Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xác Trong Thâm Cốc

Phiên bản Dịch · 6918 chữ

Tôi thôi không suy nghĩ nhiều nữa về người đàn ông đã bị nổ đến banh xác . Hồi nãy thì có . Nhưng giờ thì tôi đang bận ráp từng mảnh thi thể của ông ta lại . Hai phần xương sọ đang nằm ngay trước mặt , phần thứ ba đang cắm trong khay inox đựng đầy cát , các mảnh vỡ hộp sọ đã được dán lại đang chờ keo khô . Có đủ xương để giúp nhận diện nạn nhân . Bên pháp y mà biết được chắc mừng lắm .

Hôm nay là thứ năm , ngày 2 tháng 6 , năm 1994 khi trời đã vào xế chiều . Trong khi đợi keo khô , tâm trí tôi bắt đầu thần du vào cõi xa xăm khi mà chỉ giây lát nữa thôi tiếng cửa gõ không mời mà đến sau hai mươi phút kể từ giây phút này rồi sẽ làm tan vỡ mảnh đất yên bình của tôi , sẽ làm đảo lộn cuộc sống của tôi và sẽ làm điên đảo vòng nhận thức của tôi về sự tàn nhẫn của nhân tính con người . Nhưng lúc này đây , tôi đang đắm mình trong khung cảnh đẹp của dòng sông Saint Lawrence , điểm đáng ưu ái duy nhất trong căn phòng làm việc chật hẹp này . Nhìn ngoài song , nước chảy dập dìu cũng cho ta thấy trong lòng sinh khí miên mang . Nên cần gì Golden Pond . Lời này Freud nghe thấy chắc cũng gật gù tán đồng .

Tâm tư tôi lúc này đang lẩn quẩn xoay quanh kế hoạch nghỉ cuối tuần . Tôi dự tính đến thành phố Quebec chơi nhưng chưa có kế hoạch gì cụ thể . Có thể ghé qua thăm Bình nguyên Abraham , ăn vẹm xanh và bánh kếp và mua trang sức ở các gian hàng lề đường . Đi du lịch để lẩn trốn sự đời . Tôi dọn đến Montreal để đảm nhận cương vị là nhà nhân chủng học pháp y cho tỉnh cũng gần đúng một năm , nhưng vẫn chưa đến thăm các địa điểm đó bao giờ nên giờ cũng muốn đi cho biết . Tôi cần lắm vài ngày mà không cần phải đối diện với xương cốt , xác thây phân hủy hay xác chết đuối mới vớt lên khỏi sông .

Suy tính thì bao giờ cũng dễ nhưng có làm được hay không là phải xem vận may rủi . Cho kế hoạch này chồng lên kế hoạch khác như một giải pháp khây khỏa tâm trạng chỉ để rồi tự mình thối thác mà chẳng có kế hoạch nào thành công . Trong cuộc sống thì chần chừ do dự , trong công việc đam mê thái quá .

Dù ông chưa gõ cửa nhưng tôi đã biết là ông đến . Bước đi ông nhẹ tênh dù thân hình vạm vỡ nhưng với mùi thuốc lá nhai nồng nặc như vậy bám trên người thì ông giấu được ai hành tung của mình . Pierre LaManche là giám đốc sở pháp y đã gần được 20 năm . Mọi khi ông ghé qua phòng làm việc của tôi đều không phải chỉ để tán gẫu , mà lần này cũng không ngoại lệ , tôi có chút dự cảm chẳng lành . LaManche giơ tay gõ nhẹ lên cửa phòng .

“ Temperance ? “ Tên tôi đọc bằng giọng Pháp nghe vần với France . Ông chưa bao giờ gọi tôi ngắn gọn là Tempe . Có lẽ ông cảm thấy Temperance và Tempe không có can hệ gì với nhau hoặc là tại ông từng có trải nghiệm xấu ở thành phố Tempe bang Arizona . Nhưng sao cũng được , chỉ mình ông không gọi tôi là Tempe .

“ Vâng ? “ Ở đây vài tháng nó đã thành phản xạ tự nhiên . Tôi đến Montreal cứ đinh ninh rằng tiếng Pháp như người bản xứ của mình là đủ xài nhưng ai ngờ đâu trên đời này còn có cái gọi là tiếng Pháp xứ Québec . Tôi đang luyện dần thứ tiếng Pháp này nhưng tốc độ chậm lắm .

“ Tôi mới nhận được một cú điện thoại “ . Ông vừa bảo vừa liếc nhìn vào mảnh giấy ghi chú màu hồng đang cầm trên tay . Khuôn mặt ông dài hình chữ nhật , từng đường nét đến mọi nếp nhăn trải dài từ trên cao xuống dưới thấp song song với sóng mũi cao thẳng và vành tai . Tướng nhìn khắc khổ , gương mặt nhìn già trước tuổi , năm tháng chỉ là để hằn thêm lên vài dấu chân chim vậy . Tôi đoán không ra tuổi ông đã vào tuần thứ mấy .

“ Hôm nay có hai nhân viên điện lực Quebec tìm thấy được vài mảnh xương “ . Ông nhìn thấy nét mặt không mấy vui của tôi rồi lia mắt nhìn qua mảnh giấy ghi chú màu hồng .

“ Chúng được tìm thấy gần khu di tích cổ mộ được khai quật mùa hè năm ngoái “ . Ông nói bằng tiếng Pháp đúng tiêu chuẩn và trịnh trọng . Tôi chưa bao giờ nghe ông nuốt chữ nói tắt , không dùng tiếng lóng hay cả thuật ngữ cảnh sát . “ Mà cô cùng có phần khai quật đó . Chắc cũng chỉ là hài cốt bị trôi lạc từ khu cổ mộ thôi . Tôi muốn cô qua đó kiểm tra lại lần nữa để chắc chắn rằng chúng ta không cần phải kinh động bên pháp y “ .

Khi ông ngước mắt lên khỏi mảnh giấy trên tay , nhìn ông từ góc độ đường đột này có vẻ như lại làm cho những nếp nhăn đường rãnh trên gương mặt ông hằn sâu thêm , dưới bóng tà dương chiếu rọi nhìn như một hố đen vũ trụ đang ra sức hút sạch mọi vật chất . Ông nở nụ cười mệt mỏi và nếp nhăn lại rạch vẽ lên trên khuôn mặt gầy .

“ Bác nghĩ thiệt là hài cốt cổ mộ thuộc bên khảo cổ ? “ Tôi chỉ là đang câu giờ . Một vụ khám xét hiện trường không nằm trong kế hoạch trước chiều thứ sáu của tôi . Để khăn gói chuồn được vào ngày mai thì tôi buộc phải mang đồ đi giặt ủi , đi mua thuốc , sắp xếp hành lý , đi đổ xăng , ký gởi mèo cho ban quản trị tòa nhà nhờ giữ giùm .

Ông gật đầu .

“ Dạ rồi ! “ Nghĩ mà muốn phát cáu .

Ông trao mảnh giấy ghi chú cho tôi . “ Có cần kêu xe cảnh sát chở cô qua đó ? “

Tôi nhìn ông bằng ánh mắt bực bội . “ Dạ không cần , tôi có lái xe đi làm “ . Tôi nhìn qua địa chỉ , cũng gần nhà . “ Tôi sẽ tự tìm “ .

Ông Pierre LaManche thầm lặng đến rồi lặng lẽ đi . Ông thích mang giày đế kếp , túi quần luôn trống trải không chứa vậy gì nên khi di chuyển không gây ra những âm thanh linh tinh lang tang hay xào xào xạc xạc . Như cá sấu giữa sông , bên bờ không thấy tiếng , xuống hồ nghe lặng thinh . Nhân viên vì thế mà nhiều lần bị giật mình .

Tôi nhét vào ba lô một bộ đồ bảo hộ và một đôi ủng cao su , chỉ mong sao là đừng dùng đến chúng . Tôi gom cả laptop , cặp táp và túi vải dù bọc bình nước có thêu hoa dùng coi như là túi tiền . Tôi thề là đến thứ hai tôi mới phải quay lại phòng làm việc , nhưng một âm thanh khác vang lên trong óc não . Mọi chuyện đâu có mà đơn giản vậy !

Khi Montreal bước vào mùa hè là cả một bầu không khí quay cuồng như vũ công rumba nhảy múa : tung tăng , sặc sỡ , lộ cả chân đến đùi và làn da nhễu nhão mồ hôi . Như một màn khánh điển thịnh yến sặc mùi nhục dục lan man kéo dài từ tháng sáu đến cả tháng chín .

Hè về trong vòng tay chào đón hớn hở ăn mừng . Sức sống lại lần nữa dồi dào bất diệt . Sau một mùa đông dài ảm đạm vô bờ bến , những quán cà phê dọc lề đường lại hối hả dọn hàng , kẻ đi xe đạp người trượt patin lũ lượt giành làn cho xe hai bánh , các gánh tạp kỹ tranh nhau nô nức diễn trò bên đường và những dòng người đan xen nức nỡ giao thoa vào nhau giữa hai bên lòng đường .

Hè ở Saint Lawrence khác xa một trời một vực với hè ở vùng quê North Carolina của tôi . Dấu ấn mùa hè ở quê chẳng qua chỉ là những dãy hàng ghế bố cho những kẻ ăn nhàn ở nhạ , hay lên núi ở cabin gỗ cắm trại , hay ra nằm hiên nhà ngoại ô khây khỏa . Một năm như thể chỉ có hai mùa . Mà điều khiến tôi kinh ngạc nhất trong năm đầu dọn về phương bắc là đông mới qua thì xuân đã về , rực rỡ và nóng bỏng . Nỗi nhớ quê giữa đông dài lạnh giá cũng vì thế mà xua tan đi phần nào .

Vừa nghĩ ngợi mông lung vừa băng qua cầu Jacques-Cartier rồi quẹo qua hướng tây chạy về Viger . Vượt qua nhà máy sản xuất rượu Monsol nằm trải dài dọc bờ sông bên tay trái , bỏ qua tháp tròn của tòa nhà đài phát thanh Canada , đầu óc tôi suy tư về những sinh mệnh bị giam cầm trong những tòa bê tông cốt thép ấy : những con ong chăm chỉ quần quật suốt ngày ấy chắc cũng muốn hưởng thú vui nhàn nhạ như tôi vậy thôi . Tôi mường tượng cảnh họ nhìn cảnh ánh nắng ban mai chiếu rọi qua những khung cửa kính hình chữ nhật mà lòng khao khát muốn đi chèo thuyền , đạp xe hay chạy bộ để rồi giật mình nhìn đồng hồ , tháng sáu đã còn đâu .

Tôi kéo kính cửa sổ xuống và mở kênh radio .

Gerry Boulet đang gào lên bản “ Les Yeux du Coeur “ , vừa nghe tôi vừa thầm dịch lời sang tiếng Anh . Tôi có thể phác họa ra hình tượng của ông : một người đầy nhiệt huyết với đôi mắt sầm tối và vài lọn tóc quăn lòa xòa ngay trước trán , có lòng đam mê âm nhạc nhưng chết sớm ở tuổi 44 .

Di tích cổ mộ . Những trường hợp này đều do bên nhân chủng học pháp y giải quyết . Hài cốt của người xưa bị chó hoang , công nhân xây dựng , nước lũ hay dịch vụ mai táng vô tình đào lên . Ở tỉnh Quebec , mọi trường hợp tử vong đều phải thông qua sở pháp y . Miễn là chết bất đắc kỳ tử mà không phải là chết trong bệnh viện hay chết trên giường bệnh thì quan pháp y luôn muốn biết nguyên nhân tử vong là gì . Nếu ca tử vong này có khả năng dẫn đến ca tử vong khác thì quan pháp y phải điều tra rõ ràng . Đối với những cái chết do bạo lực gây ra , ngoài ý muốn hay đột quỵ thì bên pháp y luôn muốn tìm hiểu rõ là vì nguyên do gì . Nhưng di hài của cổ nhân thì họ không mấy quan tâm . Dù cái chết của các cổ nhân có là oan ức hay là điểm khởi đầu một đợt dịch bệnh thì đó cũng là chuyện của ngày xưa , đã chôn vùi dưới lớp đất đá lâu lắm rồi . Khi xác định được đây chỉ là một di chỉ cổ xưa thì đó là trách nhiệm của bên khảo cổ học . Mong sao lần này cũng vậy để có thể đá nó qua cho bên khảo cổ .

Mất mười lăm phút băng rẽ qua những luồng xe kẹt cứng giữa trung tâm thành phố thì tôi mới đến được địa chỉ mà ông LaManche đưa . Le Grand Séminaire . Một phần đất còn sót lại trong khối tài sản kếch sù của nhà thờ Cơ Đốc . Le Grand Séminaire chiếm một diện tích đất lớn nằm ngay giữa thành phố Montreal , Centre-ville , trung tâm thành phố . Ngay chỗ tôi ở . Bức thành lũy đô thị nhỏ nhoi này mọc lên như một rừng cây xanh rì mơn mỡn giữa hàng loạt các cao ốc bê tông bao quanh như minh chứng cho một thời kỳ huy hoàng của giáo hội . Những bức tường đá đan xen với viễn vọng đài vây quanh các lâu đài trầm u xám xịt , điểm xuyết bằng những bãi cỏ được trau chuốt kỹ lưỡng và có nhiều không gian rộng lớn thoáng đãng .

Lúc trước khi sức ảnh hưởng của nhà thờ còn mạnh , các gia đình đua nhau gửi con em mình đến đây để tu học và việc đào tạo linh mục có con số lên hàng nghìn trẻ em trai . Bây giờ vẫn còn nhưng số lượng ít đi nhiều . Tòa nhà nào lớn thì giờ đem ra cho thuê , mà mô hình giáo dục tu tập cũng dần nghiêng về thế tục dân gian hơn , khi mà mạng xã hội công nghệ truyền tin đã thay thế các bài giảng thuyết về thần học và thánh luận . Âu cũng là phần nào phản ánh bức tranh xã hội hiện đại . Khi con người ta bắt đầu quan tâm nhiều về mối liên kết giữa người và người hơn là bận tâm về sự giao thoa giữa nhân loại với Đấng trên .

Tôi đậu xe ở trong một con đường hẻm nhỏ đối diện tòa Công giáo , dõi mắt nhìn về phía đông dọc theo đường Sherbrooke qua đến dãy nhà mà đã cho Cao đẳng Montreal thuê . Mọi thứ bình thường . Tôi gác cùi trỏ ra ngoài thành cửa sổ xe và liếc nhìn về hướng ngược lại . Nhưng tôi giật mình rút tay lại như con cua bị ai đó lấy gậy thọc vì thành cửa sổ đã bị ánh dương đốt lên nóng bừng .

Thấy rồi ! Chiếc xe xanh trắng của đội tuần tra đang dừng một cách lạc lõng trái điệu ngay bên cạnh tòa tháp bằng đá kiểu trung cổ . Dòng chữ “ Cảnh sát đô thị cộng đồng Montreal “ viết trải dài ngay bên cạnh xe . Nó chặn ngay cổng tây đi vào khu vực đó . Và đậu ngay phía trước nó là chiếc xe tải màu xám của công ty điện lực Quebec , thang leo và thiết bị chĩa ra trên xe lổm ngổm như trạm vệ tinh không gian vũ trụ . Đứng kế bên cạnh là một nhân viên cảnh sát đang trò chuyện rôm rả với hai công nhân mặc đồng phục .

Tôi quẹo xe qua trái và rẽ vào dòng xe phía tây của đường Sherbrooke . Lòng mừng thầm vì không thấy ký giả đâu . Ở một nơi như Montreal thì mỗi khi đụng phải truyền thông thì phiền toái vô cùng . Vì báo chí dùng cả hai ngôn ngữ Anh và Pháp . Phỏng vấn bằng tiếng Anh thì tôi đã thấy bực mà nếu phỏng vấn bằng cả Anh lẫn Pháp thì chắc tôi sẽ chửi lại .

Ông LaManche bảo đúng . Mùa hè năm ngoái tôi đến đây rồi . Tôi nhớ khi thợ đang đào sửa ống nước mạch chính thì phát hiện ra hài cốt . Đất của nhà nhờ . Nghĩa trang cổ xưa . Chôn có quan có quách . Gọi bên khảo cổ . Vụ đó coi như xong . Mong sao lần này cũng may mắn vậy !

Tôi đỗ chiếc Mazda ngay phía trước chiếc xe tải , ba người đàn ông liền im bặt tiếng và nhìn theo hướng xe tôi . Khi tôi bước ra khỏi xe thì viên cảnh sát chần chừ trong giây lát rồi sải chân về phía tôi . Mặt mày cậu nhìn lầm lì . Cũng đúng ! Giờ đã là 4 giờ 15 phút chiều . Có lẽ đã quá giờ cậu phải xuống ca nên chẳng muốn nán lại đây chút nào . Mà tôi thì cũng y chang vậy !

“ Lái xe đi chỗ khác đi cô ơi . Ở đây không đỗ được .“ Cậu vừa nói vừa ra dấu tôi chạy xe về hướng ngược lại , xua tay như đuổi ruồi đậu dĩa thức ăn .

“ Tôi là tiến sĩ Brennan của sở pháp y . “ Tôi vừa bảo vừa giang tay dập cửa xe .

“ Cô là pháp y ? “ Giọng hỏi tỏ vẻ khó tin tột độ .

“ Phải , tôi là pháp y nhân chủng học .“ Tôi đọc chậm rãi từng chữ một “ Tôi phụ trách khai quật và giải quyết các trường hợp liên quan tới hài cốt . Tôi nghĩ cái này chắc đủ chứng thực rồi chứ ? “

Tôi đưa cho cậu bản tên của mình . Ngay trên túi áo của cậu có gắn bản tên bằng đồng nho nhỏ ghi chữ Const. Groulx .

Cậu nhìn vào hình của người trên bản tên và rồi nhìn vào tôi , có vẻ không tin đây là cùng một người . Cũng phải ! Tôi đã ngồi cả ngày ráp lại hộp sọ nên ăn mặc sao cho thuận tiện làm việc với keo hồ . Chạy xe đến đây thì trên người vẫn là quần jean nâu bạc màu , áo sơ mi denim , tay áo cuộn lên cùi trỏ , chân mang giày thuyền không mang tất . Tóc tai thì dùng kẹp bấm ráng giữ lại được bao nhiêu thì giữ , còn lại thì rũ rượi lòa xòa quanh cằm má xuống bả vai . Mặt mày thì vài chỗ nhem nhuốc keo hồ . Tôi lúc này nhìn chắc giống một bà nội trợ trung niên vật lộn cả buổi với giấy dán tường mà chẳng xong hơn là nhìn giống quan pháp y .

Cậu nhìn chằm chằm vào bản tên tôi một đỗi rồi trao trả lại , lặng thinh không nói một câu . Tôi rõ ràng nằm ngoài sức tưởng tượng của cậu .

“ Cậu ngó qua bộ hài cốt chưa ? “ Tôi hỏi .

“ Tôi chỉ phụ trách canh gác .“ Cậu lấy tay ra dấu chỉ vào hai người đàn ông đã không còn trò chuyện rôm rả nữa mà chuyển sang ngó chòng chọc về hướng này .

“ Họ phát hiện . Tôi báo cáo lên . Họ sẽ chỉ đường cho cô . “

Cậu Constable Groulx này nói chuyện câu cú ngắn gọn thật . Cậu ngoắc tay ra dấu cho hai gã công nhân lần nữa .

“ Tôi coi xe giùm cho cô . “

Tôi gật đầu đáp lại nhưng cậu đã ngoảnh người sang nơi khác . Hai công nhân điện lực đứng lặng nhìn tôi sải bước đến gần . Ánh tà dương buổi xế chiều phản chiếu ra những sắc cam luân chuyển giữa hai tròng kính bóng râm phi công của hai người họ , nhìn xuống bên dưới là hai hàng râu mép nhìn y chang nhau .

Người đừng bên trái trông lớn tuổi hơn người còn lại , thân hình ốm o da ngâm đen , nhìn bộ dạng như giống chó sục chuột . Gã cứ ngoảnh trước ngoảnh sau nhìn thấp thỏm bằng ánh mắt lo âu , như ong hút mật trên đóa mẫu đơn , cứ cắm vòi hút vào rồi nhả ra . Gã cứ liếc mắt qua nhìn tôi rồi lại chợt lia mắt đi chỗ khác , làm như nếu bốn mắt nhìn nhau thì sau cũng có chuyện chẳng lành . Gã đứng hai chân đổi thế liên tục , hai bả vai lúc nhướn lúc lại chùn .

Người còn lại thì to con hơn với búi tóc đuôi gà thẳng và dài , mặt mày đầy phong sương . Gã nhoẻn miệng cười để lộ hàm răng súng khi thấy tôi lại gần . Tôi đoán anh này chắc không kiệm lời như anh kia .

“ Bonjour , Comment ça va ? “ Chúng tôi chào nhau bằng tiếng Pháp , nghĩa là : chào , anh khỏe không ?

“ Bien , bien ! “ Hai bên cùng lúc trả lời , cùng lúc gật đầu , bảo : khỏe lắm , khỏe !

Tôi tự giới thiệu mình rồi hỏi ngay có phải là họ phát hiện ra đống hài cốt không . Họ gật đầu thừa nhận .

“ Các anh phát hiện chúng như thế nào ? “ Tôi lấy một quyển sổ tay lò xo trong cặp táp của mình ra và lật qua trang bìa , rồi bấm cây bút bi chuẩn bị viết lách . Tôi cười động viên cho họ nói .

Người cột tóc đuôi gà thao thao bất tuyệt , chữ nghĩa dào dạt tuôn trào như học sinh túa ra ngoài sân khi vào giờ ra chơi . Gã ta có vẻ khoái chí với vụ này . Tiếng Pháp của gã lợ giọng Quebec rất nặng , âm tiết cứ dính vào nhau nên tôi phải dõng tai lên mà nghe thiệt kỹ .

“ Một phần công việc của chúng tôi là phải dọn cây cỏ .“ Gã chỉ tay lên hàng dây điện giăng phía trên , rồi mô phỏng động tác dọn dẹp sân vườn “ Phải đảm bảo hệ thống dây điện không bị kẹt thứ gì .“

Tôi gật đầu .

“ Khi tôi leo xuống con mương chỗ đó .“ Gã quay người lại và chỉ tay về hướng rậm rạp cây cối dọc theo chiều dài của khu vực tòa nhà “ Tôi ngửi thấy mùi quái quái .“ Mắt gã nhìn chăm chăm vào lùm cây cối , tay giơ cao và ngón trỏ chỉa thẳng vào hướng đó .

“ Mùi quái quái ? “

Gã quay lại nhìn tôi “ Cũng không hẳn quái .“ Gã mím chặt môi trong khi ráng tìm cho ra chữ nghĩa phù hợp để mô tả cho đúng “ Như mùi chết chóc .“ Gã bảo “ Cô hiểu không ? Như mùi chết chóc . “

Tôi đợi cho gã nói tiếp .

“ Giống như mùi xác chết lâu ngày của động vật .“ Gã nhún nhẹ vai khi thốt ra câu này , rồi quay sang tôi để xem tôi có hiểu không . Đương nhiên là tôi hiểu . Nghề của tôi toàn là ngửi mùi này cả . Thế là tôi gật đầu bảo hiểu .

“ Ban đầu tôi cứ nghĩ là xác chết của chó hay gấu mèo gì đó nên tôi mới lấy cây cào mà đi lùng sục trong bụi cây ngay chỗ nặng mùi nhất . Rồi cuối cùng tìm thấy một đống xương .“ Nói xong gã lại nhún vai .

“ Rồi xong ... “ Tôi thấy có điềm chẳng lành . Vì nếu thật là cổ mộ thì sẽ không có mùi .

“ Sau tôi gọi Gil qua giúp một tay ... “ Gã nhìn qua Gil ra dấu cho hắn trả lời nhưng Gil chỉ nhìn chằm chằm dưới đất “ ... Rồi chúng tôi bắt đầu lùng sục trong các lùm cây nhưng cái chúng tôi tìm được thì không giống xác chó hay gấu mèo chút nào .“ Nói xong gã vòng tay trước ngực , bộ điệu tỏ vẻ khó tin .

“ Tức là sao ? “

“ Xương trông to hơn nhiều “ Gã uốn lưỡi và cạ lưỡi vào khe hở răng súng trong vòm miệng . Ta có thể thấy rõ đầu lưỡi đưa ra đưa vào giữa kẽ hở răng như con giun đất ngo ngẩy tìm kiếm ánh nắng mặt trời .

“ Anh còn tìm gì khác nữa ? “

“ Ý cô là sao ? “ Lưỡi gã thụt về chốn cũ .

“ Tức là còn tìm được gì khác ngoài xương ? “

“ Điểm kỳ quái là ở chỗ .“ Gã dang rộng hai tay để hình dung kích thước độ lớn “ Ngay bên cạnh có một túi ni lông thiệt bự và ... “ Gã giơ hai lòng bàn tay lên và nhún vai nhưng dừng ngang không trả lời tiếp .

“ Và ... “ Tôi càng lúc càng thấy bất an .

“ Ống thông bồn cầu .“ Gã nhả chữ gấp rút , cảm giác ngại ngùng nhưng cũng thấy kích động . Gil nhìn có vẻ hoảng hồn y chang như tôi vậy , hai mắt hắn thôi không nhìn xuống đất nữa mà bắt đầu quay tròn .

“ Cái gì ? “ Tôi hỏi lại vì cứ nghĩ là mình nghe nhầm .

“ Ống nhựa thông bồn cầu. “ Gã dùng động tác mô tả cách dùng , thân trên nhào về phía trước , hai bàn tay nắm chặt lấy thanh cán vô hình , cánh tay đẩy lên rồi nhồi xuống . Lúc này mà nghĩ đến thụt bồn cầu thì có vẻ hơi lạc nhịp .

Gil lúc này mới lên tiếng : “ Khiếp thật ... “ Nói xong lại lia mắt bám xuống đường đi . Tôi cứ nhìn chằm vào gã , cảm thấy có cái gì đó quái quái nên viết nốt đoạn ghi chú và đóng sổ tay lại .

“ Ở dưới mương có nước không ? “ Nếu không cần thiết thì tôi thật sự không muốn mang ủng và đồ bảo hộ làm gì .

“ Không .“ gã bảo rồi lại nhìn vào Gil để dò ý kiến . Gil lắc đầu trong khi hai mắt cứ bám chặt lấy lớp bùn đất dưới chân .

“ Được rồi , mình xuống đó coi thử .“ Hy vọng sao giọng điệu của tôi nghe bình tĩnh hơn là động thái .

Tóc đuôi gà làm kẻ dẫn đường băng qua bãi cỏ và dấn thân vào sâu trong rừng . Chúng tôi trượt dần vào một sơn cốc nhỏ hẹp . Càng vào sâu sơn cốc thì cây cối càng rậm rạp um tùm . Tóc đuôi gà đi phía trước dạt các lùm cây lớn dọn đường nhưng các nhánh nhỏ vẫn ngoan cố bám víu vào tóc tôi . Xung quanh bốc lên mùi đất bùn ẩm ướt và lá khô mục nát hủ bại . Ánh dương chen mình len lỏi qua các tàn cây kẽ lá để tô điểm lên thềm rừng những vệt nắng loang lổ chẳng đều . Nơi nào chen được chân là nắng luồn mình lẻn vào tạo nên những cột không gian sáng cho bụi trần nhảy múa . Côn trùng trêu ngươi ngay trước mặt , vò vè ngay bên tai . Ngay cả dây leo cũng đua nhau quấn lấy chân cột lấy gót .

Mò đến đáy cùng của sơn cốc , tóc đuôi gà dừng bước ngó quanh tìm phương hướng rồi rẽ sang phải . Tôi nối gót theo , vừa vung tay đập muỗi vừa dang tay dẹp cây cỏ bên đường , hay nheo mắt lại để ruồi khỏi bám vào con ngươi . Mồ hôi nhễ nhãi đọng thành giọt bám lên khóe môi và làm ướt mèm cả tóc . Tóc ướt thành từng lọn dính bết lên trán lên cổ . Đến nước này tôi cũng chẳng còn hơi sức đâu quan tâm bộ dạng hay tóc tai mình đã thành ra thế nào rồi .

Không cần người chỉ dẫn thì tôi cũng đoán được có xác chết cách chúng tôi khoảng 15 mét . Lẫn lộn trong mùi rừng , đất mùn và nắng cháy là mùi xác thối của sự chết chóc . Mùi xác hữu cơ phân hủy khác xa với những thứ mùi khác lẩn quẩn len lỏi giữa cái nắng trưa hè ấm áp , chỉ phảng phất hương thum thủm nhưng không chạy đằng trời . Từng bước từng bước tiến lại gần , cái mùi hôi thối đến lịm người ấy lại càng nồng nàn càng rõ ràng như thanh âm ai oán của châu chấu hợp đàn . Để đến một thời điểm nào đó nó không còn chỉ là thoang thoảng nữa mà lấn át hết thảy , nào là những hương rêu , vị mùn hay gỗ thông đều phải nhường không gian địa vị cho mùi thối rữa của xác chết đang phân hủy .

Gil tới đây thì dừng bước , đứng xa xa né ở một khoảng cách tương đối xa . Mùi đã đủ nồng cho gã biết là mình đã đến đúng địa điểm . Bước thêm ba mét thì tóc đuôi gà cũng dừng chân , quay người và lặng lẽ chỉ tay đến một đống nhô lên bị lá cây và bùn đất phần nào che phủ . Ruồi bay vo ve xoay tròn xung quanh như hạng có học được cho ăn bữa miễn phí .

Nhìn cảnh đó mà bao tử tôi quặn cả lại , trong đầu lại có âm thanh vang lên “ Biết ngay mà ! “. Nỗi sợ trong lòng không ngừng tăng lên , tôi đặt túi xách bên cạnh một gốc cây , rút găng tay y tế thủ sẵn , rồi thận trọng từng bước vượt qua các làn cây . Càng tiến gần cái gò đống đó tôi càng thấy rõ được dấu vết cây cối bị hai công nhân kia cào xới . Mà sợ cái gì thì lại gặp cái đó .

Nhô ra khỏi lớp lá và đất là một vòm xương sườn , phần đuôi cong vòng lên trông giống như khung sườn của chiếc thuyền chưa đóng ván . Tôi cúi người xuống nhìn cho rõ . Đàn ruồi vo ve gào thét , nắng chiếu óng ánh trên thân hai màu lam xanh lá của chúng . Khi tôi phủi bớt lớp đất đá đi thì phát giác vòm xương sườn vẫn còn dính vào một phần xương cột sống .

Hít một hơi sâu , tôi cởi bỏ găng tay và phủi hết lớp đất đá và lá thông . Khi nguyên cột xương sống lộ ra giữa ánh nắng ban mai thì cử chỉ ấy làm giật mình đàn bọ cánh cứng . Đàn bọ vỡ tổ và tuân trào ra ngoài chạy trốn , chạy mất từng con một khỏi các đốt cột sống .

Phớt lờ đám côn trùng , tôi tiếp tục dọn dẹp lớp đất bùn . Chậm rãi từng bước một tôi làm sạch được một không gian chừng một mét vuông . Chưa tới mười phút , tôi có thể tận mắt chứng kiến được vật thể mà Gil và bạn gã đã tìm thấy được . Tôi đưa tay còn đeo găng lên quệt đám tóc bám trên mặt , lui về phía sau và thẩm định lại tình huống hiện hữu ngay trước mắt mình .

Một phần xương của phần thân trên , xương sườn , xương sống và khung chậu còn dính lại với nhau bằng các gân cơ và dây chằng đã khô héo . Khi mà các mô liên kết có thể lì lợm bám lấy các khớp xương cả tháng hoặc cả năm mà không chịu buông nhả một cách dễ dàng thì não bộ và nội tạng lại không dẻo dai được đến mức đó . Nhờ ơn vi khuẩn và côn trùng gặm nhấm , chúng thối rữa nhanh chóng có khi chỉ trong vòng vài tuần .

Tôi có thể thấy được phần mô màu nâu đã héo khô vẫn còn bám dính lên trên lớp bề mặt xương của khu vực lồng ngực và vùng hạ vị . Tôi ngồi xổm ngay đó nhìn về phía trước , khi mà ruồi bay vo ve trước mặt và nắng trời chiếu sáng vạn vật xung quanh thì ngay lúc này tôi có thể đảm bảo được hai điều . Xương là xương người và bị quẳng ở đây chẳng lâu .

Tôi còn đoán được thi thể xuất hiện ở chốn này tuyệt không phải ngẫu nhiên . Nạn nhân trước bị sát hại sau bị quăng xác . Thi thể bị nhét trong túi ni lông loại phổ biến thường thấy ở mọi gia đình . Mặc dù túi bị xé toạt nhưng tôi đoán là nó được dùng để vận chuyển phần xác thân trên . Phần đầu và tứ chi không thấy tung tích đâu và xung quanh không thấy tài sản cá nhân hay bất cứ vật thể gì khác ngoại trừ một thứ duy nhất .

Phần thân cây thông bồn cầu bị cắm vào xương chậu nhìn như cây kẹo mút bị lật ngược trong khi phần hút cao su màu đỏ thì bị nhét vào phần xương dưới . Động thái này tuyệt không phải vô cớ . Hành vi hung tàn này chắc chắn là phải có nguyên nhân .

Tôi đứng dậy và ngó bao quanh , do ngồi khá lâu nên khi đứng thẳng lên đầu gối lại nhói đau . Thiết nghĩ các phần còn lại của thi thể chắc đã bị thú rừng gặm đi mất , mà như vậy thì tức là bị lôi đi rất xa , chó thường giấu trong các bụi cây thấp trong khi động vật sống trong hang hốc thường chôn các mẩu xương nhỏ và răng trong các hố đất . Tôi phủi bụi trên tay và bắt đầu dò xét vùng lân cận nhằm tìm ra tung tích dấu vết các giống động vật .

Ruồi vỗ cánh vo ve , tai nghe trong vù vù , chợt tiếng còi xe đâu đó giữa vùng Sherbrooke thét lên từ cõi xa xăm thăm thẳm . Ký ức lũ lượt trở về , phủ lên trên dòng tâm thức là những phân cảnh rừng cây , nấm mồ , xương cốt đan xen chồng chéo như những mảnh ghép nhá lên của một bộ phim cũ mèm . Tôi đứng lặng như cột , ra sức kiếm tìm , cảnh giác cực độ . Cuối cùng thì cảm giác được chứ không phải thấy được là có một điều gì đó bất thường giữa cảnh quang quanh mình , như ánh nắng phản chiếu bề mặt gương , nhóe lên rồi biến mất trước khi tôi kịp định thần nhìn được . Một tia chớp vi diệu lóe lên khiến tôi quay đầu nhìn lại . Trống rỗng chẳng có gì . Tôi đứng sựng lại , không nắm bắt được mình đã thấy cái gì . Tôi phủi côn trùng ra khỏi tầm mắt , trời chiều như lạnh dần đi .

Chết tiệt thật ! Tôi tiếp tục tìm kiếm . Gió nhẹ thoảng qua thổi bay làn tóc rối bời bệt nước , gió nhẹ lướt qua cuốn lá rừng bay xào xạc . Xúc cảm lại nhói lên . Như tia nắng mặt trời phản chiếu lả lướt qua vật gì đó . Tôi sải vài bước bất định về phía trước không chắc là ánh phản quang bắt nguồn từ đâu , mọi tâm tư thần thức đều dồn hết vào ánh nắng và bóng râm . Lại chẳng có gì . Đương nhiên là chẳng có gì . Sao lại có gì được chứ , ngốc ạ ! Khi chẳng thấy ruồi cả muỗi .

Nhưng rồi cũng tôi tìm được . Gió nhẹ thổi phất qua , trượt lên trên bề mặt bóng nhẵn , làm xáo trộn những tia nắng chiều lung linh , vi diệu nhưng mắt tôi chộp được . Gần như nín thở tôi bước lại gần hơn và nhìn xuống . Cái sừng sững trước mặt cũng không đáng ngạc nhiên . Quả thực là nó rồi !

Nhô ra từ lỗ trũng vào của hàng gốc rễ cây gỗ bạch dương vàng là một góc túi ni lông , với dàn hoa mao lương vàng quấn quanh cả cây lẫn túi , những cành nhánh khẳng khiu lả lướt qua những làn cỏ dại xung quanh . Những đóa hoa vàng nhí nhảnh xinh tươi như nhảy ra từ những bức tranh minh họa của Beatrix Potter , màu hoa mơn mởn đầy sinh khí có vẻ đối lập dị thường với điều đang được chôn giấu sâu trong túi .

Tôi tiến lại gần thân cây gỗ , lá và cành vỡ vụn rồm rộp dưới chân . Một tay vịn lấy thế , một tay nắm một góc túi nhô ra , siết chặt nắm tay và kéo nhè nhẹ . Không nhích được phân hào . Tôi nắm chặt lại và kéo mạnh hơn , thấy nó nhích được chút phân hào . Tôi cảm giác được bên trong túi có chứa vật gì nặng đáng kể . Côn trùng bay khắp mặt . Mỗ hôi nhễ nhại lưng . Tim đập liên miên như trống vỗ đùng đùng .

Kéo thêm phát nữa thì tôi cũng lôi được cái túi ra . Tôi kéo nó ra xa để dễ nhìn vào bên trong . Hoặc có lẽ tôi chỉ là không muốn hoa vàng nhuốm bẩn . Tôi dám chắc được vật đựng bên trong là gì khi trọng lượng trông nặng đến thế mà . Khi tôi nới lỏng mắc gút đầu túi thì mùi thối rữa nghi ngút chín tầng mây , tôi banh miệng túi ra và ngó mắt vào bên trong .

Một đầu sọ người nhìn thẳng vào mắt tôi . Vì bị bít kín nên cản bớt tác hại của côn trùng phân hủy xác nên trên đầu sọ vẫn còn chút thịt bám dính lấy , nhưng do nhiệt độ và ẩm ướt đã làm biến dạng cơ mặt nên chẳng nhìn ra được hình thù gì . Hai mắt khô quéo và teo lại , lồi ra dưới hai lớp mí mắt hé mở . Sóng mũi lệch sang bên , khoang mũi dẹt ra , hai gò má sập vào , đôi môi tuột ra sau , hé nụ cười vĩnh hằng để lộ ra hai hàm răng trắng toát . Lớp thịt nhợt nhạt nhầy nhụa còn sót lại như lớp da bám gần khít lấy hộp sọ . Vây quanh toàn cảnh là làn tóc đỏ sậm màu , những lọn tóc soắn nút bần dính bết vào đầu do dịch tế bào não ứa ra .

Tay run rẩy tôi đóng túi lại . Chợt nhớ đến hai anh chàng điện lực nên ngoảnh đầu nhìn lại , tóc đuôi gà vẫn còn đứng gần nhìn trong khi bạn gã thì lủi ra xa xa , lưng khom xuống , hai tay đút sâu vô túi quần đồng phục công nhân .

Tháo cởi găng tay , tôi sải bước bỏ qua hai người họ , đạp chân ra khởi rừng và bước lại gần xe tuần tra cảnh sát . Hai người họ không nói lời nào nhưng âm thanh loẹt xoẹt lào xào đằng sau cũng cho tôi biết được là họ bám gót theo chân .

Constable Groulx đang đứng dựa vào mui xe . Cậu thấy tôi đến gần nhưng vẫn ngồi sừng sững bất động . Tôi hiếm làm việc với ai mà có thái độ lạnh lùng đến vậy .

“ Tôi có thể mượn máy điện đàm một lát không ? “ Tôi cũng lạnh lùng được mà .

Cậu hai tay chống mui rồi đứng bật dậy , đi vòng qua bên hàng ghế tài xế . Luồn thân vào cửa sổ xe , tháo mic và nhìn tôi như hỏi câu không lời .

“ Án mạng . “

Cậu lộ ánh mắt ngạc nhiên rồi tỏ vẻ hối hận ngay và chuyển cuộc gọi cho nhân viên điện đàm : “ Section des homicides “ .

Sau hàng loạt các bước đợi chờ , chuyển máy , lặng thinh mười năm như một ngày thì cũng nghe được tiếng thanh tra .

“ Claude nghe ! “ Âm giọng có phần bực bội .

Constable Groulx đưa mic cho tôi , tôi nhận diện thân phận và báo cáo địa điểm của mình “ Nơi này có án mạng xảy ra . “ tôi bảo “ Có khả năng là trước sát hại sao quăng xác , có khả năng nạn nhân là nữ giới , có khả năng là án mạng chặt đầu , ông nên cử đội pháp chứng đến ngay hiện trường .“

Đầu bên kia máy điện đàm lặng thinh đi một đỗi , vì ai cũng biết đây chẳng phải là tin tức tốt lành gì .

“ Sao ? Xin lặp lại ! “

Tôi lặp lại điều mình vừa mới nói và nhờ thanh tra chuyển giùm lời hộ cho Pierre LaManche khi nào mà ông liên hệ với sở pháp y . Coi ra thì bọn khảo cổ lần này được rảnh tay một phen .

Tôi trao trả lại mic cho Groulx . Cậu Groulx này chắc hẳn đã nghe được mọi lời tôi vừa nói qua điện đàm và rồi tôi nhắc cậu là nhớ lấy đầy đủ lời khai của hai công nhân đằng kia . Sắc mặt cậu nhìn trông vẻ như tù nhân bị tăng hình phạt từ mười năm lên đến hai mươi năm vậy . Vì cậu biết sắp tới cậu hết được đi nghỉ dưỡng ở đâu xa xa . Mà bản thân tôi cũng không thấy thương gì nổi cậu , vì cuối tuần này tôi cũng hết đi du lịch được ở thành phố Quebec . Trên đường lái xe qua vài căn hộ về đến nhà , tôi thiết nghĩ trong khoảng thời gian dài sắp tới sẽ không ai được ngủ yên . Sự việc quả nhiên đúng vậy ! Chỉ là lúc này tôi không ngờ trước được mức độ kinh hoàng đáng sợ mà mình rồi sẽ phải đối diện .

Bạn đang đọc Cái Chết Cận Kề của Kathy Reichs
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi felixhester
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.