Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vừa sinh ra đã phải chết?

Phiên bản Dịch · 716 chữ

Chương 2: Vừa sinh ra đã phải chết?

“Phu nhân, tử anh không thể đưa vào phần mộ tổ tiên, để nô tỳ mang đi xử lý đi, tránh cho phu nhân nhìn lại đau buồn.”

Ma ma cúi thấp đầu, chậm rãi lui ra phía ngoài cửa.

Lục Triêu Triêu cố gắng giãy giụa nhưng cả người bị hai tay kia kìm chặt, mơ hồ trở nên xanh tím, không thể động đậy chút nào.

Hơi thở càng lúc càng yếu ớt, gương mặt mơ hồ trở nên xanh tím.

【 Tử anh? Ngươi mới là tử anh… Cả nhà ngươi đều là tử anh! Ta vẫn còn thở đây… 】

【 Mẫu thân… 】

Giọng sữa hơi yếu khiến phu nhân Trung Dũng Hầu mở mắt.

Nàng vừa nghe nhầm ư?

Trong phòng này nào có bé con nào?

Đột nhiên, ánh mắt nàng dừng lại trên người đứa bé sơ sinh duy nhất trong phòng.

【 Oa oa… mẹ ơi, con còn có thể cứu, con sắp bị bít chết rồi… 】

Chỉ còn chút nữa thôi là Lục Triêu Triêu sẽ bị bế ra khỏi phòng sinh.

“Chờ đã!” Đột nhiên, người mẹ tiện nghi của nàng lên tiếng.

“Ôm đứa bé tới cho ta xem một chút.” Hứa thị ngồi thẳng người dậy, còn chưa kịp lau nước mắt trên mặt đã nghiêm nghị nói.

Ma ma và bà mụ liếc nhau, cả người đờ ra.

“Phu nhân, tử anh không may mắn, sẽ ảnh hưởng xấu tới phu nhân.” Hai người cùng quỳ xuống đất.

“Đăng Chi, mau ôm đứa bé tới đây!” Hứa thị chỉ cảm thấy tim đập như sấm, trong lòng tràn đầy bất an, hệt như có cái gì sắp bị mất đi.

Vì quá nóng ruột, Hứa thị trực tiếp leo xuống khỏi giường sinh.

Nhưng cả người không còn sức lực khiến chân Hứa thị mềm nhũn, suýt chút nữa đã ngã xuống đất.

Đại nha hoàn Đăng Chi vội vàng đi ôm đứa bé: “Phu nhân, ngài mau nằm xuống đi, để nô tỳ ôm tới! Ngài mới vừa cửu tử nhất sinh, không thể lộn xộn.”

Đăng Chi ôm đứa bé vào lòng, cảm giác được nhiệt độ trên người đứa bé, thân thể Đăng Chi chấn động.

Cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy tiểu thư mặt mũi xanh tím, dưới cổ cũng đầy vết xanh tím, dấu ngón tay chói mắt vô cùng.

“Phu nhân!!”

“Tiểu thư còn sống!”

Đăng Chi hét lên một tiếng rồi vội vàng ôm tiểu thư trở về.

Hứa thị vừa cúi đầu đã thấy nữ nhi hai mắt đẫm lệ nhìn nàng.

Lão tổ tu chân giới vừa khóc vừa ho khan.

【 Số khổ quá… Hu hu hu… số khổ quá, vừa sinh ra đã bị bóp cổ… khụ khụ… 】

Tiểu gia hỏa ho khan.

Đáng sợ nhất không phải là bị bóp cổ, mà là cả nhà bị diệt sạch!

Hiện tại chưa chết, nhưng sớm muộn gì cũng chết!

Trên đầu còn đeo một thanh đại đao có thể gọt sạch cửu tộc của nàng?

Má! Mệnh còn đắng hơn hoàng liên!

Đại khái là do mới được đầu thai lần nữa, dường như tâm tính cũng dần trở về khởi điểm, thành một đứa bé chân chính.

Hai tay Hứa thị run run, thân hình hơi cương cứng, trong lòng có chút kinh hoàng, đồng thời cũng thấy nghĩ mà sợ!

“Đồ đáng chết! Ai cho ngươi lá gan, dám xuống tay với đứa bé này!” Hứa thị đã yếu tới cùng cực nhưng vẫn không nhịn được mà nhấc chân đá lên ngực ma ma.

“Lôi xuống thẩm vấn, thẩm vấn kỹ càng cho ta!”

“Tiểu thư của chúng ta mới vừa ra đời đã gặp tai bay vạ gió, nhất định phải thẩm vấn kỹ bà đỡ kia! Rốt cuộc là ai phái bà ta tới?”

“Phu nhân sống cả đời không kết thù với ai, vậy mà lại có người dám… dám dùng thủ đoạn độc ác như vậy!”

Đăng Chi cũng tức tới run rẩy cả người, tiểu thư suýt chút nữa đã bị bóp chết!

Chỉ nghĩ lại thôi cả người đã rét run!

Hai người bị lôi xuống trong tiếng van xin thét gào.

Bạn đang đọc Cả Nhà Nghe Lén Lòng Ta Phát Điên Rồi, Còn Ta Chỉ Việc Uống Sữa (Dịch) của Hạ Thanh Thanh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vânkhinh
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.