Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 908 chữ

Lưu Phúc hiểu ý của Hàn Tam Thiên, hốt hoảng nói với những thôn dân khác: "Các người còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau quỳ xuống xin lỗi."

Thôn dân tự nhận việc này không liên quan nhiều đến bọn họ, không phải chỉ ném chút đồ ăn hỏng và trứng thối thôi sao, có nghiêm trọng đến mức phải quỳ xuống xin lỗi vậy không?

Thấy không ai chịu quỳ xuống, vẻ mặt Lưu Phúc dữ tợn nói: "Nếu các người không quỳ, đừng trách sau này Lưu Phúc tôi tìm các người gây chuyện, nếu ông không bảo vệ được cái mũ trên đầu, các

người đừng hòng sống yên!"

Thôn dân không sợ Hàn Tam Thiên, bởi vì bọn họ không cảm thấy Hàn Tam Thiên lợi hại, nhưng lần này Lưu Phúc uy hiếp lại khiến bọn họ không dám khinh thường. Bởi vì Lưu Phúc gần với bọn họ hơn, hơn nữa bọn họ cũng đã chứng kiến Lưu Phúc trả thù, nếu như bị ông ta nhắm vào, sau này trong thôn nửa bước khó đi!

"Cho các người ba giây cuối cùng." Lưu Phúc dùng dư quang liếc Hàn Tam Thiên một cái, ý lạnh trên mặt anh khiến Lưu Phúc vô thức rùng mình một cái.

Dưới uy hiếp của Lưu Phúc, những thôn dân kia mới không cam lòng quỳ xuống.

Hà Đình cảm kích nhìn Hàn Tam Thiên, anh lại giúp bà lần nữa, bà hoàn toàn không biết mình phải làm sao mới có thể báo đáp Hàn Tam Thiên.

"Tam Thiên, cảm ơn cậu." Hà Đình nói.

"Di Hà, đi với tôi đi, sau này không còn ai làm khó dì nữa." Hàn Tam Thiên nói.

Vẻ mặt Hà Đình rối rắm, mặc dù bà đi là do bị ép buộc, nhưng cũng có một phần là

do không muốn phá hỏng sự hài hòa của gia đình Hàn Tam Thiên, không muốn khiến giữa anh và Tưởng Lam bộc phát nhiều mâu thuẫn hơn.

"Tam Thiên, bác Hà có thể tìm việc được, cậu đừng lo lắng." Hà Đình nói.

Hàn Tam Thiên kiên định lắc đầu, chuyện này không phải lỗi của Hà Đình, tại sao bà phải chịu kết quả như vậy chứ?

"Giữa tôi và Tưởng Lam cũng không vì dì

mà không hòa hợp, mâu thuẫn của tôi và bà ấy đã có từ trước rồi, tôi chỉ nhớ bà ấy là mẹ của Nghênh Hạ nên mới chưa từng

so đo mà thôi, không liên quan gì tới dì." Hàn Tam Thiên giải thích.

Tưởng Lam có tính tình thế nào, qua khoảng thời gian này tiếp xúc Hà Đình đã sớm hiểu, mỗi lần mẫu thuẫn đều là Tưởng Lam chủ động gây phiền phức, đó là Hà Đình chính mắt nhìn thấy.

"Nhưng không có tôi..."

Hà Đình còn chưa nói hết, Hàn Tam Thiên đã ngắt lời: "Không có gì cũng không có gì thay đổi, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, Tưởng Lam không thể nào thông minh lên được."

Có lẽ sắp tới bà sẽ bớt bớt, nhưng sau nàu, Tưởng Lam vẫn sẽ khôi phục tính tình vốn có của mình, giống như sau khi trải qua chuyện của Nam Cung Thiên Thu, Tưởng Lam cũng chỉ đàng hoàng được một khoảng thời gian.

Đó là tính cách của bà, muốn bà thay đổi, gần như là chuyện không thể nào.

Hàn Tam Thiên quay người, nhìn thôn dân quỳ ngay ngắn dưới đất, tiếp tục nói: "Tôi không biết các người có hiểu lầm gì với dì Hà, nhưng dì ấy tuyệt đối không phải loại

người như trong miệng các người, chuyện đã xảy ra hôm nay, tôi không so đo với các người, nhưng nếu có ai còn dám nói bậy sau lưng dì Hà, tôi sẽ xé nát miệng các người."

"Không đâu không đâu, nếu ai dám nói lung tung, Lưu Phúc tôi là người đầu tiên không buông tha." Lưu Phúc vội vàng nói.

Hàn Tam Thiên bước đến trước mặt Lưu Phúc, lạnh giọng nói: "Muốn ỷ thế hiếp người thì phải có địa vị cao, mà ông, không xứng!"

"Vâng vâng vâng, tôi không xứng, tôi

không xứng." Lưu Phúc không dám bất mãn chút nào, ngay cả nhân vật lớn đáng sợ như Mặc Dương cũng ra mặt, ông ta là cái thá gì.

Mặc Dương đứng bên cạnh, trong mắt lộ ra tán thưởng cực mạnh, từ khi biết Hàn Tam Thiên, anh giống như một chàng trai kho báu, luôn luôn có thể móc ra thứ khiến người ta ngạc nhiên.

Thí dụ như lần này, Hà Đình cùng lắm chỉ là một người làm mà thôi, nhưng Hàn Tam Thiên lại chịu tốn công sức giúp bà, nếu đổi lại thành bất kỳ một phú nhị đại nào mà nói, tuyệt đối không thể nào làm

chuyện nhảm nhí không quan trọng như vậy.

Tam quan chính trực mới có thể khiến người ta tin phục và tán thưởng.

Mặc dù Mặc Dương là bị ép tái xuất giang hồ, nhưng giờ phút này ông lại cảm thấy quyết định của mình vô cùng chính xác, nếu không có Hàn Tam Thiên, nào có giang hồ đặc sắc như vậy để nhìn chứ?

Có lẽ giang hồ sau này sẽ càng đặc sắc hơn không chừng.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.