Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1099 chữ

Loại người như anh ta sao lại có thể cần giúp đỡ chứ?

“Anh Hưng, Đường Cầu xem như xong xong rồi phải không?" Tên đàn em nào đó hỏi Dương Hưng.

“Hazzi.” Giọng của Dương Hưng đầy vẻ than thở: “Trêu chọc phải loại người này, chỉ có thể do tên đó không gặp may, xem ra tạo lại phải tìm người giúp mình làm

việc rồi.”

Sau khi Đường Cầu về đến nhà, không kịp chờ đợi thêm nữa mà tắm rửa, bên trong miệng hùng hùng hổ hổ, nếu không phải là bị Dương Hưng làm chậm trễ thời gian, hiện tại bây giờ bản thân đang hưởng thụ khoái lạc của thần tiên rồi.

“Hai vị mỹ nữ, tôi đã tắm rửa sạch sẽ rồi, các cô chuẩn bị xong chưa?" Vẻ mặt Đường Cầu cười bỉ ổi nói với hai người.

Mễ Phi Nhi bảo vệ Dương Manh ở sau lưng: “Tôi cảnh cáo anh, nếu như anh dám làm càn, tôi sẽ khiến anh phải ngồitù.”

“Mỹ nữ, cô lại không biết rõ rồi, tôi là khách quen của nơi đó, cũng không biết đã vào đó mấy lần rồi, tôi còn sợ gì chứ?” Sắc đẹp trước mắt, Đường Cầu đã hoàn toàn quên sạch sành sanh hậu quả sẽ bị trừng phạt như thế nào, quan trọng chính là trước tiên phải giải toả được dục vọng

trong người.

Mễ Phi Nhi cho dù đã sớm đoán được đối với loại người như Đường Cầu thì có uy hiếp cũng vô dụng, nhưng trong tình huống bây giờ, ngoại trừ dùng ngôn ngữ để uy hiếp Đường Cầu, cái gì cô cũng

không làm được.

Lúc này trong lòng Mễ Phi Nhi có hơi oán trách Dương Manh, nếu như không phải em ấy gửi tin tức cho Hàn Tam Thiên mà là gửi cho người khác, nói không chừng còn có khả năng được cứu.

“Anh muốn làm gì cứ làm với tôi là được, thả em ấy ra.” Mễ Phi Nhi cắn răng.

“Hắc hắc.” Đường Cầu cười dâm đãng: “Hiện tại cũng không phải do cô nói là được, ở chỗ của tôi, các cô đều phải ngoan ngoãn nghe lời, nếu không, bị tôi làm thương cũng không phải chuyện gìtốt."

Đường Cầu nói xong đi từng bước về phía hai người.

Dương Manh sợ hãi đến mức không dám ngẩng đầu, trong lòng của cô cũng hơi hối hận, có lẽ giống như Mễ Phi Nhi nói, nếu như không gửi tin nhắn cho Hàn Tam Thiên thì đã có cơ hội được cứu.

Đường Cẩu đi đến trước mặt Mễ Phi Nhi, một tay nắm lấy vai của cô: “Nếu như cô đã chủ động như vậy, thì đến hầu hạ tôi trước đi.”

Mễ Phi Nhi cắn răng, không nghĩ tới bản thân lại rơi vào trong tay loại rác rưởi này.

Cô biết rõ phong cách hành sự của loại du côn lưu manh, nếu như phản kháng, sẽ chỉ ăn thêm nhiều đau khổ, kết quả cũng thay đổi được kết quả gì.

“Tôi tự mình tới.” Mễ Phi Nhi oán hận.

Đường Cầu cười đắc ý: “Quả nhiên một người phụ nữ thông minh, yên tâm đi, tôi sẽ ôn nhu với cô.”

Sau khi nói câu này xong, cửa ở bên ngoài có âm thanh giống như đánh nhau, vẻ mặt của Đường Cầu lập tức trở nên bất mãn.

Mới vừa rồi bị Dương Hưng làm hỏng chuyện tốt, bây giờ lại là tên không có mắt dám đến phá hư chứ.

“Cái ngày nay, thật sự mẹ nó bị phá đám, chờ đấy, đợi lão tử xử lý tên kiếm chuyện kia.” Đường Cầu giận dữ rời phòng.

Mễ Phi Nhi nhẹ nhàng thở ra, có điều côbiết, đây chỉ là trì hoãn tạm thời trong chốc lát mà thôi, nên đến cuối cùng vẫn là sẽ đến.

“Dương Manh, em...”

“Chị Phi Nhi, có phải là lão Hàn tới cứu chúng ta hay không?” Vẻ mặt Dương Manh chờ mong.

Lão Hàn?

Mễ Phi Nhi sửng sốt: “Làm sao có thể là anh ta được, loại tiểu lưu manh như vậy mỗi ngày đều là đánh nhau, có người tìm đến cửa báo thù cũng là bình thường, sao

em có thể cảm thấy là anh ta tới.”Mễ Phi Nhi cảm thấy ý nghĩ này quả thật buồn cười, dựa vào lá gan của Hàn Tam Thiên, sao anh ta dám trực tiếp tới đánh người? Còn không sợ bị người khác đánh chết sao.

Sau khi Đường Cầu rời khỏi phòng, phát hiện mất tên đàn em của mình đều đã bị đánh ngã trên mặt đất, mà đối phương chỉ có một người mà thôi!

Mẹ nó tên này cũng quá mạnh rồi.

Đường Cầu âm thầm hít một hơi lạnh, nói:

“Đại ca, chúng ta không quen biết, sao anh lại tới tìm tôi gây phiền phức.”

“Bạn của tôi đâu?” Hàn Tam Thiên lạnh lùng hỏi.

Bạn!Chẳng lẽ là hai người phụ nữ kia?

Đường Cầu cười giễu: “Tao khuyên mày đừng có xen vào việc của người khác, ra ngoài hỏi thăm thử một chút xem Đường Cấu tạo là ai, trêu chọc đến tao, mày không có kết cục gì tốt đâu.”

Hàn Tam Thiên không nói một lời đi về phía Đường Cầu.

Đường Cẩu theo bản năng lùi hai bước.

Nhiều tên đàn em như vậy còn không đánh được, khẳng định mình cũng là đánh không lại.

“Mày muốn làm gì, tạo cảnh cáo mày đừng có làm loạn, nếu không......”

Còn chưa nói hết câu, Đường Cầu đã cảm giác được mình bay lên trên không, đập mạnh vào vách tường, lục phủ ngũ

tạng giống như sắp nát bét, đau đến mức ngay cả sức để kêu cũng không có.

Hàn Tam Thiên lại một lần nữa đi đến trước mặt Đường Cầu, đạp một cước ở trên đầu Đường Cầu, thản nhiên: “Mày là ai tao không biết, có điều mày hẳn nên đi hỏi thăm một chút xem tao là người như thế nào.”

Trong lòng Đường Cầu hoảng sợ cực độ, đây là tên quái vật nào, bản lĩnh mạnh như thế, một đá đã có thể khiến mình không còn khả năng chiến đấu.

“Tao là một tên du côn, nếu như mày đắc

tội với tao, tao có rất nhiều cách để trả thù mày, tao còn có thể khiến mày vĩnh viễn không có yên bình.” Đường Cầu cắn răng.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.