Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

CÔ BỊ SỐT RỒI

Phiên bản Dịch · 1372 chữ

Cảm nhận nhiệt độ cơ thể đang tăng cao. Trời đang lạnh buốt nhưng cô lại cảm thấy cả người nóng ran rồi dần mệt lã người. Có thể vì cả tháng nay cô bận rộn quá nhiều việc, sức đề kháng đã có chút giảm dần. Cô cũng không ngần ngại từ chối nữa: “Vậy được, phiền anh chở tôi về đường Hàm Liên, khu chung cư Thiện Uyển”.

Đỗ Bân nhìn cô qua gương chiếu hậu trong xe khẽ đáp: “Vâng, trời đang mưa lớn nên chắc khoảng mười lăm phút nữa sẽ tới nơi”.

Mười lăm phút này nghĩ bụng nếu nghỉ ngơi một chút chắc có lẽ sau khi tới nhà cô sẽ tốt hơn một chút nên cũng an tâm, nhìn anh qua gương cô gật đầu: “Cảm ơn anh…vậy thì làm phiền anh rồi” nói rồi cô dựa đầu vào ghế dựa phía sau, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút nhưng không ngờ vì quá mệt lại phát sốt nên cô đã nhanh chóng mê man ngủ thiếp đi.

Ngọc Thụ nhìn cô đôi hàng mi tâm lay động cau lại với nhau. Cái cô này với mình thì lại cực kỳ bướng bĩnh nhưng với người khác thì lại có chút ôn nhu, hiểu lý lẽ. Có chút không vui, anh liền tựa đầu vào cửa sổ, khoanh tay lại nhìn cô đang nhắm mắt ngủ say sưa. Bất chợt xe đã về đến khu nhà của cô nhưng cô vẫn không tỉnh dậy. Anh ngồi thẳng người khẽ lay cô dậy nhưng khi vừa chạm vào cánh tay cô anh đã vội giật lại. Tay cô quá nóng… anh lại lần nữa giơ tay thử độ ấm trên trán cô, rồi lại thử trên trán mình. Anh lập tức tá hỏa, hạ lệnh cho Đỗ Bân: “Về biệt thự Lam Nguyên, cô ấy sốt rồi”.

Đỗ Bân quay đầu nhìn về phía hai người họ còn đang ngơ ngác thì anh đã gằng giọng quát: “Còn không mau đi?”.

Đỗ Bân giật mình, quay đầu xe phóng nhanh về khu biệt thự của anh. Trên đường trở về, Đỗ Bân vẫn luôn nhìn qua gương chiếu hậu quan sát hành động phía sau xe. Ngọc Thụ im lặng, đôi mắt u sầu rũ xuống nhìm chằm chằm vào Nguyệt Nhi, ôm lấy cô vào lòng trong suốt quảng đường về nhà mà không hề động đậy. Lúc này cô đã bắt đầu hôn mê, trong cơn mê sảng cô cứ mãi gọi: “Mẹ… mẹ ơi… đừng bỏ con… mẹ ơi” rồi những giọt nước mắt lại vô tình rơi xuống.

Lau nhanh những giọt nước mắt trên khóe mi cô, lòng anh lại đau xót hận không thể đem tim mình ra khỏi lòng ngực. Anh càng siết chặt ôm cô mạnh mẽ hơn. Kéo áo khoác của anh đang đắp cho cô lên phía trước giảm bớt cơn lạnh đang thổi miên man vào người cô, đôi bàn tay to lớn thô ráp vì luyện võ của anh đã bao phủ lấy bàn tay thon dài mềm yếu của cô như đang cố truyền hơi ấm. Nhìn cô yếu ớt giống như lúc xe cứu thương để cô vào cáng cứu thương đẩy cô đi, trên đầu đầy máu vào lúc mười ba năm trước, hơi thở anh càng trở nên nặng nề hơn. Anh gấp gáp như hoảng sợ chỉ nhìn vào đôi môi đang mấp máy của cô rồi lên giọng điệu khẩn trương: “Tăng tốc…”.

Đỗ Bân lập tức nhấn ga, vòng qua mấy khúc ngã tư và cua quẹo để lần đường về nhà. Từ trước tới nay anh chưa bao giờ nhìn thấy Ngọc Thụ quan tâm ai một cách đặc biệt như vậy, anh lạ lùng khó hiểu nhưng cũng không tiện hỏi anh. Mười lăm phút sau, cuối cùng đã về tới nhà. Ngọc Thụ không nói lời nào, anh bế cô đi thẳng lên phòng. Anh dặn dò cho Đỗ Bân đang cong chân chạy theo phía sau: “Mau mời một bác sỹ nữ tới đây”.

Vì tránh gây sự chú ý cho đám người bên Đường lão gia biết nên Đỗ Bân đã gọi điện thoại cho đứa em họ của mình là Đỗ Ngạn, nhà của cô cũng ở cách đây không xa nên sẽ nhanh đến và an toàn hơn cho cả anh và Ngọc Thụ. Sau khi bế cô vào phòng mình, anh kéo chăn đắp cho cô. Anh ngồi xuống giường, tay vẫn luôn nắm chặt lấy tay cô, hàng lông mày vần chau lại trầm lắng thể hiện một nỗi bất an vô định.

Đỗ Bân biết điều thấy anh lên phòng thì liền đi nấu nước ấm đổ vô thau rồi lấy một cái khăn đem vào cho anh, anh nhẹ nhàng nhúng khăn rồi lau khắp khuôn mặt cô. Anh nhúng lần nữa, vắt thật ráo rồi nhàng đắp lên trán cô để hạ sốt. Cử chỉ đầy ôn nhu mà thuần phục giống như một người bố già đang chăm sóc cho cô con gái nhỏ bé bổng. Cảnh tượng ấy thật ấm áp làm sao.

Mười phút sau Đỗ Ngạn đến, chuông cửa liền vang lên. Đỗ Bân nghe tiếng biết là em họ anh đã đến liền chạy xuống dẫn cô lên lầu. Nhìn Đỗ Ngạn, anh khẽ gật đầu chào: “Giúp cô ấy thay đồ và hạ sốt”.

Nói rồi, anh vào phòng thay đồ lấy ra một cái áo sơ mi của mình rồi đưa cho Đỗ Ngạn để thay cho cô. Quần áo của anh chỉ toàn là màu tối khi phối lên người anh càng toát lên vẻ thanh cao đầy quý phái. Do thân hình của anh cao to vạm vỡ nên khi mặc cái áo cho cô giống như một cái váy. Màu áo đen khi mặc lên người cô để lộ ra đôi chân trắng ngần, dài nuỗn nà. Đôi mi cong vuốt và cặp má đang ửng đỏ vì sốt đã tạo nên một dáng vẻ đẹp đầy cám dỗ càng làm lay động lòng người.

Đỗ Ngạn mặc dù là em họ của Đỗ Bân nhưng cô lại lớn tuổi hơn và cũng đã có gia đình nên cô cũng không ngại những việc này. Nhưng khi thay đồ cho cô xong, Đỗ Ngạn cũng không ngầm thán phục vẻ đẹp tuyệt mỹ đó của cô.

Sau khi đưa xong anh cũng xoay người về phòng thay đồ lấy tiếp một bộ khác rồi qua phòng kế bên tắm rửa rồi quay lại bên cạnh cô. Trong lúc để cô lên giường cô vẫn đang mặc đồ ướt nên toàn bộ ga giường đều bị ướt hết cần phải thay tấm chăn mền mới. Anh lại lần nữa bế cô lên thì ngay lập tức đập vào mắt anh là một thân hình kiều diễm lộ ra cặp đùi trắng nõn thon dài, hơi thở nhịp nhàng phập phồng lên xuống trong chiếc áo sơ mi đen rộng làm anh ngây dại.

Trong bất giác anh lại khẽ rung động nhưng nhanh chóng anh cố giữ vững lý trí liếc nhìn đám người của Đỗ Bân thì thấy anh ta cũng đang nhìn về phía anh. Anh trừng mắt lườm anh rồi vươn tay lấy cái áo vest đen bên cạnh quấn lấy đôi chân thon dài của cô, đợi đám người Đỗ Bân thay xong ga giường rồi đặt cô xuống giường.

Đỗ Bân thấy cậu chủ đang lườm mình, anh liền cúi đầu nhu lờ đi không nhìn thấy gì chỉ cố loay hoay giúp Đỗ Ngạn. Đỗ Ngạn giúp cô truyền dịch hạ sốt, rồi lấy thuốc cho anh dặn dò cách dùng thuốc. Anh gật đầu như đã hiểu, nhận thuốc rồi bỏ trên đầu giường. Anh vẫn luôn ngồi đấy, tay anh nắm chặt lấy tay cô, nhìn cô âu yếm. Thỉnh thoảng anh vẫn nhúng khăn rồi đắp lên trán để giúp cô hạ sốt. Hơn mười hai giờ, sau khi truyền dịch xong thì Đỗ Ngạn giúp cô tháo chai truyền dịch ra. Sắp xếp thu dọn mọi thứ xong cô và Đỗ Bân liền ra về.

Bạn đang đọc CẦU VỒNG NƠI CUỐI CON ĐƯỜNG của Forgotten_Angel
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Forgotten_Angle
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.