Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1447 chữ

Sau khi Thẩm Linh Dao hỏi xong, cô mới đặt ánh mắt lên người Kỳ Hổ, rồi lại không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Tướng tá của người này cũng quá lớn rồi đó, cơ bắp của cậu còn không hề thua kém mấy huấn luyện viên phòng gym, hơn nữa rõ ràng còn rắn chắc hơn một chút.

“Không sao, cậu ta là người do Tam Thiên

phải tới để bảo vệ tớ.” Tô Nghênh Hạ nói với vẻ bất lực. Kỳ Hổ hỏi gì cũng không đáp, thực sự khiến cô có chút cạn lời.

Thẩm Linh Dao đi đến trước mặt Kỳ Hổ, đánh giá cậu từ trên xuống dưới một lượt, sau đó mới hỏi: “Cậu là người do Hàn Tam Thiên phải tới sao?”

Kỳ Hổ gật đầu.

Thẩm Linh Dao giơ tay lên, duỗi ngón trỏ ra, hỏi: “Tôi có thể đụng vào cậu một chút được không?”

Kỳ Hổ bày ra vẻ mặt khó hiểu, dù không biết Thẩm Linh Dao định làm gì, nhưng cậu vẫn gật đầu.

Lúc ngón trỏ của Thẩm Linh Dao chạm vào cánh tay của Kỳ Hổ, cô không khỏi khiếp sợ: “Đúng là rất lợi hại. Cơ bắp tuyệt như vậy, anh luyện tập thế nào vậy?”

“Đám cây.” Kỳ Hổ nói đúng sự thật.

Thẩm Linh Dao trợn trắng mắt, nói: “Không muốn nói thì cũng không cần miễn cưỡng, lừa tôi làm gì chứ.”.

Kỳ Hổ cũng không giải thích. Cách để cậu trở nên mạnh mẽ, người bình thường không hiểu được cũng là lẽ đương nhiên. Suy cho cùng người đi trên con đường cực đoan này quả thực rất ít.

Thẩm Linh Dao đi tới bên cạnh Tô Nghênh Hạ, nhỏ giọng nói: “Nghênh Hạ, người này xem ra rất lợi hại. Không ngờ Hàn Tam Thiên vậy mà lại có một tên thuộc hạ mạnh như vậy.”

“Không phải cậu vẫn luôn tuyên bố muốn tìm một người đàn ông mạnh mẽ cơ bắp à? Cậu ta rất phù hợp với tiêu chuẩn của cậu còn gì.” Tô Nghênh Hạ cười nói.

Thẩm Linh Dạo lắc đầu không ngừng. Người đàn ông mạnh mẽ cơ bắp trong lời cô cũng không khoa trương đến mức này. Hẹn hò với người như Kỳ Hổ, sau này chẳng may trong chuyện tình cảm xảy ra bất hòa, còn không phải ăn một cái tát chết ngắc sao?

“Cậu ta không phải người đàn ông mạnh

mẽ cơ bắp, gọi là có cơ bắp vô cùng biến thái thì đúng hơn đó." Thẩm Linh Dao yếu ớt nói.

Tô Nghênh Hạ bất đắc dĩ cười. Đối mặt với một người đi đến đâu cũng thu hút sự chú ý như Kỳ Hổ, cô cảm thấy hơi đau đầu. Nhưng nếu cậu đã là người mà Hàn Tam Thiên phải tới để bảo vệ mình, Tô Nghênh Hạ cũng tìm không ra lý do để từ chối.

Hiện giờ Hàn Tam Thiên đang đối mặt với rất nhiều phiền phức, cô không muốn bởi vì mình mà gây thêm phiền phức cho Hàn Tam Thiên.

Tại khách sạn Bán Đảo, tâm trạng của Hàn Yên lúc này giống như con kiến bò trên chảo nóng, nôn nóng không yên. Hàn Phong chết đã trở thành sự thật không thể chối cãi, chỉ cần cô ta có thể đẩy toàn bộ trách nhiệm lên trên người Hàn Tam Thiên, vậy thì vị trí gia chủ nhà họ Hàn sau này chắc chắn sẽ rơi xuống đầu cô, hơn nữa còn có thể dùng một lý do danh chính ngôn thuận để giết chết Hàn Tam Thiên.

Nhưng bây giờ cô ta lại không nghĩ ra được kế hoạch hoàn mỹ nào để Hàn Tam Thiên gánh vác tội danh này.

“Địa Ương, ông giết người vô số, lẽ nào không thể giúp con nghĩ ra một cách không có chút sơ hở nào sao?” Hàn Yên hỏi Địa Ương.

Địa Ương có hơn trăm loại thủ đoạn giết người, ông ta cũng đã từng giết vô số người, cực kỳ tinh thông về việc xử lý thi thể. Nhưng chuyện lần này đối với Địa Ương mà nói lại không hề đơn giản. Người chết là Hàn Phong, nếu không cần thận thì sẽ bị Hàn Lập – gia chủ nhà họ Hàn điều tra ra. Một khi lộ ra một chút sơ hở thôi, cái mạng nhỏ của ông ta chắc chắn sẽ không thể nào giữ được.

Địa Ương hiện tại vô cùng hối hận vì đã hợp tác với Hàn Yên. Nếu Hàn Phong chưa chết, ông ta cũng không cần phải lo lắng sợ hãi như bây giờ.

“Tiểu thư, sự nhạy bén của gia chủ vô cùng mạnh. Một khi có điểm nào đó không

thể giải thích ổn thỏa, chắc chắn sẽ khiến ngài ấy nghi ngờ. Thế nên tôi thật sự không có cách nào mà không có một chút sơ hở.” Địa Ương nói.

Bản thân Hàn Yên cũng hiểu rất rõ năng lực của Hàn Lập. Đôi mắt của ông không khác gì mắt của chim ưng, sẽ không bỏ sót mất kỳ chi tiết nhỏ nào, đây cũng là lý do vì sao cô ta không dám tùy tiện tìm một cái có vu oan giá họa cho Hàn Tam Thiên.

“Nếu như giết chết Hàn Tam Thiên thì sao?” Hàn Yên cắn răng hỏi.

“Tiểu thư, ý của cô là tiền trảm hậu tấu?” Địa Ương hỏi.

Hàn Yên gật đầu nói: “Không sai. Chỉ cần anh ta chết, cái chết của Hàn Phong sẽ không lộ ra một chút sơ hở nào. Đến lúc đó tôi muốn dựng chuyện ra sao thì cũng không có ai biết rõ thực hư. Cho dù là cha cũng sẽ không nghi ngờ cái cớ của tôi.”

Địa Ương hít sâu một hơi. Thật ra cách này cũng không tồi, nhưng muốn giết Hàn Tam Thiên lại không phải là một chuyện đơn giản, bên cạnh anh có Viêm Quân bảo vệ ở trong tối. Một khi Hàn Tam Thiên nguy hiểm tới tính mạng, Viêm Quân chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

“Tiểu thư, cô đừng quên bên cạnh Hàn Tam Thiên còn có một vị cao thủ.” Địa Ương nói.

Hàn Yên đương nhiên hiểu rõ điểm này, thế nên cô ta mới không trực tiếp để Địa Ương ra tay. Sợ giết không được Hàn Tam Thiên, hơn nữa còn hoàn toàn xé rách mặt với anh ta.

“Ông đúng là một lão già vô dụng. Không phải lúc trước ông nói mình là thiên hạ vô địch sao? Bây giờ đụng phải một tên sư phụ phế vật, thế nhưng cũng không đánh lại được.” Hàn Yên nghiến răng nghiến lợi

nói.

Địa Ương cúi đầu, cũng không có nửa câu oán hận với mấy lời dạy dỗ của Hàn Yên. Đúng là ông ta đã từng ba hoa khoác lác như vậy. Hơn nữa với thực lực của ông ta, thật sự rất khó gặp được đối thủ chân chính. Địa Ương cũng không ngờ tới

Trung Quốc lại có một kẻ mạnh đến như vậy.

“Tiểu thư, núi cao ắt sẽ có núi cao hơn, lúc trước là tôi có mắt không tròng.” Địa Ương nói.

Hàn Yên cười lạnh, chỉ một câu đơn giản là có mắt không tròng mà đã muốn thoải thác hết trách nhiệm của bản thân sao?

“Ông...”

Ngay khi Hàn Yên muốn tiếp tục chửi rủa Địa Ương một cách thậm tệ, tiếng chuông điện thoại lại đột nhiên vang lên.

Hàn Yên theo bản năng cho rằng là Hàn Tam Thiên liên lạc với cô ta. Nhưng vừa rút điện thoại ra, nhìn thấy số điện thoại hiện lên trên màn hình, cô ta không khỏi run rẩy.

Là cha!

Sao đột nhiên ông ấy lại gọi điện thoại đến!

“Là cha con gọi điện tới, ông đừng nói chuyện.” Hàn Yên nhắc nhở Địa Ương.

Sau khi Địa Ương nghe xong, khuôn mặt rõ ràng càng trở nên tái mét, trong lòng cũng run rẩy không thôi.

Hàn Yên hít sâu một hơi, nhận điện thoại, cao giọng nói: “Cha, sao muộn như vậy

rồi cha còn gọi điện thoại cho con, cha vẫn chưa ngủ sao?"

Với sự chênh lệch múi giờ giữa nước Mĩ và Trung Quốc, nước Mĩ lúc này chắc cũng đã là đêm khuya rồi mới đúng. Thế nên đối với cuộc điện thoại này, Hàn Yên cố ý tỏ ra không hiểu.

“Cha đã tới Thủ Đô rồi.” Hàn Lập cười nói.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 50

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.