Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1676 chữ

“Bị sét đánh?" Hàn Lập đi đến trước mặt Thi Tinh, từ trên cao nói xuống: “Để những cái tên đáng sỉ nhục này lại, mới bị sét đánh, bà xem thử những kẻ này, bọn họ có từng là ra thành tựu gì?”

“Họ Hàn ở nước Mỹ sau này sẽ trở thành quý tộc ở nước Mỹ, được ghi danh vào sử sách, tuyệt đối không thể bị bôi nhọ bới những tên này.”

“Không riêng gì bọn họ, Hàn Tam Thiên và Hàn Quân nếu như không chịu sủa họ, vậy thì bọn chúng cũng chỉ có thể biến mất khỏi thế gian này.”

Thi Tinh không phẫn nộ cam lòng, thế nhưng đối mặt Hàn Lập, bà ta không thể làm gì được tất cả hi vọng chỉ có thể mong chờ vào trên người Hàn Tam Thiên.

“Tam Thiên chắc chắn sẽ khiến ông phải hối hận.” Thi Tinh nghiến răng nghiến lợi.

“Chỉ dựa vào tên phế vật đó, cũng muốn cùng đầu với tôi? Cho tới bây giờ tôi chưa đừng để ý đến đám nhân vật nhỏ đó bao giờ.”

Sau khi Hàn Lập rời đi, Thi Tinh nhìn từ đường hỗn loạn trước mắt, việc mỗi ngày mà bà ta phải làm sáng tối là đến từ đường dâng hương, đây là nơi mà bà gửi gắm hy vọng lớn nhất ở đại viện họ Hàn, nhưng mà bà không nghĩ đến từ đường vậy mà lại bị Hàn Lập phá hủy đến mức độ này.

Không có một bài vị nào còn hoàn hảo mà không bị tổn hại.

Mặc dù bài vị có thể làm lại, nhưng nỗi khuất nhục mà Hàn Lập để họ Hàn hứng chịu không thể phai nhòa.

Nhặt lên bài vị bị gãy của Hàn Thành, Thi Tinh thận trọng ôm vào trong ngực, đây là người duy nhất mà cả đời này mà bà yêu, mặc dù đã chết, nhưng mà trong lòng của bà sự trung thành với Hàn Thành không có giảm bớt chút nào.

Mộ Thi Tinh chưa hề nghĩ tới chuyện sẽ tái giá, dù là dựa vào vốn liếng bây giờ của bà, thậm chí còn có người theo đuổi, cũng không hề nghĩ sẽ phản bội họ Hàn.

Đối với bà mà nói, họ Hàn dường như đã trở thành động lực duy nhất để bà sống tiếp, bà ta muốn nhìn họ Hàn trở lại vinh quang như trước mới có thể cam tâm.

“Tam Thiên, nỗi nhục ngày hôm nay, hy vọng con có thể làm cho bọn chúng phải trả lại gấp đôi.” Thi Tinh cắn răng nghiến lợi, đứa con rơi trong quá khứ bây giờ lại gánh vác trách nhiệm chấn hưng lại họ Hàn.

Nam Cung Thiên Thu nằm mơ cũng sẽ không nghĩ tới được, toàn bộ hy vọng của họ Hàn vậy mà lại đặt trên vai đứa cháu trai mà bà ta xem thường.

Hàn Lập sau khi rời khỏi họ Hàn, hỏi vệ sĩ: “Lần trước người liên hệ với tôi, đã điều tra ra là ai chưa?”

“Đã tra ra được, tên làm hết tất cả đó gọi là Thân Ông, là trợ thủ giúp Hàn Quân tiêu diệt Hàn Tam Thiên.”Vệ sĩ đáp lời.

Hàn Lập mỉm cười lạnh lùng: “Thằng nhóc đó vậy mà muốn biến tôi thành vũ khí để sử dụng, lá gan thật sự không hề nhỏ, đi chăm sóc tên đó đi.”

Thân Ông vẫn thường xuyên thăm Hàn Quân ở trong tù, nói cho Hàn Quân biết thế cục hiện tại của thành phố Thiên Vân, Hàn Tam Thiên gặp phiền phức là điều

mà Thân Ông và Hàn Quân hy vọng nhìn thấy nhất, thậm chí bọn họ còn hy vọng Hàn Tam Thiên có thể chết sớm một chút, chỉ có như vậy Hàn Quân mới có cơ hội để ra ngục, một lần nữa đoạt lại quyền khống chế của họ Hàn.

Ở trong mắt Thân Ông, kế hoạch của mình cực kỳ hoàn mỹ, nhưng là ông ta không thể không ngờ được, Hàn Lập lại

Thời điểm mà Hàn Lập xuất hiện trước mặt Thân Ông, kẻ luôn bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng trước mặt Hàn Tam Thiên bị dọa đến sắc mặt tái nhợt.

Thân Ông ở Yên Kinh có lực ảnh hưởng không tầm thường nhưng mà ông ta cũng tự biết thân biết phận, biết thực lực của bản thân có khác biệt với Hàn Lập, cho nên thời điểm đối mặt với Hàn Lập, cũng cẩn thận từng li từng tí.

“Ông chính là Thân Ông?” Hàn Lập hỏi.

Thân Ông gật đầu: “Đúng vậy, chính là tôi.”

“Ông gửi tin mật cho tôi, muốn lợi dụng tay tôi đối phó Hàn Tam Thiên, lá gan cũng không nhỏ đâu, cũng dám coi tôi là thương để dùng.” Hàn Lập thản nhiên.

Trong lòng Thân Ông run lên: “Tôi chỉ nghĩ không muốn Hàn Tam Thiên hủy hoại thanh danh của họ Hàn mà thôi, ông cũng không muốn bởi vì cậu ta mà mất mặt đúng không?”

“Lý do cực kỳ hợp lý, có điều tôi lại không hài lòng lắm, hơn nữa cũng không thích bị người khác lợi dụng.” Hàn Lập nói.

Da đầu Thân Ông tê dại, mặc dù bản lĩnh của bản thân ông ta không tệ, nhưng mà ông ta nhìn ra được, bản lĩnh của người vệ sĩ bên cạnh Hàn Lập kia càng mạnh hơn ông ta, ông ta tuyệt đối không phải là đối thủ.

Nếu như hôm nay Hàn Lập muốn đối phó ông ta, vậy thì ông ta không đường trốn chạy.

“Không sai, đúng là tôi muốn lợi dụng tay của ông để diệt trừ Hàn Tam Thiên, nhưng là theo một ý nghĩa nào đó, tôi

cũng là giúp ông bảo vệ danh tiếng của họ Hàn không phải sao?" Thân Ông kiên trì.

“Đã muốn giúp tôi bảo vệ danh tiếng của họ Hàn, chẳng phải ông nên giúp tôi giết Hàn Quân trước hay sao?" Hàn Lập lành lạnh cười.

Thân Ông cắn răng, xem ra Hàn Lập đã biết mục đích ông ta muốn đối phó Hàn Tam Thiên, nếu như kế hoạch đã bị lộ, ông ta giấu diếm nữa cũng không để làm gì.

“Hàn Quân rất thức thời, cậu ta đồng ý trở thành một con chó cho họ Hàn ở nước Mỹ, đại khái ông có thể lợi dụng cậu ta để thành lập thể lực của mình tại Hoa Hạ.” Thân Ông nói.

Hàn Lập phá lên cười, ông ta muốn thành lập thế lực ở Hoa Hạ, có điều vấn đề chỉ là một ý nghĩ ở trong đầu mà thôi, cũng không cần phải lợi dụng phế vật không lọt vào mắt như Hàn Quân.

“Thân Ông, ông thật sự coi trọng Hàn Quân đấy, tên đó có tư cách để làm cho của tôi sao?” Hàn Lập vừa cười vừa nói.

Mồ hôi lạnh ở trên trán Thân Ông không khỏi chảy xuống, Hàn Lập tìm đến ông ta tuyệt đối không phải để nói những lời nhảm nhí này.

“Ông muốn làm gì?" Thân Ông hỏi.

“Mưu toan lợi dụng tôi chỉ có một cái kết.” Hàn Lập nói xong quay người rời đi.

Vệ sĩ đột nhiên ra tay, siết chặt cổ Thân Ông.

Sắc mặt của Thân Ông trong nháy mắt trở nên đỏ tấy, hai chân cách mặt đất không ngừng giãy dụa tận đến khi hai chân đạp một cái xong không hề có thêm động tĩnh

Vệ sĩ cười giễu một tiếng, giết người đối với anh ta giống như uống nước, khi một sinh mệnh còn sống biến mất trong tay anh ta, giống như đang bóp chết một con kiến, không chỉ cực kỳ dễ dàng mà cũng không tạo thành bất kỳ gợn sóng nào ở trong lòng của anh ta tạo thành.

“Chủ nhân, bây giờ chúng ta đi Vân Thành sao?"Vệ sĩ đi đến bên cạnh hỏi Hàn Lập.

Hàn Lập lắc đầu: “Đi xem thử phần mộ của Hàn Thiên Dưỡng, trước khi tôi đến đây, cha đã đặc biệt dặn dò tôi, muốn tôi đi xem thử phần mộ của Hàn Thiên Dưỡng, ông nói Hàn Thiên Dưỡng không có khả năng chết dễ dàng như vậy, muốn tôi nghiệm chứng chuyện này.”

Vệ sĩ không nói gì, ngay cả bài vị của Hàn Thiên Dưỡng đã có, làm sao lại chưa chế được? Loại ngờ vực vô căn cứ anh ta không hề thấy có căn cứ gì.

Có điều là lão gia tử đã yêu cầu như thế, thì nhất thiết phải dựa theo lời ông nói mà làm.

Hàn Lập mặc dù là chủ nhân, nhưng là với mệnh lệnh của lão gia tử, ông ta cũng không dám không nghe.

Ở nghĩa trang công cộng nào đó của Yên Kinh, ngoại trừ thanh minh cùng thời gian đặc biệt ra, nơi này ngoại trừ quản lý nhân viên nghĩa trang dường như không bắt gặp được bóng người nào, cho nên thời điểm hai người Hàn Lập xuất hiện, nhân viên quản lý có cảm giác cực kỳ kỳ quái.

“Hai người các anh làm gì vậy?" Nhân viên quản lý hỏi.

“Mộ của Hàn Thiên Dưỡng ở đâu?” Hàn Lập hỏi.

Hàn Thiên Dưỡng ở Yên Kinh cũng là nhân vật nổi danh, ngày hạ táng cùng là ngày nào ra động tĩnh rất lớn, nhiều nhân vật có địa vị cao ở Yên Kinh đều có mặt,cho nên nhân viên quản lý biết mộ của Hàn Thiên Dưỡng ở đâu, nhưng mà hai người này đến tảo mộ, nếu như ngay cả phần mộ ở đâu cũng không biết vậy thì quá kì lạ rồi.

“Các anh là người của họ Hàn, dịp thanh

minh trước đây sao chưa từng thấy qua các anh?” Nhân viên quản lý nghi ngờ.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 60

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.