Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 946 chữ

Lưu Phúc vừa dứt lời, Hàn Tam Thiên đá vào người Lưu Phúc một cước nhanh như chớp.

Một cú đá dùng hết sức lực, khiến Lưu Phúc lùi ra sau mấy bước, sau đó ngã lăn xuống đất.

Những thôn dân kia lập tức trợn tròn mắt, thằng nhóc này thậm chí cả Lưu Phúc cũng dám đánh, không muốn sống nữa

hå.

Toàn bộ thôn, ai không biết tính tình có thù tất báo của Lưu Phúc, ai chọc ông ta cũng sẽ không có kết cục tốt.

"Cậu trai trẻ, tôi khuyên cậu tốt nhất nên xin lỗi trưởng thôn, ông ấy không phải người mà cậu có thể gây sự đâu." Thôn dân nào đó cảnh cáo Hàn Tam Thiên.

"Tôi khuyên các người, tốt nhất tất cả quỳ xuống lập tức xin lỗi Hà Đình, tôi cũng không phải người dễ chọc." Hàn Tam Thiên thản nhiên nói.

"Quỳ xuống với Hà Đình? Nhóc con, đầu óc cậu chập mạch hả?"

"Bắt chúng tôi xin lỗi con điếm này, sao có

thể."

"Thằng nhóc ngạo mạn ở đâu ra, mày có tự cách gì bắt bọn tao xin lỗi."

"Chắc mày không biết Hà Đình làm chuyện gì bị khinh thường bên ngoài nhỉ, loại đàn bà ti tiện này, ở cổ đại là phải bị nhét vào lồng heo ngâm xuống nước đấy."

Hàn Tam Thiên không biết lời đồn của

người trong thôn, nhưng anh biết Hà Đình không phải loại người như trong miệng những người này nói, tất cả những gì bạn họ nói đều là vụ oan Hà Đình.

"Tùy ý há miệng vu oan người khác, mấy người có trả giá nổi không?" Hàn Tam Thiên lạnh giọng nói.

Khi anh nhìn bọn họ, những thôn dân gian xảo kia không khỏi cúi đầu xuống.

Bọn họ không dám nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh như băng của Hàn Tam Thiên, bởi vì cảm giác giống như đối mặt với tử thần.

Lúc này, Lưu Phúc đã từ từ lấy lại sức từ đau đớn, vẻ mặt dữ tợn nói với Hàn Tam Thiên: "Nhóc con, tao muốn mày phải trả giá thật đắt vì những hành động của mày hôm nay."

Mặc Dương bước đến trước mặt Lưu Phúc, ngồi xổm xuống khoác vai Lưu Phúc, còn chưa mở miệng nói chuyện, Lưu Phúc đã nói: "Đừng có lôi kéo làm quen với tao, bây giờ đã vô dụng, tạo muốn nó quỳ xuống xin lỗi tao!"

"Lôi kéo làm quen?" Mặc Dương không nhịn được bật cười, sao ông có thể lôi kéo

làm quen với loại rác rưởi này chứ, nói: "Trưởng thôn, ông thật sự quá đề cao bản thân rồi, Mặc Dương tôi chẳng lẽ cả một trưởng thôn cũng không đối phó được?".

"Mặc Dương nào, tao chưa từng nghe." Lưu Phúc khinh thường nói.

"Chưa từng nghe ư? Không bằng ông nghĩ kỹ lại, hai chữ này, chẳng lẽ không để ông có chút cảm giác quen thuộc nào hả?" Vẻ mặt Mặc Dương tổn thương nói, nếu Lưu Phúc thật sự không biết ông, thì thật quá thất bại.

Trên mặt Lưu Phúc lộ vẻ cười nhạo, lập

tức lại giật mình.

Nói thật thì, quả thực hai chữ này có hơi quen, đúng là đã từng nghe ở đâu đó.

Mặc Dương?

Mặc Dương!

Bất chợt, Lưu Phúc không dám tin nhìn Mặc Dương, cơ thể run rẩy hỏi: "Ông... ông là Mặc Dương?"

Mặc Dương nhẹ nhõm nở nụ cười, cũng may tên này biết ông, nếu không ông cũng thật mất mặt.

Nói gì thì giờ ông cũng là nhân vật số má

thành phố Thiên Vân, tự báo tên đã là một chuyện mất giá, nếu đối phương còn không biết ông, vậy thì càng mất mặt hơn.

"Nhớ ra rồi? Đây là chuyện tốt, quỳ xuống cho cậu ta trước đi." Mặc Dương vỗ vai Lưu Phúc, giọng điệu bình thản nói.

Lưu Phúc đã sợ tới răng run lập cập, Mặc Dương ở thành phố Thiên Vân, đó là nhân vật hàng đầu, nếu ông thật sự là Mặc Dương, một trưởng thôn nhỏ nhoi, sao có thể đấu lại ông.

Có thật không đây?

Dựa vào địa vị của Mặc Dương, sẽ không có ai dám giả mạo ông chứ?

Lưu Phúc miệng đắng lưỡi khô, nuốt nước miếng một cái, cảm thấy yết hầu đau đớn vô cùng.

Ánh mắt nhìn về phía Hàn Tam Thiên lần nữa đã không dám khinh thường nữa.

Anh có thể khiến Mặc Dương ra mặt, nhất định cũng là đại nhân vật ở thành phố

Thiên Vân.

Chẳng lẽ là người nhà họ Thiên sao?

Nghĩ tới đây, Lưu Phúc tê cả da đầu, cho dù ông ta có quan hệ ở thành phố Thiên Vân, nhưng trêu chọc tới người nhà họ Thiên, đó chính là đường chết!

Lưu Phúc ngã trước mặt Hàn Tam Thiên, hai đầu gối quỳ xuống đất, vẻ mặt hối hận nói: "Xin lỗi, tôi không biết cậu là nhân vật lợi hại như thế, xin cậu tha cho tôi."

Thôn dân thấy cảnh tượng như vậy, không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối.

Trong thôn Lưu Phúc là người vô cùng phách lối. Có khi nào ăn nói khép nép với người khác, huống chi là quỳ xuống xin lỗi? Đây đúng là chuyện không thể tin được.

Lúc này, ánh mắt mọi người nhìn Hàn Tam Thiên cũng đã khác, rồi nhìn lại Hà Đình, ánh mắt cũng đã thay đổi.

"Chỉ ông quỳ xuống thôi hả?" Hàn Tam Thiên nói với Lưu Phúc.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 42

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.