Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1528 chữ

Hàn Tam Thiên hơi xoay người, từ trên cao mà nhìn xuống Đường Cầu, giọng nói lạnh lùng: “Nghe theo ý của mày, là đang nhắc nhở tạo nên giết mày để tránh phiền phúc sau này?"

Đường Cầu nhìn trong ánh mắt của Hàn Tam Thiên không mang theo bất kỳ cảm tình nào, chỉ thấy lưng rét run, trong nháy mắt lông tơ trên người dựng đứng.

Nếu như là người khác nói với bản thân

lời này, anh ta sẽ cảm thấy đây chỉ là trò đùa.

Thế nhưng là trước mắt người này, đặc biệt là ánh mắt của anh ta, hoàn toàn không hề có ý nói đùa.

“Mày...... mày, dám, mày muốn..” Đường Cầu ấp úng, ngay cả lời cũng nói không rõ ràng.

Hàn Tam Thiên nhàn nhạt mà cười, đạp xuống một đạp, đầu của Đường Cầu cắm vào đất, phát ra một tiếng phịch, mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

Sau khi tiếng đánh nhau ngoài của tiếng ngừng lại, Mễ Phi Nhi lại bắt đầu khẩn trương, con mắt nhìn trùng trùng vào cửa phòng, cô biết, lần này Đường Cầu đi vào, thì sẽ không có bất kỳ ai có thể ngăn cản chuyện kia xảy ra.

Vốn cho rằng, tối hôm qua Tần Chiêu có thể giải quyết được phiền toái này, nhưng mà bây giờ xem lại, cô vẫn quá coi trọng Tần chiêu mà xem thường Đường Cầu.

Cửa phòng động đậy, hô hấp Mễ Phi Nhi dồn dập, Dương Mạnh lại chờ mong nhìn cổng.

Ngay khi cửa phòng mở ra, lúc nhìn thấy người đứng ngoài cửa, biểu hiện của Mễ Phi Nhi trong nháy mắt trở nên kinh ngạc,

mà Dương Mạnh sau khi sửng sốt lập tức

chạy tới bên cạnh Hàn Tam Thiên.

“Lão Hàn, tôi biết anh sẽ đến cứu chúng tôi mà.” Dương Manh sợ hãi mà ôm thật chặt lấy Hàn Tam Thiên.

“Tôi đương nhiên sẽ đến, cô đã tin tưởng tôi như vậy, sao tôi lại khiến cô thất vọng được.” Hàn Tam Thiên vừa cười vừa nói.

Mễ Phi Nhi từng chứng kiến Hàn Tam Thiên chịu uất ức, từng chứng kiến sự nhát gan như chuột của anh ta, cho nên khi Duong Manh nói đã gửi tin cho Hàn Tam Thiên, cô không hề có ôm chút hy vọng nào.

Nhưng mà bây giờ anh ta thật sự đã xuất hiện!

Sao lại như thế được!

Loại oắt con vô dụng như vậy, sao lại dám đến thôn Thành Trung, hơn nữa tiếng đánh nhau vừa rồi ở ngoài cửa......

Không có khả năng, không thể nào là anh ta làm, khẳng định là anh ta gọi người giúp.

“Đi thôi, tôi đưa các cô ra ngoài.” Hàn Tam Thiên nói.

Mễ Phi Nhi đi đầu tông của xông ra, cô muốn nhìn rõ rốt cuộc Hàn Tam Thiên mang theo bao nhiêu người mới có dũng cảm mà đến nơi này.

Thế nhưng là tình huống ở bên ngoài cửa lại khiến cho Mễ Phi Nhi trợn tròn mắt.

Có người, nhưng những người kia đều là tay chân của Đường Cầu, toàn bộ nằm la liệt trên mặt đất, lúc nhìn thấy Hàn Tam Thiên, ánh mắt đều tràn đầy e ngại, Đường Cầu cũng đang nằm trên mặt đất, hoàn toàn không có động tĩnh, giống như đã ngất đi.

Tất cảđều là do anh ta làm?

Mễ Phi Nhi không tin đây là Hàn Tam Thiên làm, bèn hỏi Hàn Tam Thiên: “Bạn bè mà anh đưa đến đâu, sao lại đi nhanh như vậy.”

“Thu thập loại rác rưởi như này, một mình tôi là đủ.” Hàn Tam Thiên trả lời.

Mễ Phi Nhi chế giễu: “Anh có thể lừa gạt được Dương Mạnh nhưng mà không lừa được tôi, làm sao anh có thể đánh thắng được nhiều người như vậy.”

Hàn Tam Thiên nhìn về phía tay chân của Đường Cẩu: “Nếu không, các người giải thích cho vị đại mỹ nữ quá mức tự tin này xem ai là kẻ đã đánh các người đi?"

Đám đàn em bị dọa sợ, liên tục mở miệngcầu xin tha thứ: “Đại ca, chúng tôi sai rồi, đây là do Đường Cầu sắp xếp cả.”

“Việc này không liên quan đến chúng tôi, cầu xin anh thả chúng tôi đi.”

Nhìn thấy những người này quỳ xuống cầu xin Hàn Tam Thiên tha thứ, trong lòng Mễ Phi Nhi không hiểu sao hơi khó chịu, những người này dù sao cũng là lưu manh, sao có thể quỳ xuống để xin lỗi Hàn Tam Thiên được?

Trong đầu Mễ Phi Nhi thậm chí còn có một ý nghĩ hoang đường, tất cả những chuyện này có phải do không là Hàn Tam

Thiên sắp xếp, anh ta cố tình an bài tiết mục này.

“Tất cả chuyện này đều do anh sắp đặt phải không?” Mễ Phi Nhi chất vấn Hàn Tam Thiên.

"Cô đáng để tôi tốn công tốn sức vậy sao? Hơn nữa phiền phức này là cô gây ra mà, liên quan gì tới tôi?" Hàn Tam Thiên lạnh lùng nhìn Mễ Phỉ Nhi.

Câu này với Mễ Phỉ Nhi mà nói là đả kích mạnh mẽ.

Không đáng để tấn công tốn sức!

Đám người theo đuổi cô ta, thủ đoạn đadạng, dùng bất kỳ thủ đoạn tồi tệ nào, thậm chí Mễ Phỉ Nhi đã chứng kiến rất nhiều chiêu kỳ lạ.

Nhưng tới miệng Hàn Tam Thiên lại là không đáng tốn công tốn sức, ý của những câu này, không phải là đang hạ thấp cô sao?

"Nếu không đáng tốn công tốn sức, anh cần gì phải tới cứu tôi." Mễ Phỉ Nhi lạnh lùng nhìn Hàn Tam Thiên.

"Nếu không có Dương Manh, cô đoán tôi có tới hay không?" Hàn Tam Thiên thản nhiên nói.

Ý của câu này cực kỳ rõ ràng, nếu không phải vì Dương Manh, nhất định anh sẽ không xuất hiện, điều này với Mễ Phỉ Nhi mà nói càng như sét đánh giữa trời quang.

"Chỗ này thối quá, chúng ta ra ngoài trước đi." Hàn Tam Thiên mặc kệ Mễ Phỉ Nhi có tâm trạng gì, loại phụ nữ kiêu ngạo này phải chịu chút đã kích mới khiến cô hiểu rõ không phải tất cả mọi người đều nâng cô ta trong lòng bàn tay.

Dương Mạnh đi theo Hàn Tam Thiên rời

khỏi nhà Đường Cẩu, Mễ Phỉ Nhi cảm thấy nhục nhã nên không ở lại lâu, tuy rằng cô vô cùng không muốn thấy Hàn Tam Thiên đến cứu bọn họ, nhưng so với bị Đường Cầu vấy bẩn, cái phía trước khiến người ta dễ tiếp nhận hơn một chút.

Nếu không có chuyện của tập đoàn Hàn thị, Hàn Tam Thiên sẽ rời khỏi với hai người, nhưng nếu đã biết việc này, anh không thể để mặc tập đoàn Hàn thị được như ý.

So với dự án Thành Đông, thôn Thành Trung có sức nặng hơn, Hàn Tam Thiên cần phải nghĩ cách thò một chân vào chuyện này.

Dương Hưng bước đến bên cạnh Hàn Tam Thiên, cúi đầu khom lưng nói: "Anh Hàn, anh định xử lý Đường Cầu thế nào, nếu anh cảm thấy dạy dỗ không đủ, tôi vẫn có thể ra tay."

"Không cần, loại rác rưởi này, có lẽ sau này không dám gây sự nữa, ông tìm người đi theo bảo vệ hai người bọn ra ngoài." Hàn Tam Thiên nói với Dương

Hung.

"Vâng." Dương Hưng lập tức gọi mấy tên thuộc hạ tới, ra lệnh cho bọn họ: "Bảo vệ

cho hai người đẹp này an toàn ra ngoài, nếu thiếu một sợi tóc, tôi bắt các người tới hỏi."

Mễ Phỉ Nhi chứng kiến thái độ của Dương Hưng với Hàn Tam Thiên, hiển nhiên là quan hệ cấp trên cấp dưới, điều này khiến cô càng khó hiểu hơn.

Sao Hàn Tam Thiên có tư cách ra lệnh người như vậy, nếu anh thật sự có địa vị như vậy, sao tính cách lại nhu nhược đến thế?

Sau khi hai người rời khỏi thôn Thành Trung, Mễ Phỉ Nhi vẫn đang vắt hết óc

cho hai người đẹp này an toàn ra ngoài, nếu thiếu một sợi tóc, tôi bắt các người tới hỏi."

Mễ Phỉ Nhi chứng kiến thái độ của Dương Hưng với Hàn Tam Thiên, hiển nhiên là quan hệ cấp trên cấp dưới, điều này khiến cô càng khó hiểu hơn.

Sao Hàn Tam Thiên có tư cách ra lệnh người như vậy, nếu anh thật sự có địa vị như vậy, sao tính cách lại nhu nhược đến thế?

Sau khi hai người rời khỏi thôn Thành Trung, Mễ Phỉ Nhi vẫn đang vắt hết óc

ấy nhé?" Hảo cảm của Dương Mạnh dành cho Hàn Tam Thiên, hiển nhiên lại nhiều thêm một chút, vào giờ phút nguy nan như vậy, Hàn Tam Thiên xuất hiện, còn đánh bại nhiều người như vậy, đó không phải hình tượng của anh hùng ư?

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 37

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.