Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1865 chữ

Yên Kinh!

Hai chữ này khiến cho Hàn Yên như bị sét đánh, suýt chút nữa ngã nhào xuống té đất.

Tại sao đột nhiên ông ấy lại đến Hoa Hạ mà lại không hề báo trước gì cả.

Hàn Phong chết rồi, đây là một củ khoai lang bỏng tay mà Hàn Yên còn chưa tìm được lý do đẩy cho Hàn Tam Thiên, Hàn Lập đột nhiên xuất hiện không thể nghi ngờ sẽ khiến tỉ lệ chuyện này sớm bị tiết lộ ra ngoài ánh sáng hơn!

“Cha, cha... sao cha lại đến Yên Kinh?" Hàn Yên cố gắng bình ổn tâm trạng của mình, nhưng dù là vậy, trong giọng nói của cô ta có hơi run rẩy.

“Ở Yên Kinh có chút việc cần cha phải xử lý, một vài cái tên không nên tồn tại trên đời này nữa, phải khiến cho bọn họ vĩnh viễn biến mất. Hơn nữa các con ở Hoa Hạ làm chậm trễ quá nhiều thời gian, chuyện của Hàn Tam Thiên ba cũng cần xử lý.” Hàn Lập trả lời.

Trong lòng Hàn Yên khiếp sợ, Hàn Lập muốn đích thân giải quyết chuyện của Hàn Tam Thiên, cũng có ý nghĩa là ông ấy sẽ đến thành phố Thiên Vân, đối với Hàn Yên mà nói dường như là một cái tin trí

mạng.

“Cha, cho con thêm chút thời gian, con có thể giải quyết được.” Hàn Yên nói.

“Chuyện này không phải đã giao cho em trai của con làm rồi sao?” Hàn Lập hỏi.

Tâm trạng của Hàn Yên suýt chút nữa vì vấn đề này mà sụp đổ, Hàn Phong đã chết, cho nên đương nhiên cô ta cảm thấyviệc này vẫn nằm trong bàn tay mình.

“Đúng...... đúng vậy ạ, ý của con là cha nên tin tưởng nó.” Hàn Yên trả lời.

Hàn Lập nhàn nhạt cười: “Em trai của con bây giờ hiếm lắm mới biết rõ bản thân nên làm cái gì, cha không muốn nó ở Hoa Hạ lãng phí quá nhiều thời gian, mau trở về đi, cũng có thể khiến nó mau chóng làm quen với sinh ý vận hành trong gia tộc, như vậy sau này nó mới có tư cách làm tốt chức vị chủ nhân.”

Hàn Yên nghe xong câu này, biểu cảm trên mặt trở nên dữ tợn, cô ta cố gắng nhiều năm như vậy thế nhưng chỉ vì ý nghĩ Hàn Phong đã thay đổi liền khiến Hàn Lập cũng trở mặt nhanh như vậy.

Nó có tư cách gì để kế thừa vị trí chủ nhân chứ?

“Cha, con đã biết.” Hàn Yên đáp lời.

“Không còn chuyện khác nữa thì tắt máy đi, cha chuẩn bị đi nhà họ Hàn.”

Ở đại viện của nhà họ Hàn tại Yên Kinh, lẻ loi trơ trọi mỗi bóng dáng của Thi Tinh, đặc biệt lộ ra vẻ cô đơn, trong đại viện to như vậy, bây giờ chỉ có một mình bà ta, không khí trầm lặng, đã một thời gian rất lâu rồi bà ta không nói chuyện với người khác, từ sau khi Viêm Quân rời đi, bên người ngay cả hơi thở của con người cũng không có.

Đối với chuyện xảy ra ở thành phố Thiên Vân, Thi Tinh cực kỳ hiểu rõ, bà ta biết bây giờ Hàn Tam Thiên gặp phải bao nhiêu là phiền phức lớn, nhưng mà bà ta càng rõ ràng hơn, một khi Hàn Tam Thiên có thể dọn dẹp chuyện này, sẽ có sự trợ giúp rất rõ ràng đối với việc gia tăng năng lực của bản thân, mà họ Hàn ở nước Mỹ có lẽ cũng vì vậy mà không còn xem nhẹbọn họ nữa.

Nhiều năm như vậy, họ Hàn ở Yên Kinh luôn bị coi như một nhánh, nhưng trên thực tế nói chuyện chi nhánh rõ ràng là cực kỳ buồn cười, năm đó Hàn Thiên Dưỡng về nước chỉ là muốn tự thân lập nghiệp mà thôi, chưa từng có ý nghĩ muốn phân chia chính thứ với họ Hàn ở nước Mỹ, nhưng là bọn họ ỷ vào thái độ cao cao tại thượng gièm pha họ Hàn ở Yên Kinh, điều này ở trong đáy lòng Hàn Thiên Dưỡng có bao nhiêu không phục, Thi Tinh cũng biết được, chỉ tiếc thế lực của hai nhà cũng không thể đánh đồng, cho nên bao nhiêu năm nay, bọn họ chỉ có thể gánh vác hai chữ “chi nhánh”.

Ở trong lòng Thi Tinh, bà ta cực kỳ hy vọng Hàn Tam Thiên có thể thay đổi tình thế này, để cho những người kia ở nước Mỹ biết được sự lợi hại của họ Hàn ở Yên Kinh.

“Tam Thiên, đây là tâm nguyện của ông nội con, hi vọng con đừng khiến ông ấy thất vọng.” Thi Tinh lầm bà lầm bầm.

Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên dồn dập.

Thi Tinh nhắn mi, đại viện của họ Hàn rất ít người đến, sau khi Nam Cung Thiên Thu chết ở thành phố Thiên Vân, địa vị của họ Hàn tại giới kinh doanh Yên Kinh xảy ra thay đổi, mặc dù cao ốc chưa nghiêng, có điều thái độ của rất nhiều người đối với họ Hàn đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, không có người nào

muốn chủ động đến nhà thăm.

Chẳng lẽ là Hàn Tam Thiên trở về?

Nghĩ đến khả năng này, Thi Tinh vội vã bước nhanh hơn, thể hiện ra vẻ cực kỳ mong chờ.

Thế nhưng mà sau khi bà ta mở cửa, cũng không nhìn thấy bóng dáng của Hàn Tam Thiên, ngược lại là hai khuôn mặt xa lạ

“Các người là ai?” Thi Tinh hỏi.

Đúng ở ngoài cửa ngoại trừ Hàn Lập ra con có một người khác là vệ sĩ của ông ta, mà thực lực của người vệ sĩ này, không hề thua kém Địa Ương, thậm chí là cao hơn hẳn một bậc.

“Bà chính là Thi Tinh?” Hàn Lập nhàn nhạt

hỏi.

“Đúng vậy, ông là ai?" Thi Tinh lại hỏi.

“Hàn Lập, chủ nhân hiện tại của họ Hàn ở nước Mỹ.” Hàn Lập tự nhiên mà cảm thấy có cảm giác vượt trội hơn.

Vẻ mặt Thi Tinh kinh ngạc, chủ nhân họ Hàn ở nước Mỹ, tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở Yên Kinh! Ông ta sao lại cũng đến Hoa Hạ?

“Ông...... Ông tới đây làm gì?" Thi Tinh hỏi.

“Đừng sợ, tôi trở về chính là xem thử liệt tổ liệt tông mà thôi.” Hàn Lập cười khẩy, hiện tại họ Hàn ở Yên Kinh lại là dựa vào loại đàn bà vô dụng này chống đỡ, khó trách không có hề có tiền đồ.

“Mặc dù tôi không hiểu biết nhiều về các người, nhưng mà tôi biết, các người luôn luôn không để ý đến Hoa Hạ, liệt tổ liệt tông với ông mà nói có ý nghĩa sao?" Thi Tinh thản nhiên.

“Việc mà tôi cần phải làm, chẳng lẽ còn cần giải thích với bà?” Giọng nói của Hàn Lập lạnh lùng.

Lúc này vệ sĩ bước lên một bước, trực tiếp đẩy Thi Tinh ra uy hiếp: “Đừng có cản đường, không thì tôi giết bà.”

Một cỗ sát khí đập vào mặt, Thi Tinh biết người này tuyệt đối không phải đang đùa với mình, tay của anh ta chắc chắn đã dính ít nhiều máu tươi của người khác.

“Từ đường ở hậu viện.” Thi Tinh nói. Hàn Lập đi về phía hậu viện, Thi Tinh đi theo sau lưng, trên mặt không có biểu tình gì.

Bọn họ đã khinh thường ở Hoa Hạ, tại sao còn muốn về Hoa Hạ chứ? Hơn nữa còn muốn nhìn liệt tổ liệt tông, điều này thật là kỳ lạ.

Người ta nói lá rụng về nguồn cội, nhưng Thi Tinh cực kỳ rõ ràng, họ Hàn ở nước Mỹ tuyệt đối không có khả năng để ý đến chuyện này..

Đi vào từ đường nhà họ Hàn, Hàn Lập đứng ở cổng mỉa mai: “Không nghĩ đến còn được tu sửa được như thế này, xem ra Hàn Thiên Dưỡng cũng được tính là có chút tiền đồ.”

Hàn Thiên Dưỡng là trưởng bối của Hàn Lập, nhưng mà giọng nói của ông ta không hề để Hàn Thiên vào trong mắt, thậm chí còn có ngữ khí khinh bỉ mãnh liệt, đây là cái nhìn của tất cả người Hàn ở nước Mỹ Hàn với Hàn Thiên Dưỡng, bởi vì năm đó sau khi Hàn Thiên Dưỡng về nước, bị những người khác lên án, đương nhiên lời nói truyền cho đời sau cũng không có gì tốt cả.

Đối với thế hệ bây giờ là Hàn Lập cùng đời sau mà nói, hình tượng Hàn Thiên Dưỡng chính là một kẻ phế vật, ở nước Mỹ cơ hội tốt thì không muốn, hết lần này tới lần khác lại muốn về chỗ rách nát như Hoa Hạ này để phát triển, ngoài trừ phế vật ra còn thêm ngu xuẩn.

Đi vào trong từ đường, linh vị để san sát, bên trong ánh mắt Hàn Lập khinh miệt càng lớn, với hắn mà nói, những người này đều là sự sỉ nhục của họ Hàn, là quá khứ mà họ Hàn ở nước Mỹ không muốn nhắc đến, mà Hàn Thiên Dưỡng lại còn thờ cúng những cái tên này.

Lúc Hàn Lập nhìn thấy bài vị của Hàn Thiên Dưỡng thì đi lên trước, cầm lấy ở trong tay.

“Ông muốn làm gì!” Thi Tinh khẩn trương hỏi.

Vẻ mặt của Hàn Lập mỉm cười lạnh lùng:

“Loại người đã chết như ông ta nên triệt để hủy đi, lưu lại tên của ông ta chẳng qua chỉ làm cho họ Hàn mất mặt mà thôi.”

Nói xong, trước ánh mắt không dám tin của Thi Tinh, Hàn Lập trực tiếp bẻ đôi bài vị, ném xuống đất.

“Ông làm gì!” Thi Tinh quát đến khàn cả giọng, mặc dù hiện tại Hàn Thiên Dưỡng chết thật hay giả còn chưa xác nhận, nhưng hành động bất kính này của

bà ta không thể nào tha thứ.

“Kêu là cái gì, mỗi kẻ ở chỗ này đều không có tư cách lưu lại tên mình ở trên đời này.” Hàn Lập khinh thường nhìn Thi Tinh.

Sau đó, tên vệ sĩ kia ném hết toàn bộ bài vị ở trên linh đường xuống đất, lần lượt đạp nát, bài vị thờ cúng ở từ mấy chục năm đều bị hủy mất, mà Thi Tinh lại chỉ có thể trơ mắt nhìn cảnh này xảy ra một cách bất lực.

“Vẫn là do tôi quay về quá muộn, sớm biết các người còn lưu lại nỗi sỉ nhục này, tôi đã sớm quay về.” Hàn Lập thản nhiên.

“Hàn Lập, bọn họ cũng là trưởng bối của ông, sao ông có thể làm như vậy, chẳng lẽ không sợ bị sét đánh sao?" Thi Tinh cắn răng nghiến lợi nói.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 42

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.