Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

TÔI MUỐN EM CHỊU TRÁCH NHIỆM VỀ NỤ HÔN NÀY

Phiên bản Dịch · 951 chữ

Anh lại nhíu mày, chăm chú nhìn cô khi rời mắt: “Sao cô biết tôi đã cứu cô?”.

Lúc này cô hoảng hốt hơn không biết phải trả lời anh thế nào, chẳng lẽ là nói với anh rằng cô đã điều tra anh. Cô muốn biết anh là ai, cô muốn trả ơn anh hay sao?…Không.. không... những lời nói này nếu nói trong hoàn cảnh này căn bản không phù hợp. Cô ấp a ấp úng trả lời cho qua chuyện: “Tôi biết đó là anh, chỉ vậy thôi. Giờ anh không sao rồi, tôi cần phải về nhà bây giờ. Phiền anh tránh ra”.

Anh nhìn cô thấy cô lúng túng cũng không muốn vạch trần cô vì anh biết được cả tháng này cô vẫn luôn tìm kiếm thông tin của anh. Đôi lông mày anh lúc này giãn ra nhìn cô nở nụ cười đầy ma mị. Nụ cười ấy rất đẹp, khi anh cười càng khiến cho các đường nét trên khuôn mặt anh càng rõ rệt. Con ngươi đen láy, đôi mắt ấy, khuôn mặt ấy càng thêm anh tú, càng làm cho người ta điên đảo. Anh liếc nhìn ra ngoài trời rồi đảo mắt nhanh nhìn cô: “Mưa thế này, cô có thể về sao?”.

Cô thấy rằng lời nói của anh rất kiệm lời. Dù có quan tâm người khác nhưng anh cũng không để người khác biết, chỉ thích châm chọc, trêu đùa người đó. Cô thì lại ghét cái dáng vẻ kiêu ngạo, cao cao tại thượng không quan tâm cảm xúc đó của anh: “Đó là việc mà anh không cần phải quan tâm... Hứ..” nói rồi cô khoanh tay, quay đầu về hướng khác che giấu đi sự bối rối trong ánh mắt của mình không để anh nhìn thấy.

Anh nhìn cô càng tức giận, anh càng đắc ý: “Nụ hôn đầu đời của tôi cũng bị cô lấy mất. Cô nói xem tôi phải quan tâm thế nào đây?”.

Ánh mắt Nguyệt Nhi lóe lên sự kinh ngạc. Ấy thế mà anh lại dành nụ hôn đầu tiên ấy cho cô sao? Một người như anh ấy chắc là có hàng tá phụ nữ… à không, chắc phải hàng chục xe container vây quanh ấy chứ, sao cô có thể là người đầu tiên của anh được? Cô trở nên lý trí: “Có chúa mới biết là các con đang làm gì? Có trời mới biết là anh đang nói thật hay là giả dối. Và một điều này nữa, vừa rồi người cưỡng hôn tôi là anh, người chủ động là anh chứ không phải là tôi. Chẳng lẽ anh muốn tôi phải chịu trách nhiệm cho nụ hôn anh đã cưỡng hôn tôi sao?”.

Nghe cô nói xong không nhịn được cười. Nụ cười càng rạng rỡ đầy ma mãnh thể hiện rất rõ trên khuôn mặt anh, đây cũng có lẽ là nụ cười đầu tiên anh trải lòng trong suốt hơn mười năm qua, nụ cười ấy như xua tan mệt mỏi trong lòng anh bấy lâu nay. Anh bắt đầu cảm thấy hứng thú với con người này của cô rồi: “Vậy nếu tôi muốn em chịu trách nhiệm về nụ hôn này thì sao?” khóe mắt anh cong lên, đôi mắt dịu dàng nhìn cô trìu mến.

Cô mỉm môi tức giận, một người vừa ngang tàn vừa bá đạo như anh thì sao có thể nói tới đạo lý cơ chứ. Cũng đúng thôi, anh là người trong giang hồ, kiểu người đó cũng phù hợp với anh là chuyện thường tình nhưng sao cái dáng vẻ đó, cái con người đó đã bất chợt làm cô rung động. Cố che giấu cảm xúc, cô quát: “Anh không biết nói đạo lý à. Anh cưỡng hôn tôi mà còn muốn tôi phải chịu trách nhiệm với anh sao. Anh nằm mơ đi” cô cố đẩy anh ra trong bất lực, sức anh quá khỏe cô chẳng thể nhúc nhích được người anh.

Anh nhìn cô nhíu mày, hàng mi tâm bắt đầu co lại trong sự hời hợt của cô. Hai tay anh đặt lên vai cô ấn xuống cửa, không đợi cô phản kháng liền đặt tiếp một nụ hôn lên môi cô: “Nếu em không chịu trách nhiệm về nụ hôn của mình, vậy thì tôi sẽ chịu trách nhiệm về nụ hôn của tôi với em”.

Bị giáng thêm một nụ hôn bất ngờ, cô giận mím môi hận không thể cho anh một cái tát. Nếu không vì anh không ngại hiểm nguy cứu cô đến nỗi bị thương thì cô căn bản cũng không cần phải nhiều lời với anh như vậy, mắt cô lườm anh như tia lửa đạn quát: “Anh có thôi đi không? Não của anh bị úng nước à? Tôi cũng không cần anh phải chịu trách nhiệm. Việc này chấm dứt ở đây… Tôi xin phép!”.

Nói rồi tranh thủ lúc anh đang buông lỏng tay, cô vội gạt tay đẩy anh ra nhanh chân chạy một mạch ra đường. Nhìn cô chạy trối chết, anh khẽ cười nhìn bóng cô khuất dần sau ánh đèn. Anh lấy điện thoại ra gọi cho Đỗ Bân. Trước khi tới đây anh đã báo anh ta tới đây để đón mình, chắc hẳn anh ta cũng đang ở gần đây. Anh vừa gọi tới, ba phút sau Đỗ Bân xuất hiện như đã chờ sẵn anh rồi.

Đỗ Bân thấy anh, bước xuống xe nhìn anh một lượt, gật đầu đầy cung kính: "Cậu chủ!". Anh không nói gì, chỉ gật đầu rồi nhanh chóng bước lên xe rời đi...

Bạn đang đọc CẦU VỒNG NƠI CUỐI CON ĐƯỜNG của Forgotten_Angel
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Forgotten_Angle
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.