Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

NGƯỜI TÔI QUAN TÂM CŨNG CHỈ LÀ EM

Phiên bản Dịch · 1121 chữ

Trên đoạn đường này, cô cần phải đi thêm một đoạn xe buýt nữa mới có thể về được tới nhà. Nếu bây giờ không đi thì chắc cô không thể bắt được chuyến xe cuối cùng mất. Chạy tới trạm xe buýt, toàn thân cô đã ướt sũng vì trời mưa. Nhìn đồng hồ còn khoảng hai phút nữa thì xe buýt sẽ đến. Cô vội giũ giũ quần áo, vuốt lại mái tóc rối bời của mình thì một chiếc xe màu đen chạy tới. Một bóng người lao ra kéo cô vào trong. Cô giật bắn người, chưa kịp hoàng hồn thì đã bị kéo vào xe rồi.

Vừa vào trong xe, cô lại càng ngạc nhiên kèm theo sự hoảng hốt: “Sao lại là anh?”.

Anh trầm mặc, nhíu mày nhìn về hướng cô hỏi lại: “Sao không phải là tôi. Không phải tôi thì cô muốn là ai?”.

Cô càng bực mình, nghe những lời châm chọc này cô càng không thể đủ kiêng nhẫn có thể cùng anh mà trở về nhà, cô quát lớn: “ Dừng xe! Mau thả tôi xuống!”.

Anh vẫn nhìn cô, khẽ nhếch môi cười: “Nếu tôi là em, thay vì la hét thì sẽ ngồi im để giữ chút sức lực”.

Cô cố gắng bình tĩnh, giữ một chút lý trí hỏi anh: “Anh vậy là có ý gì?”.

Anh quay đầu nhìn về phía trước, giọng trầm thấp không nhanh không chậm nói: “Tôi đã nói với em rồi thì không có lý do gì sẽ nhắc lại lần hai”.

Cô nhìn anh, vẫn bâng quơ không hiểu ý anh nói. Anh đã nói rồi? Anh nói gì? Khoan đã… không phải là anh đang nói về nụ hôn vừa rồi chứ. Cô chợt xấu hổ khi nhớ về nụ hôn ban nãy với anh ta, cô cố gắng che đi sự xấu hổ của mình. Nhẹ giọng nói với anh: “Phiền anh cho tôi xuống xe”.

Thời tiết xấu thế này anh cũng không muốn để cô một mình đi về, anh hạ giọng như ra lệnh: “Tôi đưa em về”.

-“Anh…” Nguyệt Nhi tức giận không thể thốt nên lời.

Đỗ Bân đang lái xe, thấy tình hình không ổn lắm bèn lên tiếng: “Thẩm tiểu thư, trời đang mưa to thế này rất khó có thể bắt được xe về nhà. Hơn nữa trời cũng không còn sớm, với tình trạng này thì cô về nhà cũng không được an toàn cho lắm. Vừa khéo chúng tôi cũng có thể tiễn cô một đoạn, mong cô không cảm thấy phiền”.

Nguyệt Nhi rũ mắt nhìn lại bộ dạng mình hiện tại, toàn thân cô vẫn còn đang ướt sũng, chiếc áo sơ mi trắng tay bèo do nước mưa thấm ướt nếu nhìn kỹ có thể nhìn xuyên thấu cả bên trong. Cô bỗng rùng mình, một cơn gió nhẹ chợt thổi qua, cô khẽ rung bỗng mũi cô cảm thấy ngưa ngứa: "Hắt xì….".

Nghe tiếng hắt xì, Ngọc Thụ không khỏi quan tâm nhưng vẫn giả vờ thờ ơ cầm lấy cái áo vest bên cạnh quăng qua cho cô. Cô ghét bỏ cũng không thèm nhận lấy, chỉ khoanh hai tay cố gắng giữ ấm cho mình. Anh khẽ hừ một tiếng, nói như ra lệnh: “Tôi cho em ba mươi giây lấy áo khoác của tôi mặc vào. Nếu không sẽ tự nhận lấy hậu quả”.

Cô trừng mắt nhìn anh, không thèm để ý đến lời của anh quay đầu qua chỗ khác. Anh vô cùng tức giận, kéo cô xoay đầu qua nắm lấy càm cô thả xuống một tràn hôn bạo lực, những giọt nước mưa lạnh buốt trên tóc mái anh khẽ rơi xuống đôi má ửng hồng của cô nghe lạnh ngắt. Cô bị anh hôn bất ngờ giận điên người, cố gắng vùng vẫy đẩy anh ra nhưng với sức yếu đó của cô, cô căn bản cũng không thể lay động được anh.

Không kiềm chế được cảm xúc, cô giơ tay định tát vào mặt anh. Ý thức được điều đó anh nắm chặt lấy tay cô đè xuống, tay kia anh quơ lấy cái áo khoác nhanh như chớp đã khoác nó lên người cô. Trong lòng vẫn hậm hực vì tính khí ương bương của cô, nụ hôn chưa kịp dứt thì anh đã cắn lấy môi cô như muốn hả giận. Buông lỏng tay nhíu mày nhìn cô: “Như vậy có phải ngoan hơn không?”.

Anh như thế này cô cũng không thể nào ra sức chống cự hay nói lý lẽ, giận tím người cô cũng không biết làm gì nhưng nghĩ đến việc cưỡng hôn vừa rồi khóe miệng lại có vị tanh tanh. Cô không thể nào dễ dãi bỏ qua như vậy. Thấy anh buông lỏng tay cô, cô vung lên tát anh một cái “bốp”….

Đỗ Bân nhìn thế há hốc mồm, sự việc quá bất ngờ. Từ trước đến giờ anh chưa nhìn thấy một người nào có thể dám đánh cậu chủ anh như vậy, định bụng lần này cô Thẩm coi như xong đời rồi. Ngọc Thụ giận tím mặt, tay nắm chặt nắm đấm hét: “Dừng…..”. Đỗ Bân nghĩ kỳ này cô Thẩm chắc sẽ chết rất khó coi lắm vì dám chọc tức cậu chủ. Chưa kịp nói “dừng xe” thì Nguyệt Nhi lại tiếp tục “hắt xì” liên tiếp hai, ba lần rồi nước mũi cô bắt đầu chảy thành cường quyền, ánh mắt như xẹt ra tia lửa máu nhìn cô nghiến răng. Ấy thế mà trong tình huống này, cô bắt đầu phát sốt, kéo tay xoa xoa mũi lạnh của mình. Những giọt nước mũi vô tình cứ tuôn chảy.

Anh khẽ cau mày nhìn cô lại chạnh lòng thương cảm, cơn tức giận trong người chợt nén xuống. Con hổ dữ trong người anh biến đâu mất mà chỉ nhớ lại vụ tai nạn mười ba năm trước cô đã cứu anh làm lòng anh lại chua xót, đau thấu tâm can. Không nói năng gì, chỉ chồm lên phía trước lấy hộp khăn giấy đưa cho cô. Vừa rồi còn đánh anh như thế, ngược lại anh vẫn còn quan tâm cô như vậy lòng cô lại rung động. Cầm lấy hộp khăn giấy tay cô khẽ rung rung và hối hận về cái tát vừa rồi của mình: “Cảm ơn anh…”.

Anh không nói gì chỉ hừ một tiếng rồi quay mặt nhìn phía trước. Đỗ Bân thở phào nhẹ nhõm, khẽ lên tiếng: “Thẩm tiểu thư, cô không sao chứ? Nhà cô ở đâu, chúng tôi sẽ đưa cô về nhà ?”.

Bạn đang đọc CẦU VỒNG NƠI CUỐI CON ĐƯỜNG của Forgotten_Angel
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Forgotten_Angle
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.