Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giáo Úy Vô Danh, Binh Đạo Thôi Diễn Bàn

Phiên bản Dịch · 2859 chữ

Yến Triều Hiển Khánh năm thứ tư… Tháng chín…

Đường Tịnh Châu, Trấn Tà Quân Phủ huyện Vĩnh Yên.

Trong sương phòng ở hậu viện, bếp lửa đỏ rực, siêu thuốc sôi sùng sục.

Một hán tử thân cao 9 xích (1), mặt như quan ngọc, góc cạnh sắc nét, toát ra sự uy mãnh đang nằm trên giường.

(1) Tương đương 1m8

Người này rơi vào hôn mê, hai mắt nhắm nghiền, trước ngực cắm đầy ngân châm.

Cạnh giường có một lão đạo vận thanh y đang nhàn nhã thi châm, thủ pháp rất thuần thục.

Hai tên lính thô kệch ngồi xổm trước cửa, khoác trên người giáp da cũ nát, khuôn mặt tục tằng vì âu sầu mà nhăn nhó chẳng khác nào quả mướp đắng. Thỉnh hoảng hai người này lại liếc nhìn vào phòng, cau mày tỏ vẻ lo lắng.

Mãi một lúc lâu sau, lão đạo mới đứng dậy, thu châm rồi nhấc chân đi ra ngoài.

Hai tên lính vội đuổi theo:

- Lý đạo trưởng, giáo úy đại nhân…

Lão đạo thản nhiên cười:

- Yên tâm đi, chỉ bị âm khí xâm nhập tâm mạch mà thôi, lát nữa sẽ tỉnh, nhớ cho hắn dùng bát Thanh Khiếu thang kia lúc còn nóng.

- Đã làm phiền Lý đạo trưởng rồi!

- Lý đạo trưởng, ta đã chuẩn bị rượu…

Hai tên lính thay phiên cảm tạ.

- Miễn đi, đại nhân nhà các ngươi… hắn… thôi bỏ đi…

Dường như nghĩ đến điều gì đó, lão đạo lắc đầu cười, sau đó sải bước rời khỏi.

Khi bóng dáng lão đạo khuất dần, nụ cười hèn mọn trên mặt hai tên lính cũng biến mất, bọn họ liếc nhìn nhau rồi cùng lắc đầu thở dài.

Bỗng nhiên, trong phòng có tiếng động.

Cả hai lộ vẻ vui sướng, lập tức xoay người vọt vào trong.

- Đại nhân, ngài đã tỉnh!

Vương Huyền yếu ớt tỉnh dậy, ngơ ngác nhìn xà nhà.

Trong đầu hắn, hai luồng ý thức đang điên cuồng dung hợp.

- Anh Vương, nghe tôi khuyên một câu, người tốt thường ngốc, kẻ thông minh thích làm ác, đại đa số người đều ngu ngốc và xấu xa, anh chớ có mềm lòng!

- Nói mấy lời vô ích đó làm gì, lo mà hoàn thành công việc trước đi!

- Haiz, cứ tiếp tục như vậy cũng không được, hay là…

- Cẩn thận chiếc xe kia!

- Đạo nhà binh, nhập thế mới có thể tu hành, luyện sát rèn thể, cầm quân đánh giặc, muốn tu cho tốt cần phải có nhuệ khí!

- Con ta, Vương gia lúc trước cũng là đại tộc ở kinh thành, đáng tiếc hậu bối không có lòng cầu tiến, con… khụ khụ khụ…

- Vương hiền điệt, làm người phải học cách chấp nhận số mệnh…

Nhìn thấy dáng vẻ đờ đẫn của Vương Huyền, hai tên lính liền phát hoảng.

- Đại nhân, đại nhân!

- Tiêu rồi, tiêu rồi, đại nhân bị dọa hỏng đầu mất rồi!

- Nếu đô úy trách tội, hai ta phải làm sao bây giờ?

- Hừ, ngoài thành xuất hiện sơn quỷ vốn là chuyện của Tĩnh Yêu Tư, ngươi chạy đi nói cho đại nhân làm gì?

- Mẹ kiếp, lão tử sao ngăn được…

- Câm miệng!

Một tiếng quát lớn cắt ngang cuộc cãi vã của hai người.

Vương Huyền nằm trên giường thở hắt ra:

- Để ta yên tĩnh trong chốc lát…

Ba ngày sau, gió lạnh lùa từng cơn, mưa thu rả rích…

Vương Huyền vừa uống thuốc vừa ngẩn người nhìn lá rơi bên ngoài cửa sổ.

Mấy ngày qua, hắn đã hoàn toàn dung hợp ký ức của mình và chủ nhân thân thể này.

Đây là một thế giới vượt ngoài sức tưởng tượng.

Khí tức man hoang còn chưa lắng xuống, địa mạch hỗn loạn, rất dễ sản sinh ra sát khí âm chướng, có linh khí, nhưng tà khí càng nhiều hơn…

Nhân Hoàng thượng cổ chế tạo Phong Thần Thuật, dùng long khí trấn áp địa mạch, sắc phong Phủ Quân, Thành Hoàng cai quản đất đai trong thiên hạ, thanh lọc và bình ổn địa khí, từ đó người dân có thể thuận lợi gieo trồng, nhân tộc cũng ngày càng sinh sôi và phát triển…

Đi cùng với đó, các loại đạo pháp tu luyện dần dần trở nên hưng thịnh, tam giáo cửu lưu, đủ ngành đủ nghề, thuật pháp thần thông trăm hoa đua nở…

Truyền thừa của tổ tiên Vương gia chính là thuật pháp binh gia.

Binh gia là pháp nhập thế, lấy sát phạt làm đạo, khởi nguyên từ thời hồng hoang, khi các bộ lạc chiến đấu với dã thú để bảo vệ tộc đàn, hộ gia thủ cảnh, trấn áp tứ phương.

Truyền thừa đến nay đã bắt đầu suy tàn.

Việc này cũng rất dễ hiểu, binh gia rèn thể thuật chính là đem thân thể thiên chùy bách luyện, dẫn sát nhập thể, kiến tạo thần binh chi thể, nhanh chóng hình thành chiến lực, sát phạt kinh người.

Nhưng cái giá đắt phải đánh đổi chính là… Không thể tu luyện sinh mệnh, vô vọng với trường sinh.

Thế giới này có đạo tu chân, những kẻ tài hoa hơn người đều khao khát thành tiên, mong mỏi trường sinh, đủ loại thuật pháp liên tục được khai phát, so ra, uy lực của binh gia đã không còn được xem trọng, chớ nói chi đến khiếm khuyết về tuổi thọ.

Ưu điểm duy nhất của nó chính là không cần nhiều tài nguyên, nếu muốn bảo vệ gia tộc, trấn thủ biên cương, tranh giành một phen vì con cháu đời sau thì mới nên tu đạo này.

Đa phần cao môn tướng lãnh sẽ vừa tu luyện thuật trường sinh, vừa nghiên cứu binh pháp.

Nói cách khác, Vương Huyền và tu đạo đã sớm là hai đường thẳng song song.

Càng tệ hơn là binh gia rèn thể thuật của nhà hắn không được trọn vẹn, sau khi dẫn sát nhập thể thì không tiến bộ được nữa, cũng may là Triệu đô úy của Trấn Tà Quân Phủ Tịnh Châu cùng gia tộc Vương Huyền vốn là thế giao, cho nên hắn mới kiếm được một chức vị xem như không tệ.

Dung hợp ký ức hai đời, công danh cùng trường sinh đều vô vọng.

- Thời tiết… thật khiến người phiền muộn!

Vương Huyền lẩm bẩm một tiếng, rồi uống cạn chén thuốc trong tay.

Đúng lúc này, một tên lính để râu quai nón vội vã đi vào, vừa vào phòng, hắn liền chắp tay, nói bằng giọng ồm ồm:

- Đại nhân, quân sĩ đã tập kết, ngày mai có thể tiến hành thu huấn (2)!

(2) Đợt tập huấn mùa thu.

Râu quai nón tên là Lưu Thuận, một trong hai đội trưởng dưới trướng Vương Huyền.

Trấn Tà Quân Phủ thuộc lực lượng vũ trang địa phương, quân phủ cấp quận có nhân số 200, gần giống với chế độ quân đội cấp phủ ở đời Đường, tất cả đều là tráng đinh được thôn dân tuyển chọn, vừa trồng trọt vừa huấn luyện, vây bắt đạo tặc, quét sạch tà ma.

Thời loạn thế, mỗi người đều ra sức chém giết cầu sinh, khi đó còn có chút tác dụng, nhưng hôm nay, Đại Yến ngày càng hùng mạnh, vây bắt đạo tặc coi như tạm được, nhưng quét sạch tà ma… việc này sớm đã là dĩ vãng.

Vương Huyền gật đầu, sau đó nhướng mày hỏi:

- Sơn quỷ kia…

Nghe hỏi, Lưu Thuận xoay người cười đáp:

- Đại nhân yên tâm, có một thiếu hiệp của Pháp Ngôn tông đi ngang qua đã xử lý.

Nghe vậy, Vương Huyền thở phào nhẹ nhõm.

Hiện tại, việc xử lý tà ma sẽ do Xã Tắc Miếu hoặc Tĩnh Yêu Tư đảm nhiệm, có đôi khi, huyện nha sẽ treo thưởng cầu người tài, Trấn Tà Quân Phủ cấp huyện… vốn chỉ có hư danh.

Chủ nhân của thân thể này có tu vi không cao, nhưng lại nóng lòng lập công, cả ngày chỉ nghĩ đến việc khôi phục vinh quang của tổ tiên khi xưa, cho nên vừa nghe nói có tà ma liền đơn thân độc mã chạy đến, không chỉ không dương danh, mà còn trở thành trò cười ở huyện Vĩnh Xuyên.

Người ta gọi hắn là “Giáo úy củi mục”.

Thấy sắc mặt Vương Huyền, Lưu Thuận bèn lên tiếng khuyên nhủ:

- Đại nhân, thứ cho thuộc hạ nói thẳng, có một số việc…

- Đã biết, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện!

Vương Huyền cúi đầu, hờ hững nhìn chén thuốc trong tay.

Ngày mai, giữa tháng chín, cũng là thời điểm thu huấn.

Võ đài được đặt ở phía bắc huyện Vĩnh Yên, ngày thường, nơi này được dùng để phơi gạo.

Vương Huyền vận một thân áo giáp đứng trên đài, bên hông đeo kiếm, tay phải cầm thương, bên dưới mũ trụ là đôi mắt sắc bén, uy phong lẫm lẫm.

Bộ giáp này của hắn nặng khoảng 50 cân, danh xưng Tỳ Hưu Thôn Giáp Minh Quang Khải, được rèn bằng hàn thiết, do Yến thái tổ ngự tứ, dù hậu nhân có là thân áo vải (3) cũng có thể mặc. Tuy đồng phù khảm bên trong đã sớm mất đi tác dụng, nhưng mặt ngoài giáp vẫn sáng chói như trước.

(3) Ý chỉ người bình dân.

Thương trong tay hắn nặng 40 cân, dài 7 xích, là một thanh lạn ngân thương được rèn từ huyền thiết, cốt thương luyện chế từ yêu cốt, cương nhu hòa hợp, có thể truyền sát khí vào đó.

Có thể xưng là: Minh giáp ngân thương ngọc diện hổ, hảo tự họa trung Cẩm Mã Siêu (4).

(4) Giáo sáng, thương bạc, mặt mày như ngọc/ Đẹp tựa Mã Siêu trong tranh lụa.

Cẩm Mã Siêu: đây là biệt danh của Mã Siêu – một trong Ngũ Hổ Tướng trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, ý chỉ Mã Siêu tuyệt mỹ. Ông là một vị tướng quân được mô tả hoàn hảo cả về dung mạo, hình thể lẫn phong độ.

Thế nhưng…

Bầu không khí ở hiện trường có hơi quái dị…

Lúc này đang vào mùa thu hoạch, xa xa từng bó lúa chất thành đống, đám trẻ con cởi chuồng chạy lăng xăng khắp nơi, cả đám nhìn về phía này bằng ánh mắt tò mò, bên cạnh còn mấy mấy bà cô xắn quần ngồi tách ngô, thỉnh thoảng lại vỗ đùi đen đét, cười ồ lên.

Tuy 200 quân sĩ xếp thành hàng ngũ chỉnh tề, nhưng ai ai cũng lộ vẻ mệt mỏi, chán chường, ánh mắt tràn đầy hoang mang cùng sốt ruột. Giáp da do triều đình phát đã cũ nát, Phá Tà phù khảm trên trường mâu cũng bị mài mòn đến mức không còn tác dụng.

Vương Huyền vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng khóe mắt co giật liên hồi đã tố cáo tâm tình của hắn.

Mẹ nó, có chút nào giống sa trường điểm binh hử?

Ký ức của tên kia đúng là gạt người mà.

Mấy tên này… nghiêm túc cái mẹ gì?

Thiệt thòi cho ta, lại còn cố ý mặc một thân áo liền quần thế này…

Vương Huyền điều chỉnh tâm trạng, bình tĩnh nhìn chúng quân sĩ dưới đài.

Nguyên chủ không thấy được, nhưng hắn lại thấy rất rõ. Quân Phủ đã suy tàn từ trong chế độ, sớm không còn phù hợp với thời đại này, trước sau gì cũng sẽ bị đào thải.

Những người này… chỉ là nông dân bình thường mà thôi…

Vương Huyền khẽ thở dài, sau đó mím môi nói:

- Sắp vào vụ thu hoạch rồi, thu huấn tháng này tạm gác lại, chư vị về lo việc của mình đi!

Quân sĩ phía dưới sững sờ, nhìn hắn bằng ánh mắt khó tin.

Lạ à nha, vị quan nhân này ngày thường rất xem trọng việc huấn luyện, hở chút là đòi đánh đòi mắng, hễ có ai lơ là liền nổi trận lôi đình, sao hôm nay lại đổi tính thế nhỉ?

Chẳng lẽ bị đụng hỏng đầu rồi?

Nhưng nói gì thì nói, đây cũng là chuyện tốt!

- Đa tạ đại nhân!

Đám người ôm quyền chắp tay, vậy mà lại rất đều nhịp.

Chi phí do triều đình cấp cho quân phủ ngày một ít đi, vài đồng lẻ đó căn bản không đủ để bọn họ sống tạm, thế nên giúp người nhà trồng trọt mới là chuyện đúng đắn.

Vương Huyền thờ ơ gật đầu, nhưng bỗng nhiên, hắn đứng sững ra.

Trước mắt, một cái đĩa lớn trong suốt, hình bát quái xuất hiện, đồng thời, một lượng lớn thông tin tràn vào đầu hắn.

Thiên Đạo Thôi Diễn Bàn: Có thể tiến hành thôi diễn đạo pháp, thuật pháp, thần thông,… cũng có thể thêm vào các loại công pháp, thuật pháp,… để tiến hành dung hợp, không giới hạn pháp môn thôi diễn, tốc độ thôi diễn phụ thuộc vào cấp độ pháp môn và danh vọng của ký chủ.

Hiện tại có thể suy diễn các pháp môn:

Binh gia Âm Sát rèn thể thuật (khuyết).

Vương gia Du Long thương thuật.

Tiểu Tam Tài quân trận.

Thuật luyện chế sát khí căn bản.

Danh vọng hiện tại: Không có tiếng tăm.

Vương Huyền đứng ngẩn ra hồi lâu, sau đó đột nhiên bật cười, nắm đấm siết chặt phát ra từng tiếng rôm rốp.

Vương Huyền nhanh chóng kết thúc thu huấn, ngựa không dừng vó quay về phủ nha, sau khi lệnh cho thuộc hạ không được quấy nhiễu, hắn liền trốn vào sương phòng, cẩn thận nghiên cứu Thiên Đạo Thôi Diễn Bàn.

Mất một thời gian dài, cuối cùng hắn cũng đã hiểu rõ hết thảy.

Thứ đồ chơi này không cần dùng năng lượng để thôi diễn, nhưng sẽ bị hạn chế tốc độ. Lại nói, tốc độ có liên quan đến danh vọng, càng có thanh danh hiển hách thì tốc độ càng nhanh.

Quan trọng hơn chính là có thể thôi diễn không giới hạn.

Điều này có nghĩa là gì?

Thuật pháp binh gia có thể sẽ bước trên một con đường vô tận.

Trên đường biết đâu có thể bù đắp những khuyết điểm, có hy vọng với trường sinh!

Nghĩ đến đây, Vương Huyền liền nhìn vào thuật rèn thể.

Có không ít truyền thừa binh gia, nhưng đa số đều là gia truyền.

Thuật pháp rèn thể của Vương gia coi trọng việc đưa âm sát nhập thể.

Trong ba hồn bảy phách, ba hồn tồn tại trong tinh thần, bảy phách tồn tại trong thân thể. Sau khi chết, phách tán thiên địa, hồn nhập u minh. Nếu như trong lồng ngực còn tồn uất khí, oán niệm trong thần hồn khó tiêu, sẽ hóa thành lệ quỷ hoặc cương thi quấy phá nhân gian.

Binh gia rèn thể thuật chính là thuật dẫn sát khí nhập thể, rèn luyện hình thần, cố định thất phách, nếu có thể gánh được “thất tình” hỉ - nộ - ưu – tư – bi – khủng – kinh thì sẽ ngưng tựu được thất sát luân theo thứ tự là: thi cẩu, phục thỉ, tước âm, thôn tặc, phi độc, trừ uế, xú phế. Từ đó dùng thân thể tu luyện ra thần thông vượt ngoài sức tưởng tượng.

Hiện tại, mặc dù Vương Huyền có thể dẫn sát nhập thể, nhưng lại không thể ngưng tụ được sát luân thi cẩu, nguyên do là bởi truyền thừa không trọn vẹn nên khó mà thành công.

- Thôi diễn cái này trước!

Hiển nhiên, thuật rèn thể là căn bản. Sau khi Vương Huyền điểm vào mục Âm Sát rèn thể thuật, đĩa bát quái bắt đầu chuyển động.

Thế nhưng…

Ba mươi giây…

Một phút…

Hai phút…

Rè rè… cạch cạch… âm thanh chuyển động quanh quẩn bên tai, rất giống với tiếng máy quang khắc đời cũ.

Tiến độ thôi diễn Âm Sát rèn thể thuật: 0%

Cảm giác bực dọc bùng lên, Vương Huyền có loại xúc động muốn đập cho cái Thôi Diễn Bàn này vài phát.

May thay, sau ba phút, tiến độ suy diễn đã biến thành 1%.

Vương Huyền thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm:

- Cũng không tệ, chỉ trách ta không biết đủ, thuật rèn thể nào phải chuyện đùa, đó chính là tâm huyết của vô số tiền nhân tích lũy lại. Nếu chỉ dùng một khoảng thời gian ngắn đã có thể bù đắp toàn bộ thiếu sót, e là truyền ra ngoài sẽ tạo thành chấn động…

Thoáng chốc, ba canh giờ đã trôi qua, sắc trời ngoài cửa sổ tối dần.

Vương Huyền vẫn chăm chú nhìn vào Thôi Diễn Bàn.

Sắc mặt hắn ngày càng khó coi.

Tiến độ kẹt lại ở 99%, suốt nửa canh giờ không hề nhích thêm…

Bạn đang đọc Chân Quân Xin Bớt Giận (Bản Dịch) của Trương Lão Tây
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mlemmlem2205
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.