Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vác Thương Độc Hành Giữa Đêm Khuya, Thét Dài Quỷ Mị Kinh Sợ (1)

Phiên bản Dịch · 1735 chữ

- Ta…

Vương Huyền ngửa đầu im lặng, cảm giác nghèn nghẹn ở ngực.

Cũng may là 10 phút sau, Bát Quái Bàn trước mặt hắn đột nhiên lóe sáng.

Lúc này, Âm Sát Rèn Thể Thuật không còn tiêu chí “Khuyết” nữa.

Cùng lúc đó, một lượng lớn tin tức tràn vào đầu hắn.

Trong sương phòng không thắp nến, bóng tối bủa vây mọi ngóc ngách, Vương Huyền đang nhắm mắt suy ngẫm, sau một nén nhang, hắn chợt mở mắt và thở dài:

- Thì ra là thế!

Thứ mà Vương gia Âm Sát rèn thể thuật khiếm khuyết chính là thuật pháp ngưng tụ sát luân.

Ba trăm năm trước, triều Ngụy sụp đổ, ở cái thời đại hỗn loạn đó, có thế gia đại tộc vùng lên khởi nghĩa, có yêu ma quỷ quái thừa cơ gây rối, tổ tiên Vương gia cũng nhân cơ hội đó xông pha một phen, lấy được danh hào “Tướng Quân Trừ Bạo”.

Hầu hết thuật rèn thể được lưu truyền trong dân gian đều là loại phổ thông, chỉ có bí thuật của các gia tộc mới ẩn chứa uy lực mạnh mẽ. Hẳn là tổ tiên Vương gia đã cố ý giấu đi quan khiếu, nhưng không ngờ gia đạo lại suy tàn dẫn đến việc thất truyền.

Suy nghĩ một hồi, Vương Huyền quyết định tiếp tục thôi diễn Âm Sát rèn thể thuật, sau đó hắn liền tắt Bát Quái Bàn.

Thứ đồ chơi này có một ưu điểm rất tuyệt, đó chính là không gián đoạn.

Tục xưng: Treo máy!

Lần này không phải để bổ khuyết, mà hắn muốn thôi diễn Âm Sát rèn thể thuật lên tầng cao hơn.

Ngẫm lại, thời gian tiêu hao hẳn không ngắn, cho nên Vương Huyền không để tâm đến nó nữa, mà cầm theo lạn ngân thương đi ra ngoài.

Rèn Thể thuật đã bị gián đoạn suốt hai năm ròng, hắn không thể chờ đợi thêm một khắc nào nữa.

Lúc Vương Huyền rời khỏi Quân Phủ, trời đã tối đen.

Hắn vận một thân thanh y công vụ, vác lạn ngân thương trên vai, ngẩng đầu nhìn trời.

Trăng treo lơ lửng trên bầu trời, tròn vành vạnh như một cái đĩa, xung quanh bao phủ bởi vầng sáng dịu ngọt, thứ ánh sáng làm say lòng người. Các hộ trong trấn đã sớm tắt đèn, thế nên có thể chiêm ngưỡng được toàn cảnh trăng sáng.

Vương Huyền nhướng mày, lẩm bẩm:

- Suýt nữa đã quên, hôm nay vừa qua mười lăm, là thời điểm trăng sáng nhất, tuy không có đế lưu (1) trời ban, nhưng yêu hồ dã quỷ lại rất phấn khích…

(1) “Đế lưu tương” được nhắc đến trong Tử Bất Ngữ, tương truyền cứ 60 năm một lần, vào ngày 15/07, trong ánh trăng sẽ chứa đựng “đế lưu tương”, nếu yêu ma quỷ quái có thể hấp thụ được nó thì một đêm tu luyện tương đương với hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt mấy ngàn năm.

- Mặc kệ, thiên âm câu địa sát (2), đúng là cơ hội tốt để đột phá!

(2) Đại loại là trời âm u dễ hấp dẫn âm sát.

Nghĩ vậy, Vương Huyền càng thêm kiên định, lập tức sải bước đi về phía cổng thành.

Trấn Tà Quân Phủ nằm ở thành Bắc, cần phải đi vòng qua một con phố.

- Boang… lộc cộc… boang… lộc cộc…

- Giờ hợi canh hai, coi chừng củi lửa, phòng ngừa trộm cắp!

Vừa rẽ ngoặt liền thấy hai người gõ mõ tuần đêm đang từ từ đi đến, người cầm chiêng đi trước dày dạn phong sương, người gõ mõ theo sau tràn đầy sức sống, hiển nhiên là hai thầy trò.

- Ai đó?

Nhìn thấy bóng người phía trước, hai người nọ không khỏi kinh sợ, ông lão lập tức rút bội đao bên hông ra, còn người trẻ tuổi kia thì nhanh tay lấy pháo hiệu.

Sau khi thấy rõ là Vương Huyền, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm, vội khom lưng chắp tay:

- Bái kiến giáo úy!

Vương Huyền khẽ gật đầu:

- Hai vị vất vả rồi, ta muốn ra khỏi thành một chuyến!

Tà ma yêu vật ở thế giới này vô cùng hung hãn, đương nhiên, triều đình cũng đã có đối sách.

Xã Tắc Miếu quản lý Phủ Quân, Thành Hoàng trong thiên hạ, cao thủ hoàng gia cùng Phật Đạo thanh quý đóng quân thủ hộ, trấn áp một phương…

Cùng với sự suy tàn của Trấn Tà Quân Phủ, một trăm năm trước, Trấn Yêu Tư đã được thành lập, chiêu mộ người tu hành từ các giáo phái trong dân gian, cũng có đệ tử của đại phái tiến vào để trải nghiệm, tôi luyện. Tổ chức này chịu trách nhiệm trảm yêu trừ ma, truy bắt tà tu trên giang hồ…

Ngoài ra, công môn (3) cũng có thuật pháp truyền thừa, ví như đao phủ có Phong Đao Trấn Sát, người gõ mõ có Thám Âm Tuần Tra, hoặc “Ương sư” phụ trách việc hạ táng, nhập liệm…

(3) cửa công, ý nói các tổ chức làm việc cho triều đình

Chính bởi phân công rõ ràng, minh bạch như thế, nên xã tắc mới an ổn.

Hai người gõ mõ tuần đêm cụp mắt, chắp tay nói:

- Đại nhân cẩn thận!

Vương Huyền gật đầu, đang chuẩn bị rời đi thì đột nhiên hắn ngẩng đầu nhìn về phương xa.

Trong tầm mắt, ánh trăng bỗng trở nên mờ ảo, xa xa, ở phía cuối con đường vang lên âm thanh vó ngựa cùng tiếng bước chân, dường như có một đại đội nhân mã đang đến gần.

Nhưng ngoại trừ tiếng gió xào xạc, trên con đường lát đá xanh không hề có một bóng người.

Ba người đều không cảm thấy ngạc nhiên, bình tĩnh lùi về sau vài bước.

Thành Hoàng đi tuần!

Âm thanh vó ngựa ngày càng gần, phía sau còn có tiếng sột soạt kỳ quái.

Đó là âm binh do Thành Hoàng luyện hóa quỷ vật tạo thành.

Nếu là kiếp trước, chắc chắn Vương Huyền sẽ bị dọa sợ mất mật, nhưng hiện tại, sắc mặt hắn lại vô cùng bình thản, hơn thế nữa, hắn còn ôm quyền chắp tay.

Thường Hổ - Thành Hoàng bản địa, vốn là trấn tà giáo úy khai quốc, trước khi chết được ban cho đất phong, sau khi chết tiếp tục thủ hộ một phương, nhận sự tôn sùng của dân chúng Vĩnh Yên.

Thế nhưng, thiên hạ nào có lưỡng toàn kỳ mỹ.

Hương hỏa thần đạo thoạt nhìn có vẻ linh thiêng bất diệt, nhưng thực chất ý thức đã sớm tách rời, hiện tại vị Thành Hoàng Thường Hổ này chỉ thực hiện chức trách bảo hộ thành một cách máy móc từ ngày này qua tháng khác mà thôi…

Cứ như vậy… suốt 300 năm…

Ra khỏi cổng thành, Vương Huyền lập tức tăng tốc.

Hai bắp chân phát lực, thân thể nghiêng về phía trước, ngân thương cầm nghiêng, mỗi một bước vượt qua 2 – 3 mét, dưới ánh trăng cô tịch, Vương Huyền tựa như một mũi tên lao về phía trước.

Gió lạnh gào thét bên tai càng khiến nhiệt huyết trong hắn sôi trào.

Lúc còn trong nha môn Quân Phủ, hắn vẫn chưa cảm nhận được.

Nhưng hiện tại…

Đạt được tốc độ chưa từng có ở kiếp trước…

Sự thống khoái khi bức phá các giới hạn của thân thể…

- A….!

Vương Huyền nhịn không được ngửa đầu thét dài.

Xa xa, núi rừng u ám, sương mù mờ mịt…

Ánh trăng chiếu sáng sườn núi, một cái đuôi dài xù lông chợt lóe lên rồi biến mất, chui tọt vào trong hang động, đầu lâu trắng bóng “lục cục” lăn tròn trên mặt đất…

Rời khỏi thị trấn độ mười dặm, đột nhiên Vương Huyền dừng bước.

Hắn nhắm mắt lại, hít một hơi thật dài.

Tươi mát, dịu nhẹ, giống như quang hoa thanh lọc phổi.

Nơi này không còn nằm trong phạm vi thủ hộ của Thành Hoàng, linh khí không còn ổn định, mà cực kỳ xao động, bất kham…

Tuy rằng vùng đất có Thành Hoàng trấn giữ, linh khí sẽ được thanh lọc và bình ổn, người phàm có thể an cư lạc nghiệp, nhưng đối với tu sĩ, nơi hoang dã mới thích hợp để tu hành.

Sau khi cảm thụ một phen, Vương Huyền tiếp tục đi về phía bắc.

Huyện Vĩnh Yên nằm trong một thung lũng, xung quanh được núi non bao bọc, khu vực phụ cận có rất nhiều thôn làng lớn nhỏ mọc chi chít như sao trời. Mỗi một thôn làng đều có miếu Thành Hoàng thủ hộ.

Nhìn như ngẫu nhiên, nhưng căn cứ do nhân tộc tuyển chọn đều có sự huyền diệu trong đó. Dường như có liên quan đến phong thủy địa khí cùng với Phong Thần Thuật, tuy nhiên, nguyên chủ nhân của thân thể này cũng không rõ lắm.

Nơi Vương Huyền muốn đi chính là chỗ hắn thường đến tu luyện.

Không bao lâu sau, đằng xa chợt xuất hiện một cái khe núi.

Dưới ánh trăng, đất đá lởm chởm, không có lấy một ngọn cỏ, thỉnh thoảng còn có hắc khí bốc lên.

Hiển nhiên, đây là nơi âm sát hội tụ, rất thích hợp để rèn thể.

Vương Huyền thường hay đến đây luyện công, thế nên trong lòng không hề có cảm giác sợ hãi, nhanh chân tiến vào khe núi.

Hắn vác lạn ngân thương, sải bước mà đi.

Sau lưng, sương mù lạnh lẽo và khô khốc dần bốc lên…

Phù…

Gió lạnh xộc vào gáy.

Dưới ánh trăng mờ ảo, trước mặt Vương Huyền chợt xuất hiện một cái bóng.

Cái bóng loang lổ, không giống hình người. Nó uốn éo thân mình, duỗi ra móng vuốt sắc bén, muốn tiến đến gần nhưng lại do dự không dám.

Thịch! Thịch! Thịch!

Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng bước chân, nhưng lại không có ai hết.

Vương Huyền dừng bước, hừ lạnh:

- Cút!

Vù!

Cái bóng biến mất, sương mù cũng tán đi, gió lạnh vụt qua.

Vương Huyền không đi tiếp, mà híp mắt nhìn quanh bốn phía.

Bạn đang đọc Chân Quân Xin Bớt Giận (Bản Dịch) của Trương Lão Tây
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mlemmlem2205
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.