Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1643 chữ

Lúc này, vệ sĩ lấy ra một xấp tiền quát: “Bớt nói nhảm đi, dẫn chúng tôi qua đó.”

Nhân viên quản lý thấy tiền thì sáng mắt, lập tức không còn nghi ngờ gì nữa, hấp tấp dẫn hai người đến chỗ mộ của Hàn Thiên Dưỡng.

“Chính là nơi này, xứng với thời điểm chôn ông ấy, phong quang vô hạn, rất nhiều nhân vật lớn ở Yên Kinh đều tới.” Vẻ mặt của nhân viên quản lý cảm thán.

Hàn Lập mỉm cười lạnh lùng, phong quang vô hạn, loại phế vật này làm sao xứng với hai chữ phong quang, cũng chỉ có những kẻ ngu xuẩn ở Hoa Hạ mới có thể coi ông ta là nhân vật lớn.

“Có xẻng chứ?” Hàn Lập hỏi.

“Xẻng, ông muốn làm gì?” Nhân viên quản

“Đào mộ.”

“Đào...... đào mộ!” Vẻ mặt nhân viên quản lý sợ hãi, người chết là lớn nhất, mặc kệ khi còn sống có thù hận thế nào, cùng người chết đi đã tan thành mây khói, hai người này không phải đến tảo mộ mà là đến đào mộ, nếu như chuyện này bị người họ Hàn biết được còn không phải náo đến long trời sao?

“Bớt nói nhảm, nhanh cầm đến đây.” Vẻ

mặt vệ sĩ lạnh lùng, nói với nhân viên quản lý hỏi.

“Các anh có biết đây là phần mộ của ai không, là mộ của lão gia tử nhà họ Hàn đấy, các anh không thể tùy tiện đào được, nếu như bị người nhà họ Hàn biết, bọn họ sẽ không bỏ qua cho các anh đâu.” Nhân viên quản lý nói.

“Họ Hàn trong mắt của tao chẳng qua chỉ là một đống rác rưởi mà thôi, nếu như mày không muốn chết, nhanh cầm đến đây, nếu không hôm nay ở nơi này sẽ thêm một ngôi mộ mới.” Hàn Lập thản nhiên.

Nhân viên quản lý kinh hồn khiếp vía, ánh mắt Hàn Lập nhìn anh ta giống như là đang nhìn người chết.

Anh ta biết, loại người này tuyệt đối không phải là kẻ mình có thể chọc nổi, vì để tránh dẫn lửa đến người mình, chỉ có làm theo lời ông ta nói.

Sau khi đưa xẻng đến, nhân viên quản lý đứng ở một bên lặng lẽ nhìn.

Vệ sĩ đào mộ lên, lôi khăn tay ra bọc lấy hũ tro cốt, nhìn về phía Hàn Lập.

“Mở ra.” Hàn Lập thản nhiên ra lệnh.

Vệ sĩ không có hai lời, kéo khăn đỏ để lộ ra nắp của hũ tro cốt, vốn dĩ bên trong phải chứa tro cốt thế nhưng lại không hề có gì.

“Chủ nhân, đây là...” Vệ sĩ nhíu mày, lộ ra vẻ ngoài ý muốn, trong hũ tro cốt không có tro cốt của Hàn Thiên Dưỡng, chẳng lẽ là nói ông ta thật sự chưa có chết?

Vẻ mặt Hàn Lập tràn ngập băng lãnh, nở nụ rét lạnh: “Lão già này quả nhiên không có chết, không biết sao lại muốn chơi trò này.”

Hàn Thiên Dưỡng không chết!

Nhân viên quản lý đứng ở một bên trùng lớn, thời điểm Hàn Thiên Dưỡng chết đã kinh động đến toàn bộ Yên Kinh đấy, hiện tại người này lại nói Hàn Thiên Dưỡng không chết, nếu tin tức này truyền đi sẽ khiến cho không ít người phải ngạc nhiên đây?

“Chuyện hôm nay nếu như mày dámphong phanh để lộ ra ngoài, ta sẽ khiến cho cả nhà mày không toàn thây." Hàn Lập uy hiếp với nhân viên quản lý.

Nhân viên quản lý sợ tới mức run lẩy bẩy, tuy rằng không dám tiết lộ với người ngoài, nhưng sau khi hai người Hàn Lập đi, anh ta vẫn lập tức thông báo cho Thi

Tinh.

Sau khi Thi Tinh biết mộ của Hàn Thiên Dưỡng bị Hàn Lập đào lên cũng không bị đả kích quá lớn, dù sao toàn bộ linh vị ở nhà thờ tổ đều đã bị Hàn Lập phá hỏng, một phần mộ không có tro cốt đáng là gì chứ?

Chỉ kêu nhân viên quản lý giúp lấy lại mộ, sau đó Thi Tinh cúp điện thoại.

Chuyện này, sau khi lưỡng lự hồi lâu, Thi Tinh vẫn gọi điện cho Hàn Tam Thiên.

Đối với Thi Tinh, Hàn Tam Thiên rất khó dùng thái độ tốt để đối xử với bà, dù Hàn Tam Thiên biết trước kia dưới áp lực của Nam Cung Thiên Thu bà có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn không thể nào khiến Hàn Tam Thiên chấp nhận Thi Tinh từng thờ ơ lạnh nhạt với anh.

"Gọi cho tôi làm gì?" Hàn Tam Thiên lãnh đạm hỏi.

Thi Tinh không cảm giác được chút thân thiện nào từ giọng điệu lạnh như băng của Hàn Tam Thiên, cứ như đứa con ruột này đã bài xích bà ra xa ngàn dặm.

Nhưng Thi Tinh biết rõ, bà không có lý do gì để trách cứ Hàn Tam Thiên, lại càng không có tư cách kiếm cớ cho hành động của mình trước kia.

"Hàn Lập, chủ nhân nhà họ Hàn ở Mỹ đã quay về Trung Quốc." Thi Tinh nói.

Chủ nhân nhà họ Hàn ở Mỹ, quay về Trung Quốc!

Tin tức này khiến Hàn Tam Thiên hơi kinh ngạc, nhà họ Hàn ở Mỹ khinh thường Trung Quốc đến mức nào, Hàn Tam Thiên có thể cảm nhận được từ trên người của Hàn Yên, bọn họ xem thường Trung Quốc từ tận xương, thậm chí Hàn Yên còn cảm thấy trở lại nơi này là một loại sỉ nhục đối với cô ta, sao đột nhiên Hàn Lập lại quay về chứ?

"Mẹ gặp ông ta rồi à?" Hàn Tam Thiên hỏi.

"Ông ta tới nhà, phá hủy tất cả linh vị trong nhà thờ tổ, còn đến nghĩa trang đào mộ của ông nội con." Thi Tinh nói.

Câu này khiến Hàn Tam Thiên đột nhiên siết chặt tay, sát ý mãnh liệt tỏa ra.

Linh vị ở nhà thờ tổ bị hủy thì thôi, nhưng tên đó vậy mà lại đào mộ của Hàn Thiên Duõng!

Cho dù Hàn Tam Thiên rất hy vọng ngôi mộ đó là giả, hy vọng Hàn Thiên Dưỡng không chết, nhưng hành vi vô lễ của Hàn Lập vẫn khiến anh không thể chấp nhận được.

"Sao ông ta lại làm thế?" Hàn Tam Thiênnghiến răng nghiến lợi nói.

"Ông ta nói tên của liệt tổ liệt tông nhà họ Hàn không xứng lưu lại trên đời này, sẽ vấy bẩn nhà họ Hàn." Thi Tinh nói.

Hàn Tam Thiên nhếch miệng, nở nụ cười u ám lạnh lẽo đến mức tận cùng, hay cho câu không xứng lưu lại trên đời này, người nhà họ Hàn ở Mỹ thế mà bá đạo như vậy, ngay cả người khác họ gì tên gì cũng muốn nhúng tay quản, thật sự xem mình là thượng đế sao!

"Con biết rồi." Hàn Tam Thiên trầm giọng nói.

Thi Tinh không nói gì thêm, không cần cố gắng chọc giận Hàn Tam Thiên, khiến hận thù của anh với Hàn Lập lớn hơn nữa, chỉ cần là chuyện liên quan đến Hàn Thiên Dưỡng đã đủ khiến Hàn Tam Thiên phẫn nộ tới cực điểm, bởi vì Hàn Tam Thiên hôm nay chỉ xem Hàn Thiên Dưỡng như người thân thật sự.

"Vinh nhục của nhà họ Hàn đều đặt trên người Hàn Tam Thiên, Nam Cung Thiên Thu, cho dù bà xem thường nó, lúc này cũng chỉ có thể phù hộ nó, trừ nó ra, còn ai có thể gánh vác trách nhiệm chấn hưng nhà họ Hàn đây?" Nhìn bài vị bể nát của Nam Cung Thiên Thu, Thi Tinh tự lẩm bấm.

Khách sạn Bán Đảo ở thành phố ThiênVân.

Hàn Yên đã sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, chuyện Hàn Lập đột nhiên trở lại Trung Quốc khiến cô ta không kịp đề phòng, bây giờ Hàn Phong chết đã trở thành sự thật không thể thay đổi, từ khi Hàn Lập đến thành phố Thiên Vân, chuyện này nhất định không thể tiếp tục giấu giếm nữa, nếu không thể để Hàn Tam Thiên gánh tiếng oan này, như vậy kết quả của cô ta ngay cả cô ta cũng không dám tưởng tượng.

Tương tự, Địa Ương cũng cực kỳ lo lắng và sợ hãi, ông ta giết người như ngỏe, lần đầu tiên vì chuyện giết người mà cảm thấy hối hận cực kỳ, nếu như có thể cho ông ta cơ hội lựa chọn, tuyệt đối ông ta sẽ không làm vậy với Hàn Phong.

Tiếc rằng, trên đời không có thuốc hội hận, lại càng không có nếu như.

"Địa Ương, ông nghĩ cách cho tôi, lập tức nghĩ ra một cách tốt, đó là mệnh lệnh của tôi!" Hàn Yên hốt hoảng quát Địa Ương, đầu óc cô ta rối tinh rối mù, chỉ có thể gửi gắm hi vọng lên người Địa Ương.

Nhưng trạng thái bây giờ của Địa Ương cũng chẳng khác gì cô ta, bởi vì Hàn Lập đột ngột xuất hiện là chuyện không ai ngờ tới, sao ông ta có thể bình tĩnh được?

"Cô chủ, cô đừng nóng nảy, nhất định chúng ta sẽ nghĩ ra cách." Địa Ương nói.

"Đừng nóng nảy?" Vẻ mặt Hàn Yên dữ tợn nhìn Địa Ương, nói: "Tôi có thể không nóng này được hả, cha tôi đến rồi, tin rằng chẳng mấy chốc ông ấy sẽ tới thành phố Thiên Vân, nếu như ông ấy hỏi chuyện của Hàn Phong, tôi phải giải thích thế nào, chẳng lẽ nói cho ông ấy biết Hàn Phong vì tôi mà chết hả?"

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 53

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.