên kia bỗng nhiên mở miệng như pháo liên thanh: "Mua vé nào thì ngủ chỗ đấy, bà đau lưng thì người ta phải nhường giường cho bà chắc, bà định tống tiền đạo đức hả, hơn nữa giá vé giường tầng trên tầng dưới đâu có giống nhau, bà có bù tiền để đổi giường không?"

Người phụ nữ kia không kịp phản ứng, xấu hổ đến nỗi mặt cũng đỏ, nói chuyện cũng ấp úng: "Không đổi thì không đổi, tôi chỉ thử hỏi. A nha, bé con mà miệng lưỡi cay nghiệt ghê......

Vừa nói vừa xấu hổ cười cười, lúng túng lò dò bò lên giường.

Thanh niên không khách khí chém thêm một câu: "Không phải nói thắt lưng đau sao thế mà bò nhanh thế..."

Trần Tông muốn nói gì đó, trong lòng đột nhiên lộp bộp một tiếng.

Người phụ nữ đang bò lên trên, túi thức ăn nửa trong suốt run rẩy treo giữa mặt anh, bên trong chứa quýt, trứng gà nấu chín, hạt dưa đậu phộng, cùng với một cái mũ len màu đen bị đè ép biến dạng.

Trên mũ, có một miếng nỉ con ngựa nhỏ bảy màu.

…………..

Gần nửa đêm, toa xe giường nằm tắt đèn, chỉ có lối đi còn sáng chút đèn để hành khách đi lại ban đêm.

Trần Tông rất muốn cùng người đàn bà kia nói chuyện, hỏi thăm chút chuyện của "Hội người đá" cùng Trần Thiên Hải, thế nhưng bà chị kia sau khi leo lên giường liền ngủ luôn, chủ yếu không cho anh cơ hội.

Về phần thanh niên phía đối diện, hiển nhiên lại đang giải câu đố mới, một mực lăn qua lộn lại trên giường, trong miệng lầm bà lầm bầm, cuối cùng ngồi dậy, mở chai nước trên bàn ăn uống một ngụm lớn, sau đó nhỏ giọng gọi anh.

"Anh giai, khói lửa đã cháy hết, chỉ có một chữ, sao lại không phải là chữ 'đen'?"

Trần Tông không nói gì.

Giỏi đấy, pháo hoa đã cháy hết, xung quanh tối om, cho nên đáp án là "đen" hả? Tên đầu gỗ này, đã bảo với hắn là đố chữ thì sẽ không thể nói trắng phớ ra như thế.

Sợ giải thích tên này cũng chả hiểu, Trần Tông giả bộ ngủ.

Thanh niên đợi một lát, thất vọng đặt cốc nước xuống, lê bước đi về phía WC cuối toa xe.

Trần Tông biết thanh niên này sáng sớm mai xuống xe ở trạm cuối cùng, mà mình bốn giờ sáng sẽ tới Akhaca, lúc anh chuẩn bị viết đáp án lên tờ giấy dính, dán ở đầu giường thanh niên.

Đúng lúc này, phía trên có một bàn tay vươn xuống.

Trần Tông đang nằm, từ góc này, anh không nhìn thấy người đó là ai, nhưng hành khách giường giữa ngáy như sấm...

Rõ ràng là người phụ nữ ở giường trên.

Giường trên cách phía dưới một đoạn, bàn tay này có thể vươn tới phía trên bàn ăn nhỏ, có thể thấy được tư thế vặn vẹo của thân thể.

Giữa ngón trỏ và ngón cái của bàn tay này, vê ít bột phấn nhỏ, từng hạt từng hạt đổ vào chiếc cốc đang mở nắp của thanh niên.

Trần Tông nhìn chằm chằm, đầu óc đột nhiên bừng tỉnh.

Bột phấn này là đồ gì, anh không rõ lắm, nhưng cũng không nhất thiết hơn nửa đêm, lén la lén lút cho đường vào cốc của người khác

Cách làm thông minh một chút là giả vờ không phát hiện, tìm cơ hội rửa chén sạch sẽ, nhưng hành vi này cũng quá làm cho người ta khinh thường, Trần Tông nhịn không được liền muốn oán giận tại chỗ.

Anh trầm giọng nói: "Như vậy không tốt”.

Tay kia như con chuột sợ hãi, rụt lại ngay.

Bạn đang đọc Chiếc Lồng Xương Thịt-Vĩ Ngư của Vĩ Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 0904253568
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.