Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vác Thương Độc Hành Giữa Đêm Khuya, Thét Dài Quỷ Mị Kinh Sợ (2)

Phiên bản Dịch · 1731 chữ

Cái bóng kỳ dị kia gọi là Ảnh Quỷ, tiếng bước chân là Điếu Ngoa Quỷ, chúng đều là những động vật nhỏ khi còn sống đã mở ra linh trí, sau khi chết, linh hồn u mê cộng với sát khí ngưng tụ mà thành, truy đuổi dương khí theo bản năng.

Bọn chúng rất thích dọa người đi đường vào ban đêm, khiến bọn họ vì kinh sợ mà sinh bệnh.

Nếu như đụng phải, chỉ cần quát một tiếng sẽ lập tức tản đi.

Thế nhưng Vương Huyền đã sớm dẫn sát nhập thể, đám linh quái yếu ớt này ngày thường sẽ né tránh theo bản năng, sao hôm nay lại lớn gan mò đến?

Việc này khiến hắn cảm thấy rất khó hiểu!

Có sự lạ, thế nên hắn cũng đề cao cảnh giác.

Nhưng dưới ánh trăng mờ ảo, khe núi nhỏ lặng ngắt như tờ, thậm chí đến bóng dáng một con chuột lẩn khuất trong hốc đá cũng không có.

Đương nhiên, nơi âm sát hội tụ, vật sống né xa mới là chuyện bình thường.

Đợi mãi không thấy có gì quái lạ, mọi thứ vẫn như cũ.

- Chẳng lẽ là dã hồ xà linh đi ngang qua…

Vương Huyền cảm thấy có hơi kỳ quái, nhưng lại chẳng muốn để tâm đến.

Giờ Tý sắp đến, cũng là thời điểm âm sát cực thịnh, không thể bỏ lỡ được.

Nghĩ vậy, hắn tung người nhảy lên một tảng đá gồ ghề, ngân thương đặt ngang, khoanh chân ngồi xuống, khép hai mắt lại.

Nơi này là khe núi hội tụ âm sát, lạnh lẽo dị thường.

Vương Huyền dung hợp ký ức hai đời, trong dũng mãnh ẩn chứa sự thận trọng, nhìn như đang chợp mắt, nhưng thực chất cơ thể kéo căng như tên đã lên cung, bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát.

Hồi lâu vẫn không có chuyện gì, lúc này hắn mới hơi thả lỏng.

- Ngao…ô…ô!

Trong núi thoáng vọng đến tiếng sói tru, đã đến giờ Tý, thiên địa âm thịnh.

Núi đá càng thêm lạnh lẽo, sương trắng từ từ ngưng kết.

Vương Huyền chợt mở mắt, hô hấp từng nhịp dài ngắn, cùng với đó, khớp xương toàn thân phát ra âm thanh “ken két”, cơ bắp đang kéo căng co lại dần theo nhịp tim.

Khống chế thân thể của mình thành Hỗn Nguyên Nhất Thể - đây chính là khó khăn khi nhập môn rèn thể thuật, cần phải hao phí rất nhiều thời gian mới có thể nắm vững được kỹ xảo.

Vương Huyền đã sớm luyện thành bản năng, dẫn sát nhập thể không hề tổn thương đến hình thần (1).

(1) Cơ thể và tâm trí.

Lúc này, trăng sáng nhô cao, ánh trăng giao thoa cùng địa âm, Vương Huyền không ngừng thi triển rèn thể thuật, theo đó, trên người hắn cũng bắt đầu ngưng kết một tầng băng.

Binh gia là đạo sát phạt, chú trọng học cấp tốc, há có thể không có khiếm khuyết. Ngoại trừ tuổi thọ không dài thì mỗi một tấc da thịt không có chỗ nào là không đau đớn như dao cắt bởi âm sát rét lạnh thấu xương.

Thế nhưng Vương Huyền vẫn cố chấp duy trì động tác, không hề thay đổi.

Âm sát trong cơ thể đã nồng đậm đến cực điểm, dần dần có xu hướng hội tụ lên đỉnh đầu. Thi cẩu phách nằm tại luân xa trên đỉnh đầu, đại biểu cho sát luân thứ nhất. Lúc này nó đã bắt đầu ngưng tụ.

Vương Huyền cảm giác được, bèn ngửa đầu nhìn lên trời.

Niềm vui sướng khi có thể cảm nhận được thiên địa đột ngột ập đến, tựa như một được trẻ vừa chào đời, lại như cá vượt vũ môn, khóe mắt hắn bất giác trở nên ướt át…

Không tốt, thất tình hỉ quan!

Vương Huyền đột nhiên bừng tĩnh, thủ vững tâm trí, dần dần vong ngã (2)

(2) Sa vào một điều gì đó, hoặc một trạng thái nào đó.

Qua một lúc lâu sau, âm sát trong khe núi hạ thấp, tầng băng kia cũng tan đi.

Vương Huyền từ từ mở mắt, khóe miệng nhếch lên, trông vô cùng vui mừng.

Lúc này, âm sát đã ngưng tụ lại thành một khối tại thi cẩu đỉnh luân, trước đó, sau khi hắn dẫn sát nhập thể, cơ thể trở nên vô cùng lạnh lẽo, nhưng hiện tại đã khôi phục lại như thường.

- Ha ha ha…

Vương Huyền thoải mái cười, tung người nhảy vọt lên 6 mét cao, tay cầm ngân thương xoay mình hạ xuống đất, diễn luyện Vương gia Du Long Thương.

Vù!

Thương vẽ một đường như rồng lượn, khiến gió nổi lên, phát ra từng tiếng rít gào.

Thương múa như gió vờn trăng, dưới chân cát bay đá chạy.

Điểm, băng, thiêu, triền (1), tương hợp một cách kỳ lạ.

Lan, nã, trát, vũ (2), uyển chuyển như giao long.

(1) & (2): Các thức của thương pháp.

Càng kỳ diệu hơn chính là quanh thân Vương Huyền hình thành một luồng gió lạnh căm căm, đi cùng với từng chiêu thức của hắn, trên không trung sương trắng bay lượn, mặt đất ngưng kết hàn băng.

Đây chính là cảnh giới đầu tiên của binh gia rèn thể thuật.

Luyện thành thi cẩu sát luân, sát khí trong cơ thể không còn là lục bình không rễ như trước nữa, mà từ đây về sau, sát khí có thể rời khỏi cơ thể, và cũng có thể bám trên vũ khí.

Vương Huyền tu là âm sát rèn thể, nếu là người tu luyện hỏa sát, thì cảnh tượng tạo thành sẽ có khói bụi mù mịt, lửa cháy hừng hực.

Một lúc lâu sau, Vương Huyền thu thương mà đứng, bóng hắn thoắt cái biến mất trong đêm tối.

Rèn thể thuật giúp loại bỏ sát khí gây thương tổn cho cơ thể người, có thể dịch cân, dịch cốt, dịch tủy (3), cường hóa thân thể, khí lực cùng thân pháp cũng tiến thêm một bước.

(3) Biến đổi cơ bắp, khung xương và gân tủy.

Thế nhưng, Vương Huyền không hề hay biết sau khi hắn rời đi không bao lâu, âm sát trong khe núi lại lần nữa ngưng kết, hơn nữa càng thêm âm u, ngột ngạt…

Ngày hôm sau, gió thu xào xạc, là một ngày trời trong hiếm thấy.

Trấn Tà Quân Phủ huyện Vĩnh Yên tuy đã lụi bại, nhưng bù lại rất nhàn rỗi, tự tại, đạo phỉ cũng lười chạy đến cái nơi khỉ ho cò gáy này.

Lại nói, binh lính phủ quân chỉ tập kết khi có chuyện gì đó hoặc đến đợt tập huấn, cho nên ngày thường, cả cái phủ quân to như vậy chỉ có Vương Huyền cùng hai gã đội trưởng là Lưu Thuận và Trương Hoành.

- Đến rồi, đến rồi!

Sáng sớm, Lưu Thuận liền bưng một cái nồi sắt chạy vào phòng, ngón út của bàn tay phải còn móc một cái túi giấy dầu.

- Thịt dê tươi mới nhà Lão Đan đây, đã được ninh suốt cả đêm hôm qua đấy, còn có bánh rán do bà cụ nhà họ Vương làm…

Gã lính để râu quai nón miệng thì hô to, một tay mở nắp nồi ra, một tay xé túi giấy dầu, mùi thơm cùng hơi nóng lan ra bốn phía, bánh rán vừa chiên xong xốp giòn lại vàng óng.

Trương Hoành đang cầm tạ đá rèn luyện, vừa nghe thấy liền “rầm” một tiếng, ném tạ đá đi, nhanh chân chạy tới:

- Ây chà, thật là thơm! Để lão tử nếm tử một ngụm!

Lưu Thuận hất tay hắn ra:

- Cút! Có biết quy củ không hả? Mau mời đại nhân đến…

- Không cần! – Vương Huyền một thân sam y thình lình bước ra.

- Bái kiến đại nhân!

Hai gã đội trưởng vội ôm quyền chắp tay, nhưng kế đó, mắt cả hai sáng bừng lên.

Lưu Thuận run giọng nói:

- Sát khí đã được khống chế, đại nhân… ngài đột phá?

Hai người bọn họ cũng tu luyện binh gia thuật, chính là loại được truyền bá rộng rãi trong quân – Huyết Sát Rèn Thể thuật, mặc dù còn chưa dẫn sát nhập thể, nhưng lại có hiểu biết sâu rộng, nhìn ra được sự khác biệt.

Vương Huyền thờ ơ cười:

- Đêm qua may mắn thành công!

- Chúc mừng đại nhân!

- Chuyện vui lớn nha…

Hai tên này còn kích động hơn cả Vương Huyền.

Bọn họ vốn là gia binh, tương lai trông cậy hết vào Vương Huyền, những tưởng phải sống cả đời ở cái nơi quỷ quái này, tiền đồ mù mịt, ai dè niềm vui lại ập đến bất ngờ như vậy.

Trương Hoành không nhịn nổi bèn chắp tay nói:

- Đại nhân, nếu nói chuyện này cho Triệu đô úy, ngài…

Vương Huyền khoát tay đánh gãy, cao ngạo nói:

- Câm miệng, bản giáo úy sao có thể là loại người dựa vào quan hệ để trèo cao thế được!

Khóe mắt Trương Hoành co giật liên hồi, quay sang nhìn Lưu Thuận bên cạnh, thầm nghĩ: Hay thật, vậy cái chức giáo úy này của ngươi từ đâu ra…

Vương Huyền liếc mắt liền đoán được hai tên này đang nghĩ gì, hắn nhón một cái bánh rán ném vào miệng, ra vẻ cao thâm khó dò, nói:

- Việc này không gấp, có câu Tiềm long vật dụng, đương chập phục súc thế, phương đắc nguyên, hanh, lợi, trinh (4).

(4) Rồng ẩn mình, tích súc lực lượng, đợi thời điểm thiên thời địa lợi nhân hòa.

Lưu Thuận cùng Trương Hoành nghệch mặt ra:

- Tiềm… tiềm cái gì?

Vương Huyền cười ha hả:

- Hiện tại vẫn chưa đến lúc, không nói nhảm nữa, mang chén đến đây!

Súp thịt dê rưới ngập dầu cay, bánh rán hành tây thơm ngào ngạt.

Vương Huyền thích thú ăn, bất chợt, một ý nghĩ lóe lên trong đầu, hắn liền mở Bát Quái Bàn ra, sau đó… sắc mặt hắn dần dần dại ra, bánh rán trong tay cũng không còn thơm nữa.

Tiến độ thôi diễn Âm Sát rèn thể thuật: 0.1%

Bạn đang đọc Chân Quân Xin Bớt Giận (Bản Dịch) của Trương Lão Tây
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mlemmlem2205
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.