Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không có tiền thuốc

Phiên bản Dịch · 1727 chữ

Chương 13: Không có tiền thuốc

“Phòng trộm à?” Liễu thị lại trợn trắng mắt lên.

Cố Đại Hồ thầm nhủ: Còn không phải là phòng trộm sao? Ai biết được có khi nào bà lấy nó để kê chân hay không.

Cửa tiệm mà Cố Đại Hồ đang làm phải nhập hàng, ông chủ sợ một mình Cố Đại Hồ ở tiệm mất đồ đã nên đã đóng cửa quán, thế nên Cố Đại Hồ có thời gian ở nhà.

Chu thị vừa vào cửa đã thấy Liễu thị trợn mắt lên thì lập tức không vui. Cố Đại Hồ là con út của bà ta, bình thường bà ta còn chẳng dám nói nặng lời một câu. Vậy mà ả Liễu thị này ăn đồ của họ, uống nước của họ, thế mà sau lưng lại dám không hài lòng với lão tứ. Thế thì những lúc bình thường không có ai thì ả ta còn đối xử với lão tứ thế nào nữa?

Trước đây không ai ngờ lão tứ lại có một thê tử như thế này. Tốt xấu gì thì lão tứ cũng đã đọc sách hai năm, thế nên muốn cưới cũng phải cưới những cô nương tốt. Nhưng Liễu thị lại chẳng thế, hay cãi lời, lại còn ăn nhiều, nào có ra dáng một thê tử hiền lương thục đức.

Liễu thị nhìn thấy Chu thị thì lập tức cúi đầu, bày ra dáng vẻ khép nép, gọi dạ bảo vâng, nhưng trong lòng thì nghi ngờ, lão thái thái này không phải lại đến đây để xin tiền đấy chứ?

Giả vờ y như thật! Nếu như đổi lại là lúc bình thường thì Chu thị nhất định sẽ chỉ thẳng tay vào mặt Liễu thị mà chửi mắng, nhưng bây giờ trong lòng bà ta đã hoảng đến mức không có thời gian để ý đến Liễu thị nữa rồi. Chu thị xoay người đóng cửa lại, kéo Cố Đại Hồ sang một bên, đem chuyện lúc trước thêm mắm dặm muối kể lại một lần, cuối cùng nói: “Lúc đó nương thực sự là vô cùng tức giận, chẳng biết làm sao lại ném tảng đá đó, ai mà biết con ma đoản mệnh đó lại bị đập trúng chứ.”

Cố Đại Hồ làm gì có chuyện không biết tính tình của nương mình, mấy lời này chỉ có thể tin một nửa thôi. Nhưng dù sao đây cũng là nương của hắn ta, cho dù có tức giận thế nào cũng không có cách nào khác, hắn ta suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Nương có chắc chắn là đã ném trúng người không?”

Chu thị: “Kêu thảm thiết như vậy có thể là giả được à?”

Cố Đại Hồ nhíu mày: “Nương không đến xem sao?”

Chu thị nghĩ đến đây thì tức giận: “Thật ra nương muốn vào xem, nhưng mà người ta phải mở cửa thì nương mới có thể xem được! Tất cả là do Đại Nha ngu ngốc kia, nếu như nha đầu chết bầm đó mở cửa thì nương đã không cần phải tức giận như thế này? Cũng không biết làm gì đáng xấu hổ bên trong mà phải đóng cửa lại.”

Có mở cửa cũng không thể nhìn thấy được! Cố Đại Hồ nuốt mấy lời đã đến khóe môi xuống, hắn ta cũng không ngu ngốc như tam ca, nương nói cái gì cũng tin. Cố Đại Hồ suy nghĩ một chút rồi nói: “Nương, nếu như nương không yên tâm thì để tam ca tam tẩu đi xem. Đại Nha dù có thể nào đi nữa thì cũng không thể ngăn cản không cho cha nương mình vào cửa đâu?”

Chu thị nghe thế, cảm thấy cũng có lí, nhưng vẫn do dự: “Nếu như Đại Nha ngu ngốc vẫn không chịu mở cửa thì phải làm sao bây giờ?”

Cố Đại Hồ trả lời: “Chưa thử thì làm sao biết được ạ?”

Chu thị gật đầu, cũng hiểu đây là một cách nhưng không hiểu sao trong lòng cứ cảm thấy khó chịu.

Cố Đại Hồ do dự một chút, cuối cùng vẫn khuyên nhủ: “Nương, con thấy sau này chúng ta tốt nhất là hạn chế đến nhà bên cạnh, dù sao thì Đại Nha cũng đã đươc gả vào nhà họ rồi. Chúng ta kết thân chứ không kết thù, mặc dù đầu óc Đại Nha không được minh mẫn lắm nhưng cũng không thực sự ngu ngốc, nếu như gây loạn rồi xảy ra chuyện gì, nói không chừng con bé sẽ hận chúng ta.”

Chu thị nghe thế thì mất hứng: “Nương là nãi nãi của nó, nó có thế làm gì nương chứ?”

“Dù thế nào đi nữa thì Đại Nha cũng là cháu gái của nương mà, đúng không? Có làm gì thì cũng không đừng khiến con bé cảm thấy không vui chứ?”

“Con nói cái gì vậy, nương không có một cháu gái vừa điên rồ vừa ngu ngốc như thế!”

“…” Thôi, không nói nữa!

Thấy Chu thị như vậy, Cố Đại Hồ cũng không tiếp tục khuyên nhủ nữa.

Chu thị hừ lạnh một tiếng, sau đó liếc mắt nhìn Liễu thị đang rụt cổ giả vờ làm đà điểu, xoay người đi ra cửa, chắc là tới bên phía lão tam.

Chờ Chu thị vào phòng lão tam thì Liễu thị mới vươn tay nhéo Cố Đại Hồ một cái: “Nhiều chuyện!”

Cố Đại Hồ đau đến há cả miệng: “Tại vì ta không nhìn được nữa!”

Liễu thị cười nhạt: “Không nhìn được nữa nên nhiều chuyện, ông có quản được không?”

Cố Đại Hồ nghe vậy thì cũng ngậm miệng lại, thê tử nói không sai. Trong gia đình có rất nhiều chuyện không thể nào kiểm soát được, tốt hơn hết là cứ nhắm một mắt mở một mắt cho qua.

Chu thị vào phòng lão tam một lát thì đắc ý đi ra chứ không còn lo lắng như trước nữa. Ngược lại, phong tròng, người nào người nấy mặt mũi u sầu, buồn bực, xanh xao vàng vọt, vừa nhìn đã cảm thấy xui xẻo.

“Đương gia, phải làm sao đây?” Trương thị ôm đứa con trai Cố Lai Bảo đã sáu tuổi mà nhìn qua còn chưa đầy bốn tuổi, gấp đến độ nước mắt chực trào ra.

Cố Đại Hà xoa cái chân đau nhức, trong lòng cũng vô cùng rầu rĩ: “Hay là bà nghe lời nương, đến nhà Đại Nha xem thế nào?”

Trương thị lập tức rơi nước mắt: “Gia cảnh Đại Nha thế nào chẳng lẽ ông còn không biết sao? Làm gì có tiền cho Bảo Nhi mua thuốc cơ chứ? Ngay cả một chút lương thực cũng để cho đại tẩu lấy mất.”

Sắc mặt Cố Đại Hà càng thêm đau khổ, vẻ mặt tự trách: “Tất cả đều tại ta vô dụng, nếu không thì nương con mấy người cũng sẽ không phải chịu khổ như vậy, Bảo Nhi cũng… Haiz…” Cố Đại Hà thở dài cay đắng, cuối cùng vẫn nuốt mấy lời sau xuống, đau khổ ôm lấy đầu, đôi mắt ướt át.

Bảo Nhi gầy yếu như vậy là có liên quan đến Chu thị. Khi Trương thị mang thai Bảo Nhi thì sức khỏe không được tốt lắm. Nhưng Chu thị là bà bà mà hoàn toàn không cảm thông cho Trương thị, trước đây đối xử như thế nào thì lúc mang thai vẫn cứ đối xử như thế, thường xuyên đánh đập mắng mỏ, hơi một tí là lại phạt không cho ăn cơm.

Có lẽ là Chu thị nghĩ Trương thị lần này vẫn mang thai một tiểu nha đầu nên cũng không quá coi trọng.

Khi Trương thị mang thai được bảy tháng, bởi vì đói quá hóa liều, uống nhiều hơn nửa bát cháo, thế là bị Chu thị đánh đập dã man, hậu quả là sinh non. Lúc Bảo Nhi được sinh ra nhìn như một con mèo, ngay cả sức lực để khóc cũng không có. Nhìn thấy chắc là không thể nuôi sống được, Chu thị không những không hối hận mà còn kiên quyết muốn vứt bỏ đứa trẻ này.

Nguyên nhân rất đơn giản, Chu thị vừa nhìn thấy đứa trẻ này đã cảm thấy nó rất khó để nuôi sống, có sống được thì sau này nhất định sẽ tiêu tốn rất nhiều tiền.

Theo quan điểm của Chu thị, tiêu tiền chẳng khác nào cướp cái mạng già này của bà ta.

Trương thị thấy Cố gia cứng rắn như vậy thì lấy cái chết ra để uy hiếp, đòi giữ lại đứa trẻ. Không biết đứa trẻ này bạc mệnh hay là cứng mệnh, gầy yếu đến mức còn không bú được sữa. Sau này, Trương thị lại hết sữa, đứa trẻ này liền dựa vào nước cơm mà sống sót qua ngày.

Tuy nhiên, bởi vì sinh non, lại không được bú sữa nên đứa trẻ vô cùng yếu ớt, phải nằm liệt giường quanh năm.

Mùa đông năm ngoái, để kiếm tiền mua thuốc cho con trai, Cố Đại Hà mạo hiểm vào núi, gặp phải một con lợn rừng, bị lợn rừng làm bị thương ở chân, vết thương cứ phản phản phục phục, mãi chẳng khá lên được. Mùa xuân năm nay, Bảo Nhi đổ bệnh, Chu thị nhìn một nhà ba người không có sức lao động thì càng không muốn bỏ tiền chữa bệnh. Cuối cùng không thể làm gì khác là phải gả Đại Nha ra ngoài, đổi lấy ba trăm đồng mua thuốc cho Bảo Nhi.

Thuốc đắt, một bộ đã là năm mươi đồng, hơn nữa còn phải uống thường xuyên. Hai phu thê lo lắng không biết sau khi dùng hết tiền thì phải làm sao. Ai ngờ vừa mới mua được hai bộ thuốc thì còn dư lại hai trăm đồng đã bị Chu thị lấy đi hết.

Lần này Chu thị lại đến nói bọn họ đến tìm Đại Nha đòi tiền, thế này chẳng phải là làm khó người khác sao?

Trương thị há miệng, định nói những lời thất thế với bà bà, nhưng lời đến khóe miệng lại nuốt ngược trở lại, chỉ có thể nghẹn ngào.

Bạn đang đọc Boss Nhà Nông (Bản Dịch) của Thư Trường Ca
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Snowagle90
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.