Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Án Mạng Liên Hoàn ?

Phiên bản Dịch · 5579 chữ

Giọng Gabby gọi thông báo số chuyến bay của tôi vang lên liên hồi tại phi trường trong khi tôi đang ráng kéo lê chiếc vali to kệch cỡm một cách khổ sở qua cầu hàng không mà không nhích được chút phân hào nào . Người xung quanh ai cũng tỏ vẻ bực bội khó chịu nhưng không ai chịu giúp một tay . Tôi chợt thấy bóng Katy cúi mình ra sau ngó về phía tôi từ dãy hàng người xếp hàng để lên khoang hạng nhất . Nó đang mặc bộ đầm vải lụa màu xanh rêu mà nó đã chọn mua mặc cho dịp lễ tốt nghiệp phổ thông. Nhưng sau nó bảo không thích nữa , mua rồi giờ hối hận vô cùng , có lẽ phải mua chiếc đầm có hình thù hoa hoè mới phải . Mà sao giờ Katy nó lại mặc bộ đầm xanh này ? Sao Gabby lại ở phi trường làm phát thanh viên mà không phải đi dạy ở trường đại học ? Giọng Gabby lại vang lên nghe thé tai qua ống loa thông báo .

Tôi ngồi bật dậy . Đồng hồ điểm 7 giờ 20 phút sáng thứ hai . Ánh ban mai như đang ương bướng len lỏi trườn xúc tu qua khe hở của tấm mành the cửa sổ nhưng mọi nỗ lực chỉ là hoài công khi nắng không trượt qua được là bao .

Giọng Gabby vẫn tiếp tục vọng lên : “ … tao sợ lát nữa sẽ không có thời gian gọi cho Temp nên giờ gọi , cứ tưởng đâu dậy rồi chứ , bình thường dậy sớm lắm mà . Nhưng sao cũng được, về việc … “

“ Temp nghe ! “ . Tôi nhấc điện thoại lên , ráng lên giọng sao cho nghe không giống kẻ mềm nhũng hết hơi. Kẻ bên kia đầu dây bị chặn ngang nửa chừng .

“ Temp ? Là mày đó hả ? “

Tôi gật đầu .

“ Có đánh thức mày không ? “

“ Có .” Tôi tạm thời không có tâm trí đâu mà quanh co giả lả .

“ Xin lỗi nha ! Vậy để lát tao gọi lại ? “

“ Không cần ! Dậy rồi, tỉnh táo rồi .” Chưa muốn dậy thì cũng đã dậy bắt điện thoại rồi còn gì .

“ Dậy đi bé , dậy sớm làm việc sớm . Nói nghe nè , tối nay mình hẹn lại lúc bảy … “ Môt thanh âm chói tai réo lên cắt ngang lời Gabby muốn nói .

“ Đợi chút , để tao đi tắt cái máy tự động thu âm cuộc gọi . “ Tôi đặt tay nghe điện thoại để bàn xuống và bước ra phòng khách . Đèn đỏ tín hiệu của máy thu âm đang nhá lên . Tôi nhấc lấy tay nghe điện thoại không dây , rồi quay lại phòng ngủ và gác tay nghe điện thoại để bàn vào giá để ống nghe .

“ Được rồi . “ Bây giờ thì tôi đã tỉnh ngủ hẳn và bắt đầu thấy thèm cà phê, nên quay lưng đi ra nhà bếp .

“ Tao gọi mày là để thảo luận chuyện tối hôm nay .” Giọng Gabby nghe có vẻ bực bội . Mà cũng khó trách nàng được , nàng chật vật cả năm phút mà cũng chưa nói xong một câu .

“ Xin lỗi nha , Gabby ! Cả hai buổi cuối tuần tao đều bận đọc bài luận của sinh viên . Tối qua lại ngủ trễ nên ngủ say giấc quá trời . Ngay cả tiếng chuông điện thoại reo cũng không tỉnh được . “ Thật không giống tôi thường ngày chút nào . “ Việc gì nữa đây cô ? “

“ Không có gì to tát chỉ là tối nay thay vì hẹn 7 giờ thì mình hẹn 7 giờ rưỡi được không ? Cái kế hoạch nghiên cứu này quậy cho tao đầu tăm mặt tối không còn biết trời trăng mây gió gì nữa . “

“ Trễ tí càng tốt , vậy còn thuận tiện cho tao hơn . “ Tôi kẹp tay nghe điện thoại vào giữa cổ và vai , với tay vào tủ bếp lấy hũ cà phê rồi múc ra ba muỗng cho vào máy xay nhuyễn.

“ Có cần tao tới đón mày không ? “ Nàng hỏi .

“ Sao cũng được . Mày không tiện thì tao tự lái . Mà Gabby , mày tính đi đâu ? “ Tôi tính dò hỏi kỹ thêm tí nữa nhưng nghĩ lại nên thôi . Tâm trạng nàng lúc này chắc cũng đủ phiền lắm rồi .

Im bắng như tờ . Tôi có thể mường tượng ra được hình ảnh nàng vừa suy tư vừa đưa tay vọc chiếc nhẫn đeo trên cánh mũi , mà đôi khi là đinh bấm . Ban đầu do chưa quen nên khi nói chuyện với Gabby tôi hay dễ mất tập trung , tôi phát giác mình nhìn chiếc nhẫn nàng đính lên trên cánh mũi nhiều hơn là quan tâm đến việc nàng đang nói cái gì , trong đầu không khỏi thắc mắc bấm khoen trên mũi thì đau đến mức nào . Nhưng giờ quen rồi thì cũng chả mấy bận tâm .

“ Nơi nào ngon ngon ấy . “ Nàng bảo . “ Hay đi quán ăn ngoài trời ? Prince Arthur ? Hay Saint Denis ? “

“ Mày không cần phải xuống đây đón tao đâu . Tao tự có mặt lúc 7 giờ rưỡi là được . “ Tôi bảo . “ Kiếm quán nào khác đi . Chỗ nào lạ đời quái gỡ chút . “

Giao việc chọn chốn ăn chơi cho Gabby quyết định nhiều khi chẳng khác nào giao trứng cho ác , nhưng thói quen của chúng tôi lâu ngày đã thành nếp . Nàng là thổ địa nơi đây nên ăn đâu ở đâu thường do nàng quyết định.

“ Vậy tối gặp . “

“ Tối gặp . “ Tôi đáp lại . Vậy là kết thúc ! Tôi ngạc nhiên mà cũng thấy nhẹ nhõm vô cùng . Thường thì nàng nói huyên thuyên bất tận trên đường dây điện thoại không thôi đến mức tôi thường phải kiếm cớ để kết thúc cuộc điện đàm cho nhanh . Hôm nay sao tốt vía !

Điện thoại luôn là mạch nối giao tiếp chính giữa tôi và Gabby . Ngoại trừ nàng , tôi không dùng điện thoại để duy trì quan hệ mật thiết đối với bất cứ ai khác . Thói quen này ngay từ buổi đầu chơi thân với nhau thì đã vậy rồi . Nhớ thời còn học cao học , những buổi điện đàm không đâu vào đâu với Gabby lại thành ra là những khoảng khắc thư giãn tinh thần sảng khoái sau những phút giây ưu sầu buồn chán khi chúng cứ bám riết lấy tôi trong những chuỗi ngày dài đăng đẵng đó . Sau khi đã mớm cơm cho con gái Katy nhà tôi , tắm cho nó xong và đặt nó vào nôi ru nó ngủ thì chúng tôi lại bắt đầu huyên thuyên hóng chuyện qua lại trên hai đầu dây điện thoại , đọc được sách nào hay thì đem ra thảo luận sôi nổi , kể lể chuyện giáo sư này ra sao hay lớp học kia thế nào , hay nói xàm ba hoa chuyện của nghiên cứu sinh cùng khối , không việc gì không nói cũng không có đề tài gì rõ rệt . Nó là khung giờ tàm xào ba láp duy nhất mà chúng tôi vắt ra được trong quãng ngày còn mài đũng quần trên giảng đường cao học .

Bao nhiêu năm trôi qua , thói quen thuở nào cũng dần dần thay đổi theo nhịp bước thời gian, giờ thì chúng tôi ít nấu cháo điện thoại hơn trước . Nhưng dù là gặp mặt hay xa cách , chúng tôi vẫn vững bước dìu nhau qua những thăng trầm của cuộc đời. Chính Gabby là người đã động viên khích lệ trong quãng thời gian tôi cai rượu , khi ban ngày chỉ uống say mèm mà ban đêm thì lạnh run toát hồ môi chỉ vì thèm hơi men . Mà tôi lại là đối tượng cho nàng xả sầu trút hận những khi tình tan duyên vỡ hay cùng nhau phấn chấn những lúc nàng yêu đương mặn nồng .

Khi cà phê pha xong tôi xách nó đặt lên bàn gương trong phòng ăn . Trong đầu không khỏi nhớ lại những ký ức xưa về Gabby . Mỗi khi nghĩ lại chuyện cũ ngày ấy tôi lại không khỏi bật cười . Những khoảng khắc còn ở cao học , những lúc ăn chơi hay những lần đào xới khai quật , khăn choàng đỏ lệch nghiêng , những lọn xoăn màu hạt dẻ phất phơ theo từng động tác cuốc cào khi nàng đào đất bằng phay . Với chiều cao 1 mét 85 , nàng hiểu rõ rằng đây không phải tiêu chuẩn sắc đẹp của một mỹ nhân nên cũng chẳng hơi sức đâu ráng làm mỹ nhân mà làm gì , không thèm giữ eo , không hơi đâu phơi nắng , không cạo lông chân , bỏ mặc lông nách . Vẫn cứ là chính mình , nàng là Gabrielle Macaulay , dân thành phố Trois-Rivieres tỉnh Quebec . Con lai hai dòng máu . Mẹ người Pháp, cha người Anh .

C

húng tôi bắt đầu chơi thân với nhau khi đặt chân vào cao học . Nàng ghét môn nhân chủng sinh vật , học môn này khổ như đi cày trong khi tôi lại khoái môn này . Tôi ngược lại chẳng thích gì môn nguồn gốc dân tộc học nhưng nàng lại đam mê nó . Khi rời vùng Tây Bắc , tôi về North Carolina còn nàng thì về Quebec . Từ đó chúng tôi gặp nhau một năm chẳng được mấy mùa , toàn dùng điện thoại duy trì mối quan hệ . Cũng nhờ ơn nàng mà tôi nhận được lời mời đảm nhận vai trò giáo sư khách mời giảng dạy tại trường đại học McGill vào năm 1990 . Cũng trong thời gian này tôi khởi đầu công tác kiểm nghiệm tử thi coi như làm thêm ngoài giờ . Khi rời khỏi đại học McGill mà quay về giảng dạy tại đại học North Carolina, tôi vẫn giữ công việc ở sở pháp y . Cách sáu tuần thì Bắc tiến một lần mà cũng còn tuỳ thuộc vào việc có án mạng hay không . Năm nay thì tôi tạm nghỉ dài hạn tại trường đại học North Carolina - Charlotte và đóng đô luôn ở Quebec . Tôi hoài niệm những năm tháng học chung với Gabby và hân hoan chào đón ngọn lửa tình bạn giữa chúng tôi lại lần nữa bừng cháy.

Tôi chợt để ý đến ánh đàn chớp nhá trên máy trả lời tự động . Vậy tức là trước Gabby thì đã có người gọi tới . Nếu băng thông không được đặt ở chế độ tự động thu tức thì sau tiếng bíp thì nó sẽ tự bật sang trạng thái thu âm sau bốn lần đổ chuông trong trường hợp không có người nhấc máy . Suốt bốn tiếng đổ chuông và cả một tin nhắn thoại mà vẫn không đủ để đánh thức tôi dậy ! Sải chân bước tới , tôi nhấn nút bật . Băng thông tua lại , bật mở và phát ra tiếng . Lặng thinh rồi nghe cái kịch . Sau đó là một tiếng bíp , rồi lại nghe giọng Gabby . Vậy chỉ là một cú gác máy . Hên hồn ! Tôi chỉnh lại chế độ tự động rồi thay đồ đi làm .

Sở pháp y được đặt trụ sở trong khu toà nhà của cục cảnh sát tỉnh Quebec , gọi tắt là SQ ( La Sûreté du Québec ) . Sở pháp y này cũng giống như văn phòng pháp y ở Mỹ . Ở đây nó được xếp chung tầng 5 với tổ pháp chứng , và cũng là văn phòng pháp chứng trung tâm cho cả tỉnh . Pháp y và pháp chứng hai bộ ngành hợp thành một đội khoa học nghiệp vụ chuyên môn tư pháp . Tầng 4 và ba tầng trên cùng là phòng tạm giam . Nhà xác và khu vực khám nghiệm tử thi nằm dưới tầng hầm . Đội cảnh sát tỉnh lị chiếm lĩnh 8 tầng còn lại .

Mô hình an bài kiểu này có lợi cũng có hại . Lợi ở chỗ các ngành các tổ đều nhồi chung vào một chỗ . Giả sử tôi cần hỏi ý kiến về các sợi tổng hợp hay báo cáo về các mẫu đất đá thì chỉ cần bước xuống hành lang là có thể biết ngay được kết quả . Mà hại là ở chỗ mọi thứ như trong vòng tay . Nếu như nhân viên điều tra của cục cảnh sát tỉnh hay thanh tra thành phố muốn chuyển giao bằng chứng hay lấy báo cáo thì chỉ cần leo thang máy một lát là tới được văn phòng của chúng tôi .

Cũng như sáng sớm nay vậy . Tôi chưa kịp đặt chân vào phòng làm việc thì đã thấy Claudel chễm chệ ngồi đợi ngay ngoài cửa phòng . Trong tay ông cầm một phong thư màu nâu và không ngừng vỗ góc bao thư vào lòng bàn tay của mình . Cảm giác nóng vội bực bội như kiến bò trên than hồng.

“ Tôi đã lấy được báo cáo bệnh lý răng hàm . “ Đây là lời chào buổi sáng ? Vừa nói vừa vẩy phong thư trong tay như chuẩn bị công bố giải thưởng đọc tên người chiến thắng .

“ Đích thân tôi đi lấy . “

Nói rồi ông ráng đọc cái chữ viết ngoằn ngoèo trên bìa phong thư : “ Bác sĩ Nguyễn , văn phòng ở Rosemont . Nếu chẳng phải thư ký bên đó không biết đầu đuôi xuôi lọt gì thì tôi đã lấy được báo cáo và đến đây sớm hơn rồi . “

“ Uống cà phê không ? “ Tôi hỏi . Tuy chưa gặp qua thư ký của bác sĩ Nguyễn nhưng tôi cũng tội giùm cho cô ta . Mới sáng sớm mà cô đã bị cô hồn quấy nhiễu.

Ông há hốc miệng ra . Tôi không biết ông chịu uống hay không uống . Ngay lúc đó , Marc Bergeron cua qua từ góc hành lang , ông có vẻ như nhìn mà chẳng thấy hai bóng người sống đang đứng sờ sờ trước mặt . Bỏ sau lưng hàng dãy các cánh cửa đen ngòm bóng nhẵn , ông dừng chân ngay trước cửa căn phòng bên cạnh tôi . Công chân lên , ông đặt cặp táp lên đùi đang hổng giữa chừng , như lấy thế ra chiêu chuẩn bị đánh võ . Giữ thăng bằng, ông mở khoá cặp táp , lục tìm bên trong và lôi ra một xâu chìa khoá .

“ Marc . “

Ông giật mình . Đóng cặp lại , đặt chân xuống , xoay người qua trong một cái chớp mắt nhanh gọn .

“ Nhanh nhẹn dữ ! “ Tôi bảo , ráng nín cười .

“ Quá khen ! “ Ông nhìn tôi rồi nhìn qua Claudel , một tay xách cặp táp , tay kia cầm chìa khoá .

Marc trông dáng vẻ bề ngoài có vẻ dị hợm . Khi tuổi tác đã vào ngưỡng quá 50 gần 60 thì dáng người cao gầy xương xẩu ấy có thân trên cong đã về phía trước như gù lưng tôm . Hói nửa đầu và phần tóc còn sót lại sau ót phồng lên xoắn tít trong một màu bạc trắng xoá , nó uốn xoăn nhô lên khiến ông nhìn như thể cao hơn cả 1 mét 90 . Gọng kính mảnh khảnh bằng kim loại luôn nhìn có vẻ nhơ nhuốc và lốm đốm bẩn . Nhìn gì ông cũng đều nheo hai mắt lại như muốn vắt ra điều gì . Trông ông giống nhân vật trong phim hoạt hình nhiều hơn là giống nha sĩ pháp chứng .

“ Thanh tra Claudel đã lấy được hồ sơ trị liệu răng hàm của Gagnon . “ Tôi bảo , đưa tay ra dấu về phía viên thanh tra , Claudel giơ phong thư lên như thể minh chứng cho một chân lý rành rành .

Đằng sau khung kính mờ ảo là đôi mắt vô thần không có chút phản ứng gì . Marc cứ ngẩn người ra nhìn chúng tôi . Như nhành bồ công anh ngáo ngộp đung đưa theo gió , thân khẳng khiu với nhúm trắng phau phau lả lướt trên đầu . Tôi chợt nhận ra rằng Marc chẳng biết gì về vụ án mạng này cả .

Marc Bergeron là một trong những chuyên gia làm bán thời gian tại sở pháp y . Mỗi lĩnh vực y học pháp lý đều có chuyên gia cố vấn riêng . Như chuyên gia bệnh lý thần kinh học , chuyên gia phóng xạ y học , chuyên gia vi sinh vật học và chuyên gia răng hàm . Marc thường đến sở một tuần một lần . Ngày thường thì ông khám bệnh nhân tại trụ sở y tế tư . Mà tuần rồi thì ông nghỉ không đến sở .

T

ôi vắn tắt tóm gọn : “ Thứ năm tuần trước có công nhân phát hiện vài mẩu xương người trên đất của Le Grand Seminaire . Pierre LaManche cứ ngỡ đâu chỉ là một khu cổ mộ và bảo tôi qua đó kiểm tra thử xem . Nhưng kết quả không phải . “

Marc đặt cặp táp xuống và chăm chú lắng nghe .

“ Tôi tìm thấy được vài mảnh thi thể rõ ràng bị phanh thây , sau đó cho vào túi và đem quăng ? Án mạng có khả năng chỉ xảy ra trong vài tháng trở lại đây. Nạn nhân là nữ giới , da trắng , chừng 20 tuổi non . “

Nhịp điệu vỗ mép phong thư vào lòng bàn tay của Claudel càng lúc càng gấp rút dồn dập , bất chợt dừng trong giây lát khi Claudel liếc mắt ngó đồng hồ , rồi nghe ông ho khăn một tiếng , có cảm giác lòng kiên nhẫn của ông đã đến đỉnh điểm .

Bergeron đưa mắt nhìn qua Claudel rồi quay lại sang tôi. Tôi nói tiếp.

“ Tôi và Claudel đã truy ra được ai là kẻ có khả năng là nạn nhân nhất từ danh sách những kẻ mất tích . Tư liệu cá nhân khớp và thời gian mất tích trùng . Ông Claudel mới đi lấy hồ sơ điều trị răng hàm bên phía bác sĩ Nguyễn ở Rosemont về để đối chiếu với tử thi tìm được . Marc biết bác sĩ Nguyễn đó không ? “

Bergeron lắc đầu rồi chìa bàn tay dài khẳng khiu ra trước , bảo : “ Đưa bộ hồ sơ điều trị đây , tôi sẽ đối chiếu . Mà Dennis chụp xong X quang chưa ? “

“ Daniel chụp rồi . “ Tôi bảo . “ Chắc hẳn là nằm trên bàn anh thôi . “

Bergeron mở cửa văn phòng bước chân vào , Claudel nối gót theo sau . Đứng bên ngoài nhìn vào tôi có thể thấy được một văn kiện nhỏ màu nâu nằm thẳng thóm trên bàn . Bergeron cầm lên và kiểm tra mã số văn kiện . Còn Claudel đứng giữa phòng vẻ uy nghi nghiêm nghị như hạng vua chúa tảo triều nghe chính sự .

“ Ông Claudel ! Một tiếng nữa ông gọi điện lại cho tôi , tôi báo ông kết quả . Còn bây giờ thì xin mời ! “ Bergeron bảo .

Claudel sựng người lại ngay giữa chừng . Miệng mấp máy như thể muốn nói điều chi nhưng cuối cùng hai môi chỉ mím chặt lại , chỉnh sửa nút cổ tay áo rồi xoay lưng bước ra khỏi cửa . Chỉ trong vài phút mà tôi nén cười hai lần . Bergeron không thích lúc mình đang làm việc mà có thanh tra cảnh sát đứng hâm he hó hé ngay bên cạnh chõ mũi vào . Đã đến lúc Claudel học được đạo lý này .

Gương mặt gầy guộc của Bergeron lại ló ra ngoài cửa . “ Có vô không ? “ , ông hỏi .

“ Vô . “ Tôi trả lời . “ Uống cà phê không ? “ Tôi chưa uống ly nào từ lúc bước chân ra khỏi nhà . Bên góc hành lang tầng lầu có một căn bếp nhỏ mà chúng tôi thường luân phiên đến đây pha cà phê cho nhau .

“ Uống ! “ Nói rồi ông tìm cái ly của ông rồi trao cho tôi . “ Để tôi chuẩn bị đối chiếu phim X quang . “

Tôi xách theo ly của mình và đi dọc xuống hành lang . Tôi mừng vì ông mời tôi làm việc chung với ông . Chúng tôi thường hợp tác giải quyết nhiều vụ chung với nhau nhiều lần rồi , như xác thối rữa , xác chết cháy , xác ướp , xác chỉ còn trơ xương … nhìn chung những xác chết đã đi vào trạng thái mà thủ pháp thông thường không cách nào nhận diện nạn nhân được thì đều vào tay chúng tôi hết . Chúng tôi làm việc chung ăn ý với nhau và bản thân ông có vẻ cũng đồng quan điểm này.

Khi tôi quay lại phòng làm việc của Bergeron , hai mảnh phim X quang đã được gắn lên hộp đèn quan sát . Mỗi bên phim hiển thị một mẩu quai hàm , phần răng hiện ra sáng trắng giữa không gian đen tối bao trùm xung quanh . Tôi nhớ lúc đầu mới tìm thấy xác , bộ răng hoàn hảo nhe ra khi đôi môi đã tuột về sau , nó đối lập lạ thường với khung cảnh rùng rợn nhơ nhuốc bao quanh . Giờ nhìn khác hẳn , sạch sẽ thơm tho , chỉnh chu nề nếp , sẵn sàng cho việc thẩm định kiểm tra . Những hình dạng quen thuộc của thân răng , chân răng và tủy răng được phản quang hiển hiện ra dưới mật độ xám trắng đậm nhạt khác nhau .

Bergeron xếp phim X quang của đối tượng nghi vấn bên phải và phim X quang của nạn nhân vụ án bên trái . Các ngón tay dài trơ xương chụm lại thành núm rồi đặt lên trên bề mặt mỗi phim . Hai tay dịch chuyển từng phim một sao cho chúng ngay hàng thẳng lối cùng hướng với nhau .

Ông bắt đầu đối chiếu hai bên để tìm ra điểm dị biệt . Mọi thứ đều tương đồng . Hai bên đều không có cái răng súng nào . Mọi chân răng mọc đầy đủ hoàn chỉnh từ gốc đến ngọn . Mọi hình dáng và vòng cung răng của phim bên trái trùng khớp với hình bên phải . Điểm rõ ràng đập vào mắt là những đốm trắng có vẻ thô kệch là bằng chứng của dấu hiệu từng trám răng . Phim chụp của đối tượng nghi vấn giống nhau y chang với phim chụp của nạn nhân vụ án đến từng đường nét hình dạng .

Sau một quãng thời gian kiểm tra phim chụp X quang như kéo dài hàng thế kỷ , Bergeron đánh dấu một hình vuông bên phải phim chụp đối tượng nghi vấn rồi xếp nó chồng lên cùng vào một vị trí với phim chụp của nạn nhân vụ án . Ông đặt nó ra để tôi lại kiểm tra . Những đặc điểm lộn xộn bất đồng nhất của hàm răng cấm trên hai phim như hoà làm một . Ông xoay người sang nhìn tôi .

“ Có thể khẳng định là hai bên trùng khớp . “ Ông bảo , ngả người ra sau rồi gác một cùi trỏ lên mặt bàn . “ Nhưng chỉ là xác nhận tạm thời mà thôi . Phải đợi tôi đối chiếu xong bản báo cáo bệnh lý răng hàm của nạn nhân thì mới được coi là chính thức xác nhận . “ Ông với tay nhấc ly cà phê . Ông sẽ phải so sánh tỉ mỉ các bản báo cáo bệnh răng hàm và đi vào đối chiếu chi tiết thêm nữa giữa các bản chụp X quang rồi cuối cùng mới đưa ra kết luận chính thức được . Nhưng trước mắt , ông có thể khẳng định . Đây là Isabelle Gagnon.

Tôi mừng vì mình không phải là kẻ phải đối diện với người thân cha mẹ nạn nhân hay chồng con và cũng có thể là người yêu nạn nhân . Tôi từng có trải nghiệm đó rồi . Tôi biết rõ họ sẽ phản ứng như thế nào , ánh mắt họ lộ vẻ van nài ra sao , khẩn xin cho đây chỉ là sự nhầm lẫn tai hại , chỉ là cơn ác mộng trêu ngươi . Thôi đừng giỡn nữa với nỗi đau kẻ khác , hãy bảo đây là chỉ là trò đùa mà thôi . Nhưng không ai đùa . Và khi đã thẩm thấu được đây chẳng phải điều giả dối , khi đã chấp nhận được cái sự thật phũ phàng thì trong tít tắc như trời long đất lở , vật đổi sao dời , mọi thứ trên đời như đã biến thiên một đi không trở lại .

“ Cảm ơn nha Marc vì đã chịu ngó liền cho cái , kiểm tra sơ bộ vụ này giùm tôi . “ Tôi bảo .

“ Nếu vụ nào cũng nhận dạng được nhanh chóng vậy thì hay quá . “ Ông húp một ngụm cà phê, nhăn mặt rồi lắc đầu .

“ Anh có muốn mình báo tin này cho Claudel hay là để tôi giải quyết hết ? “ Tôi ráng giữ giọng mình sao cho nhạt nhẽo vô vị nhưng Marc vẫn nghe ra được mùi chát chúa . Ông cười vì biết tỏm tâm ý tôi .

“ Một mình cô dư sức đối phó với Claudel . “

“ Phải rồi . “ Tôi bảo . “ Ông ta đang cần người dạy cho một bài học . “

Nói rồi bước ra khỏi phòng , tôi nghe giọng Marc cười giòn tan vang vọng lên .

Bà tôi thường bảo : “ Trên đời ai cũng có cái nết đẹp … “ bà ngân lên bằng chất giọng sệt mùi Ireland mượt mà như tơ lụa : “ Cháu chỉ cần dùng tâm mà đi cảm nhận lấy . “ Phải rồi , bà ơi ! Nhưng chỉ tại bà chưa gặp ai như Claudel .

Cái nết của Claudel là tốc chiến tốc thắng . Đúng 50 phút sau không gọi thì hồn ông cũng về .

Vừa đến là ông xông vào văn phòng Bergeron , cách tường mà tôi cũng nghe giọng hai chàng sang sảng rổn rảng . Giữa dòng âm thanh lanh lảnh, tôi nghe tên mình bị réo lên mấy hồi , rõ ràng Bergeron bảo ông có việc gì thì cứ qua kiếm tôi . Giọng điệu Claudel nghe phần cáu bẩn . Ông muốn nghe ý kiến từ nguồn trực tiếp nhưng giờ phải gián tiếp thông qua tôi . Và chỉ vài giây sau , ông hiện lên ngay trước cửa phòng tôi , sắc mặt đanh lại rõ rệt .

Chúng tôi không ai chào ai . Ông đứng chầu tại cửa .

“ Đã có kết quả . “ Tôi bảo . “ Nạn nhân là Gagnon . “

Ông châu mày nhíu mặt nhưng tôi bắt gặp trong đáy mắt ông loé lên tia nhìn hưng phấn . Ông đã có danh tánh nạn nhân , giờ thì đã có thể triển khai công tác điều tra được rồi. Tôi không khỏi thắc mắc liệu ông có thấy tội gì người phụ nữ đã chết hay tất cả chỉ là công tác nghiệp vụ thuần tuý . Truy lùng kẻ sát nhân, trên cơ tên hung đồ . Tôi đã mắt thấy tai nghe bao lần những lời báng bổ , thị phi hay cợt nhả ngay bên thi thể nạn nhân bị sát hại . Đối với một số kẻ thì đây là cách họ lẩn tránh việc trực diện sự hung tàn thảm khốc chết chóc của bạo lực , như bức trường thành chặn lại cản ngăn những thảm cảnh kịch nhân sinh người giết người xảy ra như cơm bữa không cho chúng vào nhiễu loạn tâm can hay nhem nhuốc thế giới tinh thần họ . Óc khôi hài đến tận nhà xác cũng chẳng tha . Như muốn lấy mùi đàn ông của mình át đi mùi hôi của xác thối . Nhưng cũng có một bộ phận thì tâm tư ý tứ sâu xa hơn thế này . Tôi ngờ Claudel thuộc hạng này .

Tôi ngó sững ông mất vài giây. Tuy tôi không thích người đàn ông này nhưng tôi vẫn phải thừa nhận rằng bản thân mình e ngại cách nhìn của ông đến mức nào . Tôi muốn ông khẳng định vị thế của tôi và tôi muốn ông có cảm tình tốt với tôi . Tôi muốn tất cả mọi người đều có cảm tình tốt với tôi và mở rộng vòng tay chào đón tôi như một bộ phận trong thế giới quan hệ giữa người và người của họ .

Bất chợt hình ảnh của bác sĩ tâm lý Lentz hiện lên như bức tượng ba chiều , giọng vang dội từ thời quá khứ xa xăm .

“ Temp . “ Cô bảo . “ Cha em là kẻ nghiện rượu lại không quan tâm gì đến em . Dần dần lâu ngày thành ra em thiếu sót cảm giác được người khác khẳng định nhìn nhận quan tâm . Khi em không nhận được những điều này từ cha mình thì em quay ra tìm kiếm sự mãn nguyện nhu cầu này từ những kẻ khác . Đó là nguyên nhân tại sao em luôn tìm mọi cách làm thỏa mãn làm hài lòng mọi người xung quanh. “

Cô chứng minh cho tôi thấy đây là sự thật nhưng cô không trị tận gốc chứng bệnh này được . Có khắc phục được hay không thì phải coi tạo hoá tôi thế nào . Mọi sự đều phải nhờ bản thân . Có những lúc tôi khắc phục chứng bệnh này hỏa hầu có phần mạnh tay quá . Cố ý không muốn lấy lòng người ta một cách thái quá thì tức là làm phật lòng họ vậy ! Tôi rõ ràng đã dò đoán được tâm ý của Claudel và tìm cách thuận theo , tất cả chỉ vì không muốn đôi bên có xung đột .

Nhưng cứ thế này không phải cách . Tôi ráng hít một hơi sâu và bắt đầu , lựa chọn từng lời sàn lọc từng chữ.

“ Ông Claudel , ông có cảm thấy vụ án mạng lần này có quan hệ tương quan với những vụ mưu sát đã xảy ra trong vòng hai năm trở lại đây không ? “

Sắc mặt ông chợt lạnh đi tím lịm , hai môi mím chặt như biến mất sau hàm răng , cổ ửng đỏ dần lan lên đến mặt . Giọng băng giá .

“ Tỷ như ? “ Ông tỏ vẻ như sóng êm biển lặng.

“ Tỷ như Chantale Trottier. “ Tôi nói tiếp . “ Nạn nhân bị sát hại vào tháng 10 năm ‘93 , bị phanh thây, chặt đầu , mổ bụng . “ Tôi nhìn thẳng vào mặt ông . “ Các mảnh thi thể được cũng được gói trong bao đựng rác ni lông . “

Ông đưa hai tay lên miệng, lòng bàn tay ép vào nhau , các ngón tay quàng với nhau , rồi vỗ nhẹ lên môi . Khuy măng sét bằng vàng tinh tế đính trên áo sơ mi hàng hiệu gõ nhẹ vào nhau phát thanh âm mơ hồ . Ông nhìn thẳng mặt tôi.

“ Cô Brennan. “ Ông nhấn mạnh vào từ [ cô ] . “ Ai ở đâu lo việc ở đó . Cô nên dành thời giờ lo việc ở lĩnh vực chuyên môn của cô thì hơn . Nếu giữa các vụ án mạng có tương quan với nhau hay có dây mơ rễ má gì thì bộ ngành điều tra sẽ tự tìm ra manh mối. Hai vụ án này rõ ràng không có điểm gì chung cả . “

Qua cách nói của ông thì có vẻ như tôi bị tước mất học vị tiến sĩ , rớt cả chức vụ nhưng tôi vẫn lì mà nói tiếp : “ Cả hai nạn nhân đều là nữ tính , đều bị giết từ năm ngoái . Có dấu hiệu bị rã xác chết không toàn thây hoặc có khả năng bị xâm phạm … “

Sức kiềm chế của ông đã vượt tầm kiểm soát , cơn thịnh nộ vốn đã âm ỉ như vỡ đê nước cuộn ào ào, như tát nước tạt thẳng vào mặt tôi ?

“ Quỷ tha ma bắt . “ ông gầm lên hung hãn . “ Phụ nữ mấy người … “

Lời lẽ khiếm nhã mất dạy đã lên đến chót lưỡi đầu môi nhưng ông gượng lại được trước khi chúng phun trào ra ngoài . Ông dốc hết sức kiềm chế bản thân , sao cho tâm trạng lắng dịu xuống được bình thản hơn .

“ Cô lúc nào cũng muốn sinh sôi thêm chuyện như thế này sao ? “

“ Lời tôi chỉ nói đến đây . Ông tự mình chiêm nghiệm lấy . “ Tôi đập lại bằng lời rồi ngồi dậy đi đóng sầm cửa lại , trong khi thấy giận đến run người .

Bạn đang đọc Cái Chết Cận Kề của Kathy Reichs

Truyện Cái Chết Cận Kề tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi felixhester
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.