Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1018 chữ

Hàn Tam Thiên về nhà, sau khi giúp Hà

Đình mang hành lý lên, cả đoàn người liền lái xe đi.

Lưu Phúc đầu đầy mồ hôi lạnh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nặng nề thốt ra một câu xui xẻo, đứng lên nói với thôn dân: "Lời cậu ta nói vừa nãy các người đã nghe thấy rồi chứ, đừng có nói luyên thuyên nữa, nếu để tôi nghe thấy, đừng trách tôi không khách sáo.".

"Trưởng thôn, bọn họ là ai vậy, cả ông cũng không đấu lại sao?" Một thôn dân hỏi Lưu Phúc.

Lưu Phúc cũng không sợ mất mặt, dù sao

nhân vật như Mặc Dương, ông ta không đấu lại cũng không phải chuyện mất mặt.

"Đám không có hiểu biết các người, bây giờ Mặc Dương là người lợi hại nhất thành phố Thiên Vân, người thanh niên kia, e rằng thuộc nhà họ Thiên đấy." Lưu Phúc nói.

Địa vị của nhà họ Thiên ở thành phố Thiên Vân thâm căn cố đế, không ai không biết chuyện này, vì vậy khi thôn dân nghe thấy Hàn Tam Thiên có thể là người nhà họ Thiên, cả đám trợn mắt há mồm.

"Đệch, vậy mà là người nhà họ Thiên,

không phải Hà Đình làm việc ở nhà họ Thiên chứ."

"Bà ta có vận cút chó gì vậy, thế mà vào được nhà họ Thiên."

"Nhà họ Thiên thì sao, không phải chỉ có chút tiền thôi hả, liên quan gì tới Hà Đình, nhà họ Thiên có giàu hơn cũng không phải của bà ta." Người nào đó quái gở nói, tràn đầy vị ghen tị.

Trong lòng mỗi người đều hâm mộ, nhưng người chịu thừa nhận lại ít vô cùng.

Đây là thái độ bình thường ở nông thôn,

sống không được tốt, đa số đều vui vẻ cười nhạo vài câu, thậm chí còn có thể giả mù sa mưa quan tâm.

Nhưng một khi bạn sống tốt hơn bọn họ, bọn họ chẳng những không chúc phúc gì mà thậm chí có thể sẽ âm thầm nguyền rủa bạn.

Sau khi trở lại biệt thự sườn núi, Tưởng Lam chủ động đi đến trước mặt Hà Đình, nếu bà đã được Hàn Tam Thiên tìm về, sau này vẫn phải ở chung, hơn nữa Tưởng Lam hi vọng thể hiện thái độ của

mình trước mặt Hàn Tam Thiên, vì vậy nhận lỗi xin lỗi Hà Đình.

Đối diện với lời xin lỗi của Tưởng Lam, trong lòng Hà Đình cũng không tin là thật, nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ tha thứ, dù sao bà là người làm, mà Tưởng Lam mới là chủ nhân trong ngôi nhà này.

Tô Nghênh Hạ kéo Hàn Tam Thiên vào phòng, cô biết hôm nay Hàn Tam Thiên rất tức giận, vì vậy phải nghĩ cách hạ nhiệt cho Hàn Tam Thiên mới được.

Đương nhiên, trong lòng Tô Nghênh Hạ cũng vô cùng tức giận, lúc chứng kiến cảnh tượng Hàn Tam Thiên bị Tưởng

Thăng đánh, trong đầu chỉ có suy nghĩ hận không thể giết Tưởng Thăng.

"Giận lắm đúng không, em có cách nào đền bù được không?" Tô Nghênh Hạ trực tiếp hỏi Hàn Tam Thiên.

Hàn Tam Thiên cười, mặc kệ trong lòng anh tức giận bao nhiêu, chỉ cần ở trước mặt Tô Nghênh Hạ, anh sẽ thu lại toàn bộ, hơn nữa chuyện này cũng không phải lỗi của Tô Nghênh Hạ, sao anh lại bắt Tô Nghênh Hạ bồi thường được.

"Anh không sao, chỉ là dì Hà chịu rất nhiều ấm ức, lúc anh đến nhà dì, dì ấy còn bị

người ta ném đồ, hơn nữa trên người có vết thương, có lẽ trước khi anh đến cũng đã bị đánh." Hàn Tam Thiên nói.

Tô Nghênh Hạ cắn răng, ở nhà Hà Đình cần cù chăm chỉ lại phải bị đối xử như vậy.

"Chúng ta nghĩ cách đền bù cho dì, không thể để di ấy chịu ấm ức vô ích được." Tô Nghênh Hạ nói.

Hàn Tam Thiên lắc đầu, theo tính cách của Hà Đình, sao có thể đòi bọn họ đền bù tổn thất chứ, nhưng có một chuyện không làm không được.

"Em đi nói với mẹ một tiếng, sau này đừng làm khó dì Hà nữa, dì Hà cũng không dễ dàng gì." Hàn Tam Thiên nói.

"Vâng." Tô Nghênh Hạ nặng nề gật đầu, nói: "Em sẽ nói rõ với mẹ, sau này nhất định không để bà xằng bậy nữa."

Tô Nghênh Hạ có quyết tâm như vậy, nhưng Hàn Tam Thiên biết, muốn Tưởng Lam thay đổi cũng không phải chuyện đơn giản, chỉ hi vọng bà thật sự có thể bớt hơn thôi.

"Anh còn có việc phải ra ngoài một

chuyến, em đi tìm mẹ đi." Hàn Tam Thiên nói, vừa nãy Mặc Dương bảo có người ở thành phố Thiên Vân tìm anh, hơn nữa chờ anh ở khách sạn Bán Đảo, nhưng cụ thể đối phương là ai, bây giờ Mặc Dương vẫn chưa điều tra ra.

Chỉ đích danh tìm anh, điều này khiến trong lòng Hàn Tam Thiên rất tò mò đối phương là ai, muốn làm gì, vì vậy anh chỉ có thể đi gặp một lần.

"Sẽ không bị thương chứ?" Tô Nghênh Hạ lo lắng hỏi.

Hàn Tam Thiên bất đắc dĩ cười, nói:

"Không phải lần nào anh ra ngoài cũng đi đánh nhau, nào dễ bị thương như vậy."

Tô Nghênh Hạ bĩu môi, bảo: "Anh đã nằm viện hai lần rồi, còn không dễ bị thương ư? Bây giờ mới qua bao lâu."

Câu này khiến Hàn Tam Thiên hơi lúng túng, hai lần đó đều là tình huống xảy ra bất ngờ, Hàn Tam Thiên cũng không đoạn trước được, hơn nữa cuối cùng lần này sẽ xảy ra chuyện gì, trong lòng anh cũng không rõ, dù sao bây giờ đến cả đối phương là ai cũng không biết, nói không chừng, thật sự có khả năng bị thương.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 46

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.