Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phòng Nghiệm Xác Số 4

Phiên bản Dịch · 6771 chữ

Ngày hôm sau bắt đầu cũng ấm áp và chói chang nắng hạ như ngày hôm trước vậy . Thời tiết ngày thường mà cứ thế này thì tâm trạng của tôi sẽ sảng khoái vô cùng . Tôi là người có tâm tính đổi theo mùa , khí trời thế nào thì lòng tôi thế đó . Thế giới quan thăng trầm theo nhịp lên xuống của chiếc đồng hồ nhiệt độ . Nhưng hôm nay sắc trời có thế nào thì cũng chẳng còn quan trọng gì sất . Đúng chín giờ sáng tôi đã phải ở trong phòng nghiệm xác số 4 . Phòng nhỏ nhất của sở pháp y nhưng cũng là nơi có hệ thống thông gió tốt nhất . Tôi thường làm việc ở đây vì đại đa số các xác chết mà tôi phải giải quyết đều đã đi vào tình trạng phân hủy . Nhưng hiệu quả thường không mấy rõ rệt . Khi quạt gió và thuốc khử trùng vẫn không cách nào lấn áp được mùi thịt thối rữa . Những dụng cụ y khoa bóng nhẵn dù đã được khử độc tiệt trùng nhưng vẫn gợi nhớ lên những hình ảnh máu me xác người .

Thi thể phát hiện được ở Le Grand Séminaire thiệt hợp tiêu chuẩn của phòng nghiệm xác số 4 . Tối qua sau khi ăn vội bữa chiều thì tôi quay lại hiện trường và thẩm sát khu vực án mạng một lần nữa . Mãi đến chín giờ rưỡi tối thì thi thể mới được chuyển về nhà xác . Giờ đang được gói trong túi đựng xác và đặt nằm trên băng ca ngay bên tay phải tôi . Hồ sơ mang số #26704 đã được đưa ra thảo luận trong cuộc họp nhân viên sáng nay . Theo trình tự thì thi thể sẽ được bàn giao cho một trong số năm quan pháp y làm việc tại đây để làm công tác kiểm nghiệm nhưng do các mảnh thi thể tìm được đại bộ phận là xương cốt mà các tổ chức mềm còn sót lại được đều đã phân hủy đến mức không cần thiết cho việc mổ xác nên phải nhờ tới chuyên môn của tôi .

Sáng nay một viên pháp y gọi điện xin nghỉ bệnh nên thành ra giờ không đủ người làm . Biết lựa ngày để bệnh thiệt ! Âm sai địa ngục đêm qua có vẻ bận rộn dữ : trẻ vị thành niên tự sát , đôi vợ chồng già chết trong nhà , xe phát nổ chủ xe cháy thành than . Một đêm bốn xác chết . Nên tôi tự mình xung phong một mình giải quyết vụ này vậy .

Tôi đội lên người bộ áo phẫu thuật xanh lá , mắt đeo kính nhựa bảo hộ , hai tay mang găng cao su . Trông đẹp tuyệt vời ! Phần đầu của thi thể đã được tôi rửa sạch và chụp lại hình kỹ lưỡng . Ngay sáng nay phần đầu này sẽ được đưa đi chụp X quang rồi ngâm qua nước sôi nhằm để loại bỏ phần thịt thối rữa và phần dịch não . Phải như vậy rồi thì tôi mới có thể kiểm tra tường tận được các đặc điểm hộp sọ .

Tôi kiểm tra phần tóc của nạn nhân đến từng chi tiết , tìm xem có thấy chăng các sợi nhân tạo hay vết tích bằng chứng gì để lại . Khi tôi phân tách những lọn tóc đã dính bê bết lại với nhau này , tôi không khỏi nghĩ lan man không biết lần cuối cùng nạn nhân chải đầu là vào lúc nào , tâm trạng lúc đó ra sao , vui buồn hay bực bội , hay vô cảm lãnh đạm . Tóc có lúc đẹp , tóc có lúc xấu , tóc có lúc đã chết đi tự lúc nào .

Ráng dẹp những suy tư vớ vẩn này sang bên , tôi đóng gói các mẩu cần xét nghiệm và gửi qua phòng sinh vật học để làm phân tích vỉ mô . Còn cây thông bồn cầu và túi ni lông đựng xác đã được chuyển qua bên pháp chứng để kiểm tra dấu vân tay , dấu vết dịch thể hay những manh mối dù nhỏ nhưng có liên quan đến nạn nhân hay hung thủ vụ án .

Đêm qua cả đội phải bò trên bốn chi suốt ba tiếng đồng hồ mà lết qua bùn đất , cào qua cỏ dại và xới qua lá cây , lật ngửa đá sỏi và nâng dỡ cây củi nhưng kết quả không tìm được gì cả . Tìm đến tận khuya nhưng về hai tay trống không . Không áo quần , không giày dép , không trang sức phụ kiện , không một vật phẩm cá nhân . Bên tổ điều tra hiện trường vụ án hôm nay sẽ quay lại nơi đó đào bới thêm lần nữa nhưng tôi không chắc họ sẽ moi ra được cái gì . Về phần tôi cũng không tìm được bất cứ một nhãn hiệu thương phẩm gì , không dây kép , không khóa nịt , không trang sức , không vũ khí , không một mảnh vải rách để tôi có thể chứng thực bổ sung thêm những gì mình tìm được . Thi thể lõa lồ bị phân thây , bị quăng vứt , hầu như những gì có liên quan đến nạn nhân lúc còn sống đều bị xóa sạch .

Tôi quay lại túi đừng xác và lấy nốt phần thi thể nhìn hãi hùng còn sót lại ra và bắt đầu chuẩn bị khám nghiệm sơ bộ . Đợi khi nào phần tứ chi và phần thân được làm sạch sẽ thì tôi mới có thể phân tích toàn thể phần xương cốt được . Chúng tôi tìm thấy được gần như hoàn chỉnh bộ xương người . Xem ra hung thủ đã khá nhân nhượng khi không muốn công việc của chúng tôi khó khăn thêm . Hung thủ đóng gói đầu , thân , hai chi trên và hai chi dưới trong bốn túi ni lông khác nhau . Gọn gàng nề nếp . Nhét túi và quẳng đi như vứt rác ra đường . Tôi kiềm nén lòng phẫn nộ của mình xuống và ráng tập trung khám nghiệm thi thể ngay trước mặt .

Tôi sắp xếp và đặt các mảnh xác sao cho đúng với kết cấu của cơ thể con người ngay trên bàn mổ inox bóng nhẵn nằm ngay giữa phòng xác . Đầu tiên tôi đặt phần thân ngay giữa bàn , ngực hướng lên trên . Nhìn đỡ hơn rất nhiều . Chỉ có túi đựng phần đầu là được buộc chặt , còn túi đựng các phần khác thì không . Tình trạng của phần thân là tồi tệ nhất , các đoạn xương giữ lại được với nhau chẳng qua là nhờ phần cơ gân và dây chằng đã khô héo còn bám dính lại được . Tôi phát hiện phần đốt sống trên cùng không thấy đâu cả , hy vọng là nó còn nối vào phần đầu . Ngoại trừ để sót lại vài vết tích , phần nội tạng đã thối rữa phân hủy hết cả .

Tiếp theo , tôi đặt hai tay nạn nhân ngay hai bên cạnh và hai chân ngay bên dưới . Do tứ chi không bị phơi dưới nắng mặt trời nên chúng không khô quắt như phần ngực và bụng . Phần lớn mô mềm đã thối rửa nhưng còn dính lại được trên ấy . Hàng lớp giòi sôi sục bao phủ lấy phần xác thịt gợn lên thành những đợt sóng lừ đừ uể oải trượt khỏi bề mặt xương khi tôi rút phần tứ chi ra khỏi túi đựng xác . Giòi thông thường sẽ từ bỏ khổ chủ khi thi thể được phơi ra ánh sáng . Chúng rơi xối xả từ xác chết lên mặt bàn , như mưa rơi lả tả từ trên bàn xuống dưới nền . Giòi bò lúc nhúc quằn quại quanh chân tôi như những hạt gạo vàng nhợt nhạt đổ đầy ra nền đất . Tôi nhón gót bước qua chúng , bỏ mặc không để ý đến chúng . Đã bao nhiêu năm rồi nhưng tôi vẫn chưa quen được việc làm cộng sự chung với giòi .

Tôi nhấc lấy bộ hồ sơ kẹp giấy và bắt đầu điền vào tờ thông tin .

Họ và tên : Vô danh

Thời gian nghiệm thi : ngày 03 tháng 06 năm 1994

Nhân viên điều tra : Luc Claudel , Michel Charbonneau . Tổ hung án . Cảnh sát đô thị cộng đồng Montreal .

Tôi thêm vào hồ sơ mã số văn bản báo cáo của cảnh sát , mã số nhà xác và mã số của sở pháp y và như mọi lần tôi cảm thấy bất bình bực tức đối với sự thờ ơ lãnh đạm khinh người quá đáng của hệ thống pháp lý . Quyền riêng tư không dành cho xác chết bị hại . Như chết rồi thì tôn nghiêm cũng chẳng còn . Thi thể bị soi mói , bị nghiên cứu , bị chụp hình và mỗi một bước đều đi kèm với hàng loạt những con số mật mã . Tử thi bỗng trở thành một vật được coi như là bằng chứng , một vật được đem ra trưng bày , nằm phơi ra ngay trước mặt bọn cảnh sát , bác sĩ bệnh lý , chuyên gia pháp y , luật sư và cuối cùng là bồi thẩm đoàn . Hết người đến người kia , hết việc này đến việc khác . Chụp hình lấy mẫu , làm dấu cả ngón chân . Làm trong ngành này đã lâu nhưng tôi chưa bao giờ chấp nhận được bản chất vận hành vô nhân đạo của các quy trình pháp lý . Ít ra cũng cho nạn nhân có được một cái tên . Bị sát hại đã thảm lắm rồi , bị sát hại mà còn chết không tên không tuổi thì còn thảm hơn nữa .

Tôi rút một tờ biểu mẩu khác từ bộ hồ sơ , tôi thay đổi quy trình làm việc bình thường của mình và lùi phần kiểm kê toàn bộ phần xương cốt tìm được để làm sau . Vì bên thanh tra lúc này chỉ cần các thông tin căn bản là được như giới tính , tuổi tác và chủng tộc .

Chủng tộc là dễ nhận ra được nhất . Tóc đỏ và màu da thấy được từ phần thịt còn sót lại nhìn khá trắng . Nhưng cũng có khả năng là do quá trình phân hủy gây ra . Để chắc chắn được thì tôi phải kiểm tra cấu trúc xương sau khi đã làm sạch . Trước mắt có thể tạm khẳng định nạn nhân thuộc chủng tộc da trắng .

Từ phần gương mặt nhìn nhỏ gọn và thân hình nhìn thon thả , tôi phỏng đoán nạn nhân thuộc nữ tính , phần tóc dài không đủ để chứng minh điều gì .

Tôi quan sát xương chậu . Lật nghiêng phần xương tôi thấy được khúc chữ V bên dưới phần cánh xương hông rộng và cạn . Xoay xương chậu về vị trí cũ , tôi quan sát chỗ xương mu , ngay phía trước hai nửa trái phải của xương chậu đụng nhau , hai mép bên dưới cong vào nhau tạo nên một vòng cung rộng lớn , phần chóp nhô lên trên ngang qua mỗi khúc xương mu , tạo nên các hình tam giác đặc trưng ở các góc bên dưới . Đặc điểm điển hình của xương chậu nữ giới . Lát nữa tôi sẽ lấy kích thước và làm hàm phân tích phân biệt trên máy tính sau , nhưng nạn nhân là nữ là điều có thể khẳng định được .

Khi tôi đang bọc lại phần xương mu bằng một khăn ướt thì bất thình lình tiếng chuông điện thoại đổ làm tôi giật thót cả mình . Lúc này tôi mới chợt nhận ra tứ bề đã yên tĩnh cỡ nào hay tôi đã căng thẳng ra sao . Tôi bước chân đến bàn việc , lạn lách né tránh đàn giòi dưới chân như trẻ chơi nhảy lò cò .

“ Brennan nghe . “ tôi nghe điện thoại , với tay đẩy kính bảo hộ lên trên đỉnh đầu va ngồi thụp vào ghế , dùng cây bút bi hất giòi ra khỏi mặt bàn giấy .

“ Claudel . “ một giọng nói vang lên . Một trong hai tranh tra của phòng cảnh sát được giao nhiệm vụ điều tra vụ án này . Tôi liếc đồng hồ treo trên tường , hai cây kim chỉ : 10 giờ 40 phút . Gọi trễ hơn tôi tưởng . Gã báo tên xong lặng thinh , như thể báo xong danh tánh là coi như đủ .

“ Tôi đang khám nghiệm xác cô ta . “ tôi bảo , tôi nghe được thanh âm kim loại chói chai từ đầu bên kia “ Tôi nên ... “

“ Elle ? “ Gã cắt ngang . Nữ giới ?

“ Vâng . “ vừa trả lời tôi vừa ngó một chú giòi kéo thân sau lên uốn cong thành hình bán nguyệt rồi duỗi dài lưng trườn phần đầu ra phía trước dịch chuyển về tiền phương . Giỏi !

“ Tộc da trắng ? “

“ Vâng . “

“ Tuổi ? “

“ Một tiếng nữa tôi nói cho ông biết cô ta khoảng chừng bao nhiêu tuổi . “

Tôi có thể mường tượng ra được gã lập tức liếc nhìn đồng hồ .

“ Sau cơm trưa , tôi sẽ qua đó tìm cô . “ Lời vừa dứt là cúp máy . Ngữ điệu lời lẽ là dạng thông báo cho hay chứ không phải loại hỏi ý kiến nên không . Sau giấc trưa tôi có rảnh hay không là nằm ngoài vòng thảo luận .

Tôi gác máy và quay lại công việc nghiệm xác . Nhấc tập hồ sơ lên , tôi lật đến trang báo cáo thứ hai . Tuổi tác . Là người lớn . Hồi này tôi có kiểm tra vòm miệng , răng khôn đã mọc ra hoàn toàn .

Tôi kiểm tra hai cánh tay đã bị đứt lìa khỏi vai , phần trên cùng của xương cánh tay rất hoàn chỉnh , phần nối xương tay vào xương vai không thấy dấu vết bị chặt ra . Đầu còn lại của xương cánh tay cũng không nói lên được điều gì , khi phần xương cổ tay cũng đứt lìa ra từ phần xương tay một cách gọn gẽ . Lát nữa tôi phải thử tìm lại các mảnh xương đó . Tôi kiểm tra hai chân , phần đầu của hai xương đùi cũng đứt lìa một cách chỉnh chu .

Cái cách các khớp của tứ chi đứt đoạn cho tôi một cảm giác khó chịu . Khó chịu không phải vì cảm thấy tàn nhẫn , mà là có một cái gì đó mơ hồ không hợp lẽ đang lơ lửng đâu đây . Tôi chợt thấy lạnh hết sống lưng khi tôi vừa đặt lại chân trái lên bàn mổ . Tâm trạng sợ hãi mà tôi cảm giác được lúc còn ở trong rừng lại trở về . Tôi ráng nén cảm giác đó xuống mà tập trung vào công việc trước mặt . Độ tuổi . Phải tìm cho ra độ tuổi chính xác vì như thế mới có thể dẫn đến tìm ra danh tánh nạn nhân . Danh tánh chưa có thì những thứ khác đều không có ý nghĩa gì .

Tôi dùng dao mổ bóc đi mảng thịt bám quanh khớp gối và khuỷu tay . Chúng bong ra dễ dàng . Nhờ đó thấy rõ các đoạn xương đều đã phát triển thành thục . Điều này phải được chụp X quang để xác minh nhưng mắt thường thì thấy được là xương cốt đã hình thành hoàn chỉnh . Tôi không thấy dấu hiệu xương chồi hay viêm khớp . Điều này cho thấy được nạn nhân đã thành niên và còn trẻ . Mà tình trạng răng hàm của nạn nhân không bị hao mòn cũng xác thực được kết luận này .

Nhưng tôi muốn xác định độ tuổi chính xác hơn . Claudel chắc cũng muốn như vậy . Tôi kiểm tra mỗi khúc xương đòn ở vị trí chúng kết nối với xương ức ngay bên dưới cuống họng . Xương đòn bên phải dù đã bị bong ra nhưng gân sụn và dây chằng đã khô quắt thành một kén vững chắc quấn quanh bề mặt khớp xương . Tôi dùng kéo ráng tỉa các mô sụn , tỉa được bao nhiêu thì tỉa , rồi sau lấy khăn ướt bọc lại . Xong rồi tôi quay ra kiểm tra lại phần xương chậu .

Tôi tháo khăn ướt ra và bắt đầu dùng dao mổ nhẹ nhàng cưa ngay mặt trước phần sụn kết nối hai nửa xương chậu . Do đã dùng khăn ướt bọc qua nên giờ nó cũng mềm đi được phần nào , thành ra dễ cắt hơn chút nhưng dù sao thì quá trình cưa cũng chậm và chán . Vì tôi không muốn làm tổn hại lớp bề mặt bên dưới . Đến phút chót khi đã tách được xương mu ra , tôi cắt đi vài khúc cơ khô héo nối xương chậu với đoạn cuối cùng của xương cột sống ở mặt sau . Sau khi cắt được xương mu ra hoàn toàn thì tôi xách nó đến bên bồn rửa và ngâm nó trong nước .

Xong rồi tôi quay lại giải quyết phần xương đòn , gỡ nó ra khỏi khăn ướt đã bọc khi nãy và lần nữa ráng tỉa gọt bớt gân cơ còn bám lại , rồi lấy một hộp nhựa đựng mẫu thí nghiệm châm đầy nước , đặt ngay bên cạnh khung xương sườn và cắm phần đuôi của xương đòn vào đó .

Tôi nhìn lên đồng hồ treo tường , kim chỉ 12 giờ 25 phút trưa . Rời khỏi bàn làm việc , tháo bỏ hai găng tay , tôi đứng thẳng lưng co duỗi cơ thể . Chậm rãi nhẹ nhàng . Tôi cảm giác lưng mình như có đội banh chạy chơi trên đó mấy hiệp . Tôi đặt hai tay lên hông co giãn , nghiêng về trước và lắc thân trên . Nó tuy không giảm nhẹ được nỗi đau nhưng cũng không có tác hại gì . Cột sống dạo này có vẻ đau mỏi và việc cúi mình gập lưng bên bàn mổ suốt ba tiếng đồng hồ thì cũng chẳng khác nào mái dột trời lại mưa . Tôi từ chối nhìn nhận đây đều là do tuổi tác mang lại , hay như việc gần đây đọc sách phải dùng kính viễn hay thể trọng cứ đứng mãi ở ngưỡng 52kg đến 54kg cũng không có can hệ gì với tuổi tác cả . Tuổi tác không có liên can gì sất .

Tôi xoay người qua thì thấy cậu phụ tá Daniel đang đứng ở phòng làm việc bên ngoài nhìn vô . Góc môi cậu chợt giật một phát rồi thoáng chốc nhắm tịt hai mắt lại , đứng thẳng dồn trọng lượng lên một chân còn chân kia thì nhếch lên .

“ Cô muốn tôi chụp tia X quang khi nào ? “ Mắt kính trượt thấp dưới sóng mũi cứ như thể cậu nhìn đời bằng gọng cứ không phải bằng tròng .

“ Khoảng 3 giờ tôi sẽ xong . “ Tôi lột găng tay và quẳng vào thùng chứa rác sinh học . Tôi chợt nhận ra mình đói bụng cỡ nào . Ly cà phê sáng vẫn còn nằm trên bàn , còn y nguyên chưa đụng đến và đã lạnh tanh vô vị , triệt để bị lãng quên từ thuở nào .

“ Vâng rõ rồi . “ Lời dứt , cậu lùi chân xoay gót và rời khỏi văn phòng .

Tôi đặt kính bảo hộ lên kệ , từ hộc tủ bên cạnh kệ tôi rút ra một mảnh giấy trắng và phủ lên toàn bộ thi thể . Tôi rửa sạch tay và quay lại phòng làm việc của mình ở tầng 5 , thay lại thường phục và đi ra ngoài ăn trưa . Tôi hiếm khi ra ngoài ăn trưa nhưng hôm nay ngoại lệ . Tôi cần lắm một chút ánh nắng mặt trời .

Claudel quả thật nói được là làm được . Khi tôi quay lại phòng làm việc vào đúng 1 giờ 30 phút chiều thì ông ta đã ngồi chễm chệ ngay trước bàn làm việc , ánh mắt chăm chú nhìn vào hộp sọ đã được tôi dán lại . Ông nghe thấy tiếng tôi vào thì quay đầu lại nhìn nhưng lặng thinh không nói câu nào . Tôi treo áo khoác mình lên sau cánh cửa , sải chân bước qua ông và ngồi xuống sau bàn làm việc .

“ Bonjour , Monsieur Claudel , Comment ça va ? “ Ngồi sau bàn , tôi cười niềm nở hỏi han . Chào ông Claudel . Ông khỏe không ?

“ Bonjour ! “ Vậy là xong , không lời hỏi han nào khác xem tôi dạo này thế nào , sống ra sao . Nhưng không sao . Tôi sẽ đợi . Để coi ai sẽ là người mở miệng trước .

Một bộ hồ sơ được đặt trên bàn ngay trước mặt ông . Ông gác tay lên đó và giương mắt nhìn tôi . Nét mặt ông không khỏi cho ta gợi nhớ đến hình ảnh con vẹt . Gương mặt ốm , gò má hóp lại , mũi cong lên như mỏ chim trong khi cằm và miệng gộp với đỉnh sóng mũi như trệ hẳn xuống tạo nên những mẩu hình V . Ngẫu nhiên ông cười thì bờ môi cuộn vào trong càng làm cho hình V hiện lên rõ rệt .

Ông thở dài một hơi . Xem ra ông đang ráng nhẫn nại với tôi . Bản thân tôi chưa làm việc với ông bao giờ nhưng nghe tiếng đã lâu . Claudel là kẻ tự cho mình thông minh hơn người .

“ Ở đây có vài cái tên . “ Ông bảo “ Tên nào cũng đều có khả năng . Họ đều mất tích trong suốt 6 tháng qua .“

Thời gian tử vong đã được đưa ra thảo luận . Sau cuộc khám nghiệm hồi sáng tôi vẫn giữ vững lập trường của mình . Tôi khẳng định nạn nhân tử vong ít hơn ba tháng trước . Vậy án mạng xảy ra vào từ tháng ba trở lại đây . Mùa đông ở Quebec lạnh buốt . Sống thì sợ lạnh chứ đã chết thì lạnh lại càng tốt . Vì xác chết đông lạnh thì không thối rữa , cũng không thành miếng mồi cho côn trùng . Nếu như nạn nhân bị sát hại và quăng xác vào mùa thu nắm ngoái trước khi đông về thì sẽ có dấu vết hủy hoại của côn trùng . Sự hiện hiện của vỏ xác hay ấu trùng sẽ xác minh được xác chết đã bắt đầu thối rữa vào mùa thu . Nhưng ở đây không có dấu vết hủy hoại hay vỏ xác ấu trùng gì cả . Hơn nữa vì xuân này khí trời ấm ấp nên số lượng giòi sinh sôi nảy nở và tình trạng xác phân hủy cũng đủ chứng minh được nạn nhân bị sát hại trong vòng ba tháng trở lại đây . Với hiện trạng phần mô liên kết vẫn còn sót lại trong khi phần lục phủ ngũ tạng và não bộ đã hoàn toàn phân hủy thì cũng đủ để xác minh thời gian tử vong là cuối mùa đông đầu mùa xuân .

Tôi dựa lưng ra sau và nhìn ông với vẻ khắc khoải đợi chờ . Tôi cũng biết ra vẻ xa lánh khó gần vậy . Ông mở tập hồ sơ và lật tìm nội dung trong đó . Tôi kiên nhẫn đợi .

Rút ra một tờ lý lịch , ông đọc : “ Myriam Weider .“ Ngưng giây lát để lọc sàn thông tin trên đó “ Mất tích ngày 4 tháng 4 năm 1994 . “ Lại ngưng “ Nữ tính , tộc da trắng . “ Ngưng một đỗi “ Ngày tháng năm sinh : 6/9/1948 . “

Chúng tôi nhẩm tính ra tuổi , 45 tuổi .

“ Có khả năng . “ Tôi ra dấu bảo ông cứ tiếp tục .

Ông đặt tờ lý lịch đó xuống bàn và đọc tờ tiếp theo .

“ Solange Leger , được chồng thông báo mất tích . “ Ông dừng lại , ráng đọc cho ra cái ngày “ Ngày 2 tháng 5 năm 1994 . Nữ tính , Tộc da trắng . Ngày tháng năm sinh : 17/8/1928 “

“ Không phải người này . “ Tôi lắc đầu “ Người này quá già . “

Ông bèn nhét tờ lý lịch này ra mặt sau tệp hồ sơ và tìm tờ lý lịch khác : “ Isabelle Gagnon , lần cuối xuất hiện là ngày 1 tháng 4 năm 1994 . Nữ tính , Tộc da trắng . Ngày tháng năm sinh : 15/1/1971 . “

“ 23 tuổi . “ Tôi gật nhẹ đầu “ Có khả năng . “ Ông lại đặt thêm tờ lý lịch xuống bàn .

“ Suzanne St. Pierre . Nữ tính . Mất tích ngày 9 tháng 3 năm 1994 . “ Môi ông mấp máy đọc thành câu “ Mất tích trên đường đi học về . “ Ông dừng lại , tự mình tính tuổi trong đầu “ Mới 16 ruổi . Ôi trời ! “

Tôi lại lắc đầu : “ Còn nhỏ quá . Nạn nhân không phải trẻ vị thành niên . “

Ông nhíu mày , rút ra tờ lý lịch cuối cùng : “ Evelyn Fontaine . Nữ tính . Tuổi 36 . Xuất hiện lần cuối cùng ở Sept Iles vào ngày 28 tháng 3 . Người này tộc Innu . “

“ Không chắc . “ Tôi bảo . Tôi không cho rằng nạn nhân là người Anh Điêng .

“ Vậy chỉ có nhiêu đây thôi . “ Ngay trên bàn chỉ có hai bản lý lịch : Myriam Weider 45 tuổi và Isabelle Gagnon 23 tuổi . Có thể một trong hai người đang nằm ở phòng số 4 dưới lầu . Claudel đưa mắt nhìn tôi . Hai hàng chân mày ông nhào vào giữa trán rồi nhướn lên tạo nên hình chữ V đảo ngược .

“ Nạn nhân bao nhiêu tuổi ? “ Ngữ khí đập mạnh vào chữ “ tuổi “ cho thấy lòng kiên nhẫn của ông đã bị bào mòn .

“ Mình cùng xuống lầu coi thử . “ Tôi nghĩ Claudel sẽ thêm chút màu sắc tươi rói vào một ngày ảm đạm của tôi .

Tôi biết làm vậy có phần quá đáng nhưng tôi kìm lòng không được . Tôi biết Claudel có tiếng là không thích vào phòng mổ xác và làm vậy là tôi muốn cho ông khó chịu chơi . Claudel nhất thời thấy tiến thoái lưỡng nan . Và tôi khoái cảnh ông thủy thổ bất phục . Với tay lên móc đồ treo trên cửa , tôi lấy tấm áo khoác phòng thí nghiệm , bước vội qua hành lang và đút chìa khóa vào cửa thang máy . Ông lặng thinh khi thang máy hạ xuống , nhìn như kẻ đi kiểm tra trĩ lâu ngày . Claudel hiếm khi dùng thang máy này vì nó là đường xuống nhà xác .

Xác chết vẫn cứ nằm yên như thuở ấy . Tôi đeo găng tay vào và dỡ bỏ mảnh giấy trắng phủ xác . Từ khóe mắt , tôi có thể thấy được Claudel đang đứng lấp ló ngay khung cửa , cứ như thể chỉ cần một chân qua cửa là đủ để mang danh là đã bước vào phòng . Ánh mắt ông lởn vởn la cà trên đầu kệ để đồ bằng thép , lên hàng dãy các hộc tủ có cửa kính dùng để chất các hộp chứa mẩu xét nghiệm bằng nhựa trong suốt , lên đòn cân hay bất kể thứ gì trong phòng chứ không hề liếc mắt đến tử thi nằm ngay đó . Hình chụp chỉ là bức phác họa cái chết không dọa dẫm được ai , cảnh máu me bê bết chỉ là cảnh xa xăm không tận mắt thấy được . Hiện trường án mạng chỉ đơn thuần là một bài thi khảo thí . Có chi là to tát . Như kẻ lột tằm lấy tơ , giải bỏ gút mắc , tìm ra sự thật . Nhưng chúng không bao gồm việc phải đối diện với xác chết . Claudel tỏ vẻ trầm tư vô cảm như thể tỏ ra vẻ bình tĩnh vững chãi như vách núi sừng sững .

Tôi lấy xương mu ra khỏi chậu nước ngâm và nhẹ nhàng từ tốn tách chúng ra . Rồi dùng tăm bông khều nhẹ quanh góc của lớp màng chất nhờn bám lấy bề mặt của phần xương mu bên phải . Dần dần chúng tự bong ra và trượt khỏi bề mặt. Hiện ra bên dưới bề mặt khúc xương là đường rãnh chạy thành hành ngang nhấp nhô gợn sóng . Chỉ một phần quanh mép bề mặt xương mu là được một lớp xương cứng cáp bao bọc khi phần còn lại vẫn chưa hình thành xong . Tôi kiểm tra khúc xương mu bên trái thì cũng thấy tình trạng tương tự vậy .

Claudel vẫn còn bám dính lấy khung cửa không nhích lấy một phân. Tôi đặt khung xương chậu dưới đèn huỳnh quang , kéo cần bóng đèn gần phía mình và bật sáng lên . Ánh đèn huỳnh quang chiếu rọi lên trên bề mặt xương và thông qua bề mặt của kính phóng đại , những chi tiết ẩn số mà mắt trần của kẻ phàm phu không sao nhìn thấy được lại bị phơi bày ra hết cả . Tôi nhìn vào đường cong hình vòng cung ngay trên tận cùng của mỗi cánh xương chậu thì thấy được điều mình đã dự đoán trước.

“ Claudel , lại đây coi cái này một lát . “ Tôi bảo mà không ngước mắt nhìn lên .

Ông sải chân qua cửa và đứng ngay sau lưng tôi, tôi nhích người sang bên chút để cho ông nhìn được rõ. Tôi chỉ cho ông thấy trạng thái bất thường dọc theo bờ mép trên cùng của xương chậu. Mào chậu đang trong quá trình khép dính vào nhau ngay đúng vào thời điểm tử vong của nạn nhân.

Tôi đặt xương chậu xuống bàn , Claudel vẫn nhìn chăm chăm vào nó nhưng không dám đụng vào . Tôi quay lại kiểm tra xương đòn trong khi đoán chắc được rằng mình sẽ tìm ra được điều gì . Tôi rút khúc xương bả vai ra khỏi hũ nước và cào đi lớp mô còn bám lại trên đoạn cuối giáp với xương ức . Khi có thể thấy rõ được bề mặt khớp xương thì tôi ra dấu bảo Claudel lại gần . Tôi chỉ vào đoạn cuối trên phần xương đòn cho ông xem mà không nói gì thêm . Bề mặt xương đầy rãnh thô gợn sóng nhìn như xương mu . Ngay chính giữa có một đĩa đệm bám vào , các góc quanh xương đĩa đệm nhìn rõ ràng và tách hẳn ra .

“ Vậy tức là sao ? “ Claudel trán đổ mồ hôi , trông vẻ ráng chống gượng để không tỏ vẻ hồi hợp .

“ Nạn nhân còn trẻ , chỉ mới hơn hai mươi . “

Tôi có thể giải thích cho ông hiểu thế nào là nhìn xương đón tuổi nhưng tôi chắc ông sẽ chẳng có hứng thú gì lắng nghe nên đành lặng thinh đứng đợi ông tự mình giải lấy câu đố . Vài mảnh sụn còn dính lại trên đôi bàn tay có đeo găng y tế của tôi , vì tránh để chúng bám lên người nên tôi lật hai lòng bàn tay lên rồi đưa chúng ra như kẻ giơ tay xin ăn . Claudel thấy vậy liền đứng ra xa xa chứ không dám tiến lại gần , cứ như thể tôi mắc bệnh truyền nhiễm Ebola . Mắt ông tuy nhìn tôi nhưng tâm tư ông đang rà soát lại những cái tên đang chạy dọc chạy xuôi trong tâm trí nhằm tìm cho ra ai mới là người có khả năng là nạn nhân của vụ án.

“ Gagnon . “ Ông thốt lên , giọng của một lời khẳng định chứ không phải hoài nghi .

Tôi gật đầu , đúng là Isabelle Gagnon , 23 tuổi .

“ Tôi sẽ bảo bên pháp y lấy hồ sơ răng hàm . “ Ông bảo .

Tôi lại gật đầu , ông có vẻ như đang moi từng thông tin một từ tôi .

“ Nguyên nhân tử vong ? “ ông hỏi .

“ Tạm thời vẫn chưa khẳng định được . “ Tôi trả lời “ Còn phải đợi coi qua X-ray thì mới dám chắc được hoặc đợi khi nào toàn bộ xương được vệ sinh sạch sẽ thì tôi sẽ kiểm tra thêm , không chừng sẽ phát hiện được điều gì . “

Quay lưng ông rời khỏi phòng mổ xác , không một lời từ biệt, tôi cũng không mong gì ông sẽ chào tạm biệt ? Ông muốn chạy cho nhanh ra khỏi chỗ này mà tôi cũng mừng là ông chạy kịp nhanh .

Tôi cởi bỏ găng tay và quẳng vào thùng rác . Vừa rời khỏi phòng thì tôi tạt qua phòng khám nghiệm tử thi to tổ chảng và bảo với Daniel rằng phần việc của tôi ngày hôm nay xong rồi và cậu có thể đưa thi thể đi chụp X-ray toàn thân , mặt trước lồng ngục và chụp nghiêng hai bên . Trên đường lên lầu tôi ghé qua phòng nghiên cứu tổ chức mô và bảo với trưởng phòng là cậu Denis bên đó rằng thi thể đã có thể đưa đi làm sạch , không quên nhắc cậu là phải xử lý cẩn thận vì nạn nhân bị phanh thây nên thi thể không toàn vẹn . Thực ra cũng không cần thiết lắm vì không ai xử lý xác chết thận trọng như Denis . Chỉ cần hai ngày sau thì trên bàn mổ của tôi sẽ xuất hiện một bộ xương người chỉnh chu và hoàn hảo .

Tôi dành cả buổi chiều còn lại để giải quyết hộp xương sọ mới vừa dán lại xong . Tuy không hoàn chỉnh nhưng cũng đủ xác minh được thân phận nạn nhân . Coi ra nghề lái xe tải vận chuyển xăng dầu của ông này kết thúc tại đây .

Vừa về đến nhà thì cái điềm chẳng lành mà tôi cảm giác được khi còn trong thung lũng hiện trường vụ án lại lần nữa trồi lên bề mặt giác quan . Khi mà tôi đã ráng ém nhẹm nó xuống sâu trong tiềm thức cả buổi trời . Tôi dẹp nỗi thấp thỏm lo âu sang bên chỉ để tập trung mọi tâm trí vào việc xác định danh tính thân phận nạn nhân và ráp lại hộp sọ của viên tài xế quá cố . Buổi trưa vừa ngồi ăn trưa ở công viên vừa ngó lũ bồ câu đập lộn để khỏi phải nghĩ ngợi lung tung . Mà công việc xác định địa vị thân phận bầy đàn của chúng bồ câu cũng mất nhiều công sức và thời gian lắm ! Lông xám rõ ràng là thủ lãnh, đốm nâu là tay trái đắc lực , móng đen khỏi nói cũng là hạng đàn em lâu la .

Nhưng giờ thì đã rãnh rỗi không còn nhiễu sự đa khê , khi đầu óc đã có thể nghĩ ngợi vẩn vơ và tâm trí đã có thể bận bịu trăm bề thì điềm gở lại lần nữa cồn cào túa về . Khi xe vừa đỗ trong hầm và khi đài phát thanh đã bặt tiếng thì lòng lại thấy bất an . Nhạc vừa xuống thì điềm lại lên . Tôi quở mình sao dại dột thế ! Có phiền não gì thì cứ để ăn tối xong rồi tính .

Bước vào căn hộ , nghe tiếng bíp của khoá an ninh ngoài cửa thì lòng cũng bình yên được chút đỉnh . Để túi xách ở sảnh hành lang , tôi đóng cửa chính lại rồi tạt qua nhà hàng Lebanon nằm ở trong góc chung cư để đặt đồ ăn , chọn món gà nướng Shish Taouk và bánh kẹp thịt Shawarma . Mà đây cũng là một trong những nguyên nhân tại sao tôi thích sống ở thành phố, mình chỉ cần vòng quanh ngay góc chung cư toà nhà là đã có thể thưởng thức được ẩm thực trên mọi vùng miền của thế giới . Ai bảo ăn nhiều dễ tăng cân thì tôi cũng chỉ nghe như gió thoảng qua tai .

Trong khi đợi thức ăn chuẩn bị xong , tôi ngâm cứu danh sách các món tự chọn , nào gỏi Homos , gỏi Taboule , lá vả gói thịt … Như một thế giới thu nhỏ , từ Lebanon qua đến Pháp chỉ trong tít tắc .

Bên tay trái quầy tính tiền là một kệ chất đầy rượu đỏ . Nhìn mà phát thèm . Đã trăm nghìn lần mắt nhìn nhưng mà lần nào tim cũng rúng động . Tôi còn nhớ được hương thơm khẩu cảm của nó , cái vị nhạt nhẽo khô chúa chát ấy như còn phảng phất đọng trên đầu môi . Rượu vào lòng ấm nồng , như nhen nhúm lên ngọn lửa hồng âm ỉ trong con tim , để rồi bừng cháy lan đến tứ chi cơ thể , đến mọi ngõ ngách dưới lớp mô da . Như ngọn đuốc hừng hực sức sống cháy rực lên trong từng mạch máu cơ xương . Thấy như làm chủ được chính mình, thấy như tràn trề đầy sinh lực , thấy như chẳng còn sợ hãi thất kinh . Những lúc này như giờ đây , rượu chẳng khác nào linh đan diệu dược có thể giúp cho thần hồn tôi giải thoát nhưng điểm dừng là ở đâu khi giải thoát rồi sẽ thành cơn nghiện ngập ? Hay như tôi uống để quên buồn đến mức tê liệt vô xúc cảm . Hay như tôi ỷ lại quá đỗi đến mức sa đà thành con men . Sầu quên chỉ chóng vánh nhưng hậu hoạn lại vô lường. Mà nói gì thì nói , cũng đã sáu năm rồi tôi chưa từng đụng tới một giọt rượu nào .

Tôi xách đồ ăn về nhà . Vừa ăn tối vừa xem bóng chày trong khi chú mèo Birdie quấn tròn thân người nép vào dạ tôi ngủ khò , ngủ phì phò , chốc lát lại phát ra âm thanh ư ử như càm ràm điều chi . Trận bóng chày kết thúc , đội Cubs thắng đội Montreal Expo bằng hai bàn ghi điểm . Cả đêm không ai kể cả trên truyền hình có người đề cập đến chuyện giết người quăng xác . Coi ra cũng được một đêm bình yên !

Tắm một hơi dài ngâm trong nước nóng thật lâu cho đã rồi tôi lên giường đi ngủ lúc mười giờ rưỡi . Nằm một mình giữa không gian mịt mùng bốn bề tĩnh mịch , tôi không còn đường nào trốn chạy những ý nghĩ nhiễu loạn tâm thần . Tế bào thần kinh như lũ lượt hùa nhau kéo nhóm phát rồ lên hết cả , như nước cuộn triều dâng ào ạt đổ về , ngập tràn trong mọi tiềm thức tâm tư , như tuyên cáo sự hiện diện của chính mình và rồi bức bách tôi nhìn nhận và suy tư về những luồng dây mơ rễ má . Một vụ án mạng khác . Một cô gái trẻ bị đưa vào nhà xác trong trạng thái bị phanh thây . Hình ảnh của cô vẫn còn hiển hiện sống động trong tâm khảm tôi . Thậm chí tôi vẫn còn nhớ rõ từng nấc lên xuống trong cung bậc cảm xúc của mình khi kiểm nghiệm từng khúc xương đoạn cốt trên cơ thể cô . Chantale Trottier , 16 tuổi . Trước bị bóp cổ đánh đập , sau bị chặt đầu xé xác . Từng đoạn thi thể loã lồ của cô được gói gém trong vài cái bao nhựa đựng rác và đó cũng là chuyện của chưa đầy một năm trước.

Trời đã về khuya và tôi chỉ muốn ngủ nhưng tâm trí cứ lởn vởn giữa chín tầng mây . Tôi nằm đó dỗ giấc dệt mơ nhưng trằn trọc băn khoăn giấc chẳng thành . Lăn qua lăn lại đến khuya thì mới chợp mắt được . Nhưng trong mộng mơ, đầu óc cứ văng vẳng lên bốn chữ , nó như dong ma cứ theo mãi đến cuối tuần . Án mạng liên hoàn !

Bạn đang đọc Cái Chết Cận Kề của Kathy Reichs
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi felixhester
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.