Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hai bao khóc lóc

Phiên bản Dịch · 1501 chữ

Chương 14: Hai bao khóc lóc

“Trước đây chúng ta không nên đặt cho Bảo Nhi cái tên này, phải đặt là Khang Nhi.” Ý tứ của Trương thị rất rõ ràng, muốn Cố Lai Bảo có một cơ thể khỏe mạnh.

Sinh một đứa nữa đặt là Khang Nhi! Lời nói của Cố Đại Hoàng đến bên môi lại nuốt ngược trở về.

Thực ra Trương thị vẫn có thể sinh con, chỉ là cơ thể lúc mang thai Bảo Nhi đã bị tổn thương rất nhiều, sau này không thấy mang thai nữa, chắc là cũng sẽ không có khả năng mang thai thêm. Hơn nữa, nếu như nói ra những lời này thì Trương thị nhất định sẽ tức giận. Không phải Cố Đại Hà không đau lòng cho đứa con trai này của mình, chỉ là nuôi dưỡng bao nhiêu năm như vậy cũng không thấy có chút gì khởi sắc, phận làm cha như hắn ta cũng cảm thấy mệt mỏi.

Đứa trẻ này ngoan ngoãn đến mức khiến người ta đau lòng, nào ai nỡ vứt bỏ.

“Bà đưa cả Bảo Nhi đến nhà Đại Nha, dù thế nào cũng phải thử xem.” Cố Đại Hà do dự hồi lâu rồi mới lên tiếng, dù sao thì cũng chỉ có mỗi cách này.

Trương thị lau nước mắt một cái, gật đầu, ôm Bảo Nhi ra cửa.

Vừa ra ngoài thì gặp Tứ Nha, nghe Trương thị nói muốn đến nhà Đại Nha thì cũng muốn đi theo. Dù sao cũng ở ngay nhà bên cạnh, Trương thị cũng không từ chối, ôm con trai và dẫn theo con gái đi sang.

Chu thị liên tục nhìn ra phía cửa sổ, nhìn thấy Trương thị ôm con trai ra ngoài thì khinh thường bĩu môi, nói với Cố lão gia: “Cứ y như một bình chứa thuốc. Cũng may mà năm đó ông không kiên trì, nếu không nếu như thực sự dùng tiền, cái bình chứa thuốc này chết thì có phải là tiền mất tật mang không?”

Cố lão gia cau này: “Không biết nói thì đừng nói!”

Chu thị đảo cặp mắt trắng dã, sau đó nhìn chằm chằm tam phòng, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Nhà Cố Phán Nhi một ngày bị náo loạn ba lần, đóng cửa lại là coi như không có chuyện gì. Cố Phán Nhi không để tâm đến chuyện đó, còn An thị và Cố Thanh suy nghĩ thế nào thì nàng không biết.

Dù sao thì giờ Cố Phán Nhi cũng đang xoa bụng đợi đến bữa cơm, hai nương con Cố Thanh đang bận rộn trong bếp.

Vất vả lắm mới đợi được đến bữa, Cố Phán Nhi đói đến mức bụng kêu ầm ầm. Nàng không đợi Cố Thanh đặt bát thịt gà xuống đã vươn tay ra chộp lấy, mục tiêu là một cái đùi gà.

Bốp!

Cố Thanh tức giận hất tay Cố Phán Nhi ra: “Ngươi là quỷ chết đói đầu thai à!”

Bị đẩy tay phải thì vẫn còn tay trái, Cố Phán Nhi thuận lợi lấy được chiếc đùi gà, vui sướng gặm, lời nói hàm hồ nghe không rõ: “Sai rồi, ta không phải quỷ chết đói đầu thai mà là muốn đầu thai thành quỷ chết đói!”

Cố Thanh không nói lời nào, trừng mắt nhìn Cố Phán Nhi ăn đến mức không còn chút hình tượng nào: “Đồ phụ nữ tham ăn!”

Cốc cốc, lộp cộp!

Hai âm thanh đồng thời vang lên, Cố Phán Nhi dừng lại, vểnh tai lên nghe ngóng: “Vừa rồi là tiếng ta cắn xương hay là có người gõ cửa thế?”

Cố Thanh cũng không nghe rõ, nghi ngờ nhìn ra cửa, thầm nghĩ: Chẳng lẽ lại tìm đến tận nhà.

Cốc cốc!

Tiếng gõ cửa lại vang lên, Cố Phán Nhi ngậm xương gà trong miệng, vươn tay về phía chiếc bát.

Bốp!

Bàn tay bị tát bay.

“Đồ phụ nữ tham ăn này, lại ăn bốc, có tin là ta không cho ngươi ăn nữa không hả!” Cố Thanh nhướn này, nhìn Cố Phán Nhi bằng ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

“Chàng trai trẻ, ta không ăn ngươi, ta muốn ăn thịt gà, thịt thỏ!” Cố Phán Nhi nghiêm túc sửa lại, sau đó bàn tay lại bắt đầu rục rịch.

Cố Thanh không nói thêm lời nào, cầm đôi đũa nhét vào tay Cố Phán Nhi: “Ăn cho chết luôn đi cái đồ tham ăn!”

Cố Phán Nhi nhướn mày, tặc lưỡi, phun đống xương gà trong miệng ra, lầm bẩm: “Xương nhỏ quá, ăn hơi chán, vẫn là ăn miếng to nhai thích hơi một chút!”

Tiếng gõ cửa ở bên ngoài lại vang lên, kèm theo cả mấy tiếng gọi yếu ớt.

Cố Thanh nhíu mày: “Ngươi ăn trước đi, ta đi xem một chút.”

Cố Phán Nhi chớp chớp mắt, rất muốn hỏi Cố Thanh: “Ngươi có chắc chắn là ngươi không bị bệnh không?” Nhưng nàng là một người thông minh, tất nhiên sẽ không hỏi. Dù sao thì nàng chắc chắn người tới lúc này ngoài nhà sát vách ra thì sẽ không còn người khác, đi mở cửa chẳng khác gì đi tìm ngược.

Nhưng khi nhìn thấy động tác của Cố Thanh thì Cố Phán Nhi đã âm thầm rút lại câu nói kia của mình.

Tên nhóc này cũng không ngốc, còn biết trèo tường nhìn ra ngoài.

An thị nấu xong rau dại bưng lên, không thấy Cố Thanh thì hỏi: “Đại Nha, Thanh nhi đâu?”

Cố Phán Nhi hất cằm về phía cổng, sau đó gắp một miếng rau dại, vẻ mặt ghét bỏ cho vào miệng.

An thị nhìn ra cổng, đúng lúc thấy Cố Thanh dẫn Trương thị vào thì sợ đến mức dựng hết cả lông tơ, nhưng nhìn thấy bà chỉ dẫn theo hai đứa trẻ thì mới thở phào.

“Bà thông gia tới, ăn cơm chưa? Đúng lúc nhà ta đang ăn cơm, mau ngồi xuống ăn luôn đi.” An thị vẫn hơi căng thẳng, vội vàng kẽo ghế cho Trương thị ngồi, sau đó nhanh chóng chạy xuống bếp lấy thêm bát đũa, một loạt động tác vô cùng nhanh chóng.

Khi Trương thị định thần lại thì đã thấy trước mắt có một bát canh gà và thịt.

“Bà thông gia ăn một chút đi, trong nhà cũng chỉ còn thịt thôi.” An thị nói xong thì hai mắt đỏ hoe, nước mắt cứ chỉ chực trào ra ngoài, gương mặt lo lắng và quẫn bách.

Những lời này của An thị làm Trương thị sửng sốt nửa ngày cũng không sao hiểu nổi.

Nghèo đến mức chỉ còn lại thịt? Nhưng mà có thịt ăn cũng gọi là nghèo sao? Nghèo chỉ còn thịt, nhưng nghèo lại có thịt ăn… Trương thị cũng mơ hồ rồi.

“Nương, con có thể ăn không?” Tứ Nha quay mặt lại với Trương thị, nhưng ánh mắt lại dính chặt lên bát thịt gà kia.

Trương thị hoàn hồn, lập tức đứng lên, suýt chút nữa thì làm đổ bát canh gà, đỏ mắt lắp bắp: “Không, không cần, chúng ta ăn rồi, mọi người cứ ăn đi.”

Cố Phán Nhi liếc mắt: “Rõ ràng là rất muốn ăn, bụng sôi lộc cộc như gậy trúc mà vẫn còn cứng miệng! Cố Lưu Nhi, mặc kệ bà ấy, nghe lời đại tỷ, ăn hết bát thịt kia đi!”

Trương thị bị nói thì đỏ bừng mặt, vừa xấu hổ vừa tức giận, không nói tiếp được.

Cố Phán Nhi cũng không để ý đến bà mà tò mò nhìn sang đứa bé đang được bà bế trên tay. Trong trí nhớ của chủ nhân cỗ cơ thể này thì đứa bé này chính là đệ đệ ruột của nàng. Nhưng đó không phải lý do khiến nàng tò mò, mà là nàng lại cảm thấy yêu thương và có tình cảm đặc biệt với đứa trẻ này.

Có vẻ như cảm nhận được cái nhìn của Cố Phán Nhi, Tiểu Đậu Nha nhìn sang, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Đại tỷ.”

Cố Phán Nhi chớp mắt: “Tiểu Đậu Nha, đệ gọi ta à?”

Tiểu Đậu Nha nhếch miệng cười: “Đại tỷ, đệ là Bảo Nhi, không phải Tiểu Đậu Nha.”

“Lớn lên nhìn như một hạt đậu mầm, không gọi Tiểu Đậu Nha thì gọi là gì?” Cố Phán Nhi coi như không nghe thấy câu nói của cậu bé, bế cậu bé đặt lên chân mình, khẽ xoa bóp tay chân, sau đó gạt gạt mái tóc vừa vàng vừa thưa, vẻ mặt ghét bỏ: “Bảo cái gì mà Bảo, nhìn có khác gì cây cỏ không! Không gọi Bảo Nhi, nếu không muốn bị gọi là Tiểu Đậu Nha vậy thì gọi là Thảo Nhi!”

Hai mắt Trương thị đỏ hoe, nhưng bà còn chưa kịp khóc thì An thị đã khóc thành tiếng.

Bạn đang đọc Boss Nhà Nông (Bản Dịch) của Thư Trường Ca
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Snowagle90
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.