Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1307 chữ

Gần đây tập đoàn Hàn thi thể hiện rằng bản thân có tiềm lực về vốn rất mạnh, ở thành phố Thiên Vân có sức ảnh hưởng lớn, nếu như chuyện này là do tập đoàn Hàn thị muốn thực hiện, như vậy thật sự

có khả năng.

Nhưng Đường Cầu không hiểu, tại sao Dương Hưng muốn nói chuyện này cho mình biết.

“Anh Hưng, nếu như anh muốn dặn dò cái gì, cứ việc nói ra, Đường Cầu em đảm bảo giúp anh thực hiện." Đường Cầu trả lời.

Đối với biểu hiện của Đường Cầu, Dương Hưng cực kỳ hài lòng mà gật đầu: “Đúng thật là tao có chuyện cần mày giúp, mày đi tập trung tất cả các chủ thuê nhà lại, cảnh cáo bọn họ, không được tạo đồng ý,

không được tuỳ tiện đồng ý cho phá dỡ.”

Tâm tư của Đường Cầu nhanh chóng thay đổi, theo ý tứ của Dương Hưng, anh ta là muốn không chế quyền phá dỡ trong tay chính mình, đây chính là một miếng thịt lớn, nếu như thật sự có thể thành, Dương Hưng coi như sẽ phát tài rồi.

“Anh Hưng, chuyện này có thể hơi phiền toái đấy, chủ cho thuê nhà thôn Thành Trung cũng không hề ít." Đường Cầu lộ vẻ khó khăn đáp lại.

Dương Hưng thản nhiên cười, dựa vào thủ đoạn của Đường Cầu, đây có thể là

chuyện khó sao, tên này cố ý lộ ra mặt này, không phải cũng muốn cùng mình kiếm tiền hay sao?

“Mày yên tâm đi, sau khi chuyện thành công, tuyệt đối không thể thiếu phần tốt cho mày." Dương Hưng cam đoan.

“Anh Hưng, cứ quyết định vậy đi, em đi giải quyết những người chủ cho thuê nhà kia, anh đi giải quyết tập đoàn Hàn thị.” Đường Cầu vui mừng.

Lúc này, một tên đàn em chạy đến bên tai Dương Hưng nói vài câu, chỉ thấy vẻ mặt của Dương Hưng thay đổi, thậm chí còn

mang theo tia luống cuống.

“Anh Hưng, đã xảy ra chuyện gì?” Đường Cẩu không hiểu.

“Mày đi trước đi, tao có người bạn đến thăm.” Nói xong, Dương Hưng vội vội vàng vàng rời khỏi nhà.

“Sao lại đến cái nơi quỷ quái này kia chứ." Bước chân của Dương Hưng vội vàng, vừa đi vừa hỏi đàn em.

“Em không biết, anh Hưng, anh ta sẽ không phải nhằm vào chúng ta mà đến chứ? Lần trước có mấy người bị đánh

phải nhập viện.” Tên đàn em lo lắng.

Nghĩ đến chuyện lần trước, Dương Hưng cảm giác da đầu tê dại, ở thôn Thành Trung này, anh không sợ trời không sợ đất nhưng từ sau chuyện kia, mỗi tối đều mơ thấy ác mộng.

Không có cách nào khác, bản lĩnh của người kia thật sự rất mạnh, tất cả đàn em của Dương Hưng đều bị đánh gục, từ trước đến giờ loại người này Dương Hưng đừng nói là gặp qua, ngay cả thấy cũng chưa từng thấy.

Rốt cuộc, Dương Hưng đã thấy khuôn

mặt quen thuộc ở xa xa, không tự giác mà rùng mình một cái, sau đó chạy chậm lại.

“Anh Hàn, sao hôm nay anh lại rảnh để đến thôn Thành Trung vậy.” Dương Hưng

thận trọng.

Sau khi Hàn Tam Thiên nhận được tin của Dương Manh, lập tức lái xe tới đây, nơi này hỗn loạn như vậy, Dương Manh gửi cho địa chỉ này, khẳng định đã xảy ra chuyện gì rồi.

Nếu như là Mễ Phi Nhi, Hàn Tam Thiên chắc chắn sẽ không thèm để ý.

“Dương Hưng, người của anh có phải gần đây lại không an phận?” Hàn Tam Thiên thản nhiên.

“Không có không có, tuyệt đối không có.” Dương Hưng nghe nói như thế, bị dọa mà xua tay liên tục, ngay cả mấy tên đàn em dù không hiểu gì cũng hoảng sợ.

“Không có?" Hàn Tam Thiên nghi ngờ nhìn Dương Hưng.

Trong lòng Dương Hưng không ngừng kêu khổ, gần đây thật sự anh ta không có làm ra chuyện quá đáng cả, vội vàng nói:

“Anh Hàn, xin anh tin tưởng em, thật sự cái gì em cũng không làm, gần đây chỉ nhận được tin tập đoàn Hàn thị có khả năng chỉnh đốn và cải cách nơi này, tuy rằng em có tập hợp mấy chủ nhà cho thuê lại, nhưng còn chưa thực hiện nữa.”

Trong lòng Dương Hưng khổ sở, mắt thấy

miếng thịt béo sắp rơi vào trong tay mình rồi, nhưng nếu như Hàn Tam Thiên nhúng tay vào, coi như con vịt đã đun sôi cũng sẽ bay.

“Tập đoàn Hàn thị?" Hàn Tam Thiên cau

mày, tập đoàn Hàn thị vậy mà lại muốn ra tay với thôn Thành Trung!

Thôn Thành Trung là địa phương đáng để khai thác, hơn nữa giá trị buôn bán cực kỳ lớn, nhiều năm như vậy, cũng không phải không có nhà đầu tư nhìn trúng nơi này, nhưng mà nhiều lần thử qua cũng không thể khiến tất cả mọi người ở nơi này hài lòng, mà các chủ cho thuê nhà chào giá càng ngày càng cao, những nhà đầu tư kia chỉ có thể chùn bước.

Tiền, trở thành vấn đề lớn nhất để khai thác thôn Thành Trung.

Mà tập đoàn Hàn thị, đương nhiên không

thiếu tiền, nếu như hạng mục này rơi vào trong tay bọn họ, đối với Hàn Tam Thiên cũng không phải một chuyện tốt gì.

“Anh Hàn, đây chính là tin tức cơ mật, em cũng phải bỏ ra rất nhiều công sức mới nghe ngóng được, hiện trước mắt ngoại trừ người của em ra, có rất ít người biết được chuyện này.” Dương Hưng nói.

Hàn Tam Thiên rất muốn cùng Dương Hưng nói chuyện về chuyện này, nhưng mà Dương Manh vẫn chờ anh đến cứu, nhìn điện thoại rồi nói với Dương Hưng: “Việc này chờ lát nữa tôi sẽ cùng anh nói rõ, trước tiên tìm ra bạn bè của tôi, cô ấy

là bị người ta cưỡng ép bắt tới nơi này.”

Cưỡng ép bắt đến?

Bốn chữ này khiến cho Dương Hưng có cảm giác mình đang đứng ở trên vách núi, nếu như là đàn em của anh ta làm, hôm nay lại không tránh khỏi chịu đòn.

“Anh Hàn, đối phương là ai, chắc không phải người của em đâu?" Dương Hưng

hỏi.

“Có phải là người của anh hay không, đi thì sẽ biết." Hàn Tam Thiên nói xong, bước chân hơi tăng nhanh, đề phòng

chậm trễ thời gian quá lâu, sẽ gây ra kết cục không thể vãn hồi.

Hàn Tam Thiên càng chạy, Dương Hưng càng cảm thấy con đường này quen thuộc.

Đây chẳng phải là đường đến nhà Đường Cẩu sao? Chẳng lẽ nói việc này là do Đường cầu làm!

Nghĩ như vậy, trong lòng Dương Hưng thoải mái hơn hắn, mặc dù anh ta có quen với Đường Cầu hơn nữa Đường Cầu cũng sợ anh ta, sẽ vì anh mà mà làm việc, nhưng Đường Cầu cũng không phải là

đàn em của mình.

Quả nhiên, Hàn Tam Thiên dừng bước ở trước nhà Đường Cầu, định vị trên điện thoại vừa hay trùng khớp với căn nhà kia.

“Anh Hàn, đây là nhà của Đường Cầu, tên nhóc này em có biết, không phải kẻ tốt gì, anh có muốn em giúp anh dạy dỗ tên này một trận không?" Vì muốn phủi sạch quan hệ với Đường Cầu, Dương Hưng dự tính tự mình đối phó Đường Cầu.

“Tôi còn cần anh phải hỗ trợ?" Hàn Tam Thiên nhàn nhạt nói, đi về phía nhà Đường Cầu.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 37

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.