Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trương thị bị đánh

Phiên bản Dịch · 1516 chữ

Chương 15: Trương thị bị đánh

“Bảo Nhi đáng thương, sao lại gầy đến mức này, ô ô ô”

Trương thị nhăn mặt lại, nhất thời không biết nên khóc hay là nên an ủi An thị, do dự một chút rồi cuối cùng quyết định khóc chung với An thị. Hai người ôm lấy nhau khóc vô cùng thương tâm.

Tứ Nha nhìn sang, hai mắt cũng đỏ hoe, cái miệng nhỏ nhắn mím lại, chuẩn bị khóc cùng.

Cố Phán Nhi lạnh lùng nói: “Bớt gây phiền, ăn đồ của muội đi! Muốn khóc thì ăn no rồi hãy khóc.”

Tứ Nha nhìn một chút, chần chừ một hồi, cuối cùng quyết định nghe lời đại tỷ, ăn cho có sức rồi mới khóc.

Cố Phán Nhi nhìn đứa trẻ trong lòng, bưng một bát canh lại: “Đệ cũng đừng nhìn nữa, dù sao thì đệ muốn khóc cũng chẳng có sức mà khóc đâu, để dành sức mà uống canh đi!”

Tiểu Đậu Nha lập tức yên lặng, ngoan ngoãn uống hết bát canh.

Cố Thanh ngẩn người chứng kiến tất cả những chuyện đang diễn ra trước mắt, đột nhiên cảm thấy đau răng, bây giờ còn có thể ăn uống vui vẻ được nữa không đây. Nhìn hai người đang ôm nhau khóc, lại nhìn hai tỷ muội đang ăn uống vui vẻ, rồi lại nhìn Tiểu Đậu Nha yên lặng uống canh. Cố Thanh rối tung cả lên, nhìn trời không nói lên lời.

Để tránh việc thức ăn bị Cố Phán Nhi ăn hết, Cố Thanh múc ra hai chiếc bát lớn.

Người nào đó ăn hết hai bát thịt, uống hết ba bát canh vẫn chưa no tức giận xử lý hết đĩa rau dại rồi mới đặt đũa xuống. Không phải nàng ăn no rồi, mà là vì ánh mắt quá mức “Ẩn chứa tình cảm” của tiểu tướng công làm cho nàng xấu hổ không dám ăn thêm nữa.

Nhìn hai người đang ôm nhau khóc, Cố Phán Nhi cúi gằm mặt, bế Tiểu Đậu Nhỏ ra ngoài sân rồi bắt đầu ngược đãi trẻ nhỏ.

“Đã sáu tuổi rồi mà vẫn còn chưa được hai mươi cân, đệ xem có mất mặt không hả?”

“Đại tỷ tỷ…”

“Không bị bệnh tim, thế mà đi được vài bước thì đã run hết cả người, đệ được làm từ nước có phải không?”

“Đại tỷ tỷ, đệ không phải…”

“Nói cũng nói lắp, đệ còn có thể làm gì chứ?”

“Đệ…”

“Ấp a ấp úng cứ như đàn bà, đệ nhìn đệ xem có chút dáng vẻ đàn ông nào không?”

“…”

“Khóc cái gì mà khóc, cười một cái tỷ tỷ xem nào!”

“Ô ô!”

“Cười còn khó coi hơn cả khóc, thôi đệ cứ khóc đi!”

“…”

Ban đầu Cố Thanh không muốn quản, nhưng thực sự là không quản không được. Hắn ôm lấy Cố Lai Bảo, trừng mắt nhìn Cố Phán Nhi, khinh bỉ nói: “Ngươi đã lớn như thế rồi còn bắt nạt trẻ con, đúng là phụ nữ vừa điên vừa mặt dày!”

Cố Phán Nhi sờ mũi , nhìn lên trời, không chớp mắt.

“Đại tỷ phu, đệ không sao đâu, đại tỷ của đệ nói rất đúng, đệ đúng là vô dụng.” Cố Lai Bảo lau nước mắt, sụt sịt một cái, vẻ mặt khổ sở.

Cố Phán Nhi lập tức nói: “Đó, chính đệ ấy tự thừa nhận, không liên quan gì đến ta cả!”

Cố Thanh trừng mắt: “Ngươi đúng là không thể nói lý được!”

Tứ Nha không biết từ lúc nào đã đi tới, nghe Cố Thanh nói vậy, lại thấy Cố Thanh đang trừng mắt bất mãn nhìn Cố Phán Nhi thì lập tức lo lắng, kéo góc áo Cố Thanh, vội vàng giải thích: “Đại tỷ phu, huynh đừng tức giận, đừng trách đại tỷ tỷ, đại tỷ của muội chỉ là đầu óc hơi chậm chạp một chút chứ không phải người ngu ngốc, tỷ ấy rất tốt. Muội nói thật đấy, tỷ ấy không ngốc lắm đâu, chỉ là hơi ngốc một chút thôi.”

Cố Thanh mỉm cười, nụ cười trông bỉ ổi làm sao, ngay cả Cố Lai Bảo cũng lén cười.

Cố Phán Nhi không nói nên lời, trong lòng có hàng ngàn hàng vạn con thú đang chạy điên cuồng. Nếu như không đủ tập trung, nếu như không biết Tứ Nha chỉ là vô tình thì nàng nhất định đã treo cô bé lên đánh một trăm lần rồi!

Sau khi ăn xong, Trương thị cuối cùng cũng không mở miệng hỏi vay tiền mà dẫn con trai con gái về nhà.

Sau khi trở về gặp trượng phu và con gái thứ hai thì Trương thị không khỏi hổ thẹn. Bà ở nhà con gái lớn ăn thịt uống canh, hai người này ở nhà đến cả mùi thịt cũng không được ngửi.

Vừa đặt Bảo Nhi lên giường, còn chưa kịp đắp chăn thì Chu thị đã vọt vào, vừa mở miệng đã hỏi: “Con dâu, thế nào rồi? Đại Nha có đưa tiền cho ngươi không?”

Trương thị cứng đờ, cười khổ: “Nương, con không thể nào hỏi được.”

Chu thị vừa nghe thế thì hét ầm lên: “Làm sao mà không hỏi được? Ngươi là nương của nó, xin tiền nó thì có gì sai? Không mang tiền về thì ngươi quay lại đây làm cái gì? Các ngươi không có tiền, trong nhà cũng không có nhiều tiền để các ngươi mua thuốc đâu, nếu không có tiền thì chờ chết đi!” Nói xong, Chu thị tức giận nhổ một bãi nước bọt, sau đó cũng không thèm nhìn Cố Đại Hà và Cố Lai Bảo, quay đầu về phòng.

Cố Đại Hà và Trương thị nhìn nhau, cười khổ một cái, trong lòng đều cảm thấy ớn lạnh.

Chu thị chạy về nhà chính thì đột nhiên dừng lại, mũi hơi giật giật, khẽ nhíu mày nghi ngờ. Vừa rồi bà ta không để ý, nhưng bây giờ mới cảm thấy có gì không ổn. Bà ta chạy ngược lại tam phòng, đến sát bên người Trương thị ngửi ngửi, sau đó lại đến chỗ Cố Lai Bảo định ngửi một chút.

Cố Lai Bảo sợ hãi, bò vào trong giường, tránh xa Chu thị.

Chu thị híp mắt lại: “Giỏi lắm, tên tiểu tử bình chứa thuốc này, trốn cái gì mà trốn, ta còn có thể ăn thịt ngươi à?”

Cố Lai Bảo yên lặng không nói, trốn ở trong góc giường, giữ chặt lấy quần áo.

Thấy thế, Chu thị cũng đành từ bỏ, không thể leo lên giường lôi bình chứa thuốc đó dậy được. Nhưng bà ta vẫn chưa từ bỏ ý định, sau khi nhạy bén phát hiện ra trên người Trương thị và tiểu tử này có mùi thịt thì ánh mắt trở nên lạnh lùng, cơn tức bốc lên đến đỉnh đầu.

Bốp!

Một cái tát giáng thẳng vào mặt Trương thị, mặt Trương thị lập tức sưng lên.

Chu thị chửi ầm ầm: “Ả đàn bà lười biếng, vô liêm sỉ, ăn đồ của lão nương, uống đồ của lão nương, vậy mà lại lén lút ăn vụng sau lưng lão nương. Gia đình chúng ta từ trước đến nay đều thân thiện tốt bụng, sao lại cưới phải một độc phụ ham ăn lười làm như ngươi chứ? Lúc nào cũng chỉ ăn ăn ăn, để xem ta xử lý ngươi thế nào!”

Cố Đại Hà còn đang thắc mắc Chu thị muốn làm gì, không ngờ tự nhiên Chu thị lại ra tay đánh thê tử mình. Hắn ta nhất thời nóng nảy, khập khiễng bước đến can ngăn.

“Nương, đừng đánh, đừng đánh nữa, có chuyện gì từ từ nói!”

Chu thị xoay người tát cho Cố Đại Hà một cái: “Ngươi cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì! Lão nương nuôi ngươi lớn như thế này, ngươi quản thê tử của mình mà cũng không quan được. Ngày nào cũng bị đồ sao chổi này sai sử như một kẻ ngốc. Nếu sớm biết ngươi vô dụng như vậy thì lúc sinh ra ta đã ném ngươi vào thùng nước rồi dìm chết rồi, đỡ để bây giờ lão nương phải tức giận như vậy.”

Cố Đại Hà sững người, mỗi lần bị mắng, Chu thị đều nói hối hận vì đã sinh ra hắn ta. Trước đây hắn ta cảm thấy mình làm không tốt nên lúc nào cũng liều mạng kiếm tiền, sau đó giao nộp hết số tiền kiếm được. Mặc dù thế nhưng từ trước đến nay vẫn chưa bao giờ nhận được một lời khen ngợi.

Bây giờ Cố Đại Hà rất hoài nghi, có phải mình được nhặt về nuôi hay không?

Trong lúc Cố Đại Hà đang ngẩn người thì Chu thị đã đánh Trương thị tới tấp, đến tận khi Trương thị ngất đi thì mới chịu thôi, trước khi rời đi còn đá mạnh vào Trương thị một cái.

Bạn đang đọc Boss Nhà Nông (Bản Dịch) của Thư Trường Ca

Truyện Boss Nhà Nông (Bản Dịch) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Snowagle90
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.