Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sư Tôn~

Tiểu thuyết gốc · 1443 chữ

Hoa Phi Yên đáp xuống mặt đất, đặt hắn ngồi lên một tảng đá lớn ven đường không khỏi chau mày. Nhìn vết thương trên cổ tay đầy máu, Hoa Phi Yên lửa giận bùng lên lần nữa, nhưng sau đó lại bị một gáo nước lạnh đổ vào tắt đi.

Lúc nãy lửa giận công tâm, làm việc không suy nghĩ, Hoa Phi Yên không cho phép xảy ra chuyện như thế một lần nữa.

“Nói ta nghe, đầu đuôi câu chuyện được chứ?”

Thiên Nhược đem chuyện mua thức ăn đến siêu thoát cho bốn vị vong linh rồi dùng công pháp truy tung theo thủ phạm. Hoa Phi yên mày đẹp hơi chau lại, nhưng vẫn còn khá ổn nếu so với ban đầu gặp mặt liền tát vào mặt Thiên Nhược.

“lần sau không thể tự ý theo đuổi người khác, ngươi làm sao rõ được đó là cường đại tu hành giả đây?”

“Có thể.” Thiên Nhược hít nhẹ cái mũi đỏ, đôi môi nhẹ mở ra:

“Ngoại trừ linh khí là thiên địa tạo thành còn có âm dương lưỡng cực, người càng cường đại thì âm dương lưỡng cục chi khí càng nhiều.”

“Không thể nhìn bằng mắt thường, nhưng công pháp đặc thù ta tu luyện có thể nhìn thấy và phán đoán được tu vi của người đó, không bị hạn chế.”

Hoa Phi Yên không khỏi một phen trầm trồ, loại công pháp này thật sự quá nghịch thiên rồi. Dù cho ngươi có che giấu tu vi cỡ nào, người thường có thể không thấy nhưng trước mặt Thiên Nhược đặc thù công pháp chỉ như phế bỏ.

“Kẻ sát nhân kia rõ tu vi gì sao?”

“ừm, sư tôn. Là một cái Kim Đan kỳ cảnh giới.”

Hoa Phi Yên lấy ra trong giới chỉ một viên đan dược đưa đến bên môi Thiên Nhược, giọng nhẹ nhàng dỗ dành:

“Ngoan, ăn viên đan dược trị thương vào.”

Thiên Nhược mở ra môi nhỏ đem đan dược nuốt vào, một cỗ đắng chát tràn trong miệng khiến khuôn mặt nhỏ nheo lại. Chưa bao giờ hắn ăn phải thứ đan dược nào như thế cả, quá tàn khốc!

“Ngươi Kim Đan sơ kỳ chưa tới, truy tung Kim Đan kỳ không rõ cấp bậc cụ thể có biết nguy hiểm thế nào không?”

Hoa Phi Yên cốc nhẹ lên đầu của Thiên Nhược, sau đó lại xoa xoa chỗ vừa cốc.

“Ta không thể đánh, nhưng công pháp…”

Thiên Nhược nói được một chút liền im bặt, Hoa Phi Yên liền hiểu nhưng nàng cũng không hỏi nữa. Hoa Phi Yên vuốt ve cổ tay của hắn, đôi mắt có chút yêu thương và đau xót:

“không được có lần sau, sư tôn không muốn ngươi có chuyện.”

“Ta hiểu, sư tôn.”

Thiên Nhược gật đầu, Hoa Phi Yên định mở ra thần thông truy tìm xung quanh để xem có tìm được chút gì đó hay không. Đột nhiên trước mặt một đạo huyết thủy lao tới, hóa thành Huyết chi Giao Long mở ra cái mồm to lớn muốn tấn công Hoa Phi Yên.

Hoa Phi Yên phản ứng cực nhanh, nàng chuẩn bị xuất chiêu thì Thiên Nhược nhảy ra đứng trước mặt nàng quát lớn:

“IM LẶNG!”

Huyết chi Giao Long nghe lệnh đứng yên, Hoa Phi Yên nhìn ra huyết dịch tạo thành nó đang không ngừng rung lên, hệt như một dã thú lông mao bị dọa sợ run rẩy khi đối mắt với cự thú.

Thiên Nhược chắn trước Hoa Phi Yên, không khỏi tức giận, nãi hung nãi hung mắng:

“Đây là sư tôn của ta, các ngươi không thể không hiểu chuyện liền tấn công nàng!”

“Nàng bị thương thì ta sẽ đánh các ngươi!”

Huyết chi Giao Long rung lên, vội bay qua chỗ Hoa Phi Yên muốn cọ cọ vào người nàng. Nhưng Hoa Phi Yên có chứng khiết phích, nàng sẽ không để y phục của mình bị huyết sắc nhiễm bẩn.

Bị hất hủi Huyết chi Giao Long thật khóc không ra nước mắt, nó lại bay qua chỗ Thiên Nhược hòng có được sự yêu thương. Thiên Nhược hừ nhẹ, hắn cũng bỏ mặc Huyết chi Giao Long mà kéo tà váy của Hoa Phi Yên:

“Sư tôn, Huyết chi Giao Long này sẽ chỉ ta đi tìm thủ phạm, ta đi rồi sẽ trở lại.”

Hoa Phi Yên nhíu cặp chân mày, bàn tay đưa lên, cầm lấy tai trái của Thiên Nhược mà nhéo, nhìn sắc mặt của nàng, Thiên Nhược liền ngoan ngoãn trưng khuôn mặt mèo con nhìn lên:

“Sư tôn~”

Hoa Phi Yên nhìn khuôn mặt này căn bản không có sức chiến đấu, bàn tay thả lỏng ra, chuyển thành bàn tay xoa xoa lên tai trái vừa nhéo:

“Sư tôn làm sao để ngươi đi một mình, thân là Hoa Nguyệt thánh địa lão tổ quản lý Vạn thành, chuyện xảy ra dưới tay ta tất nhiên do ta xử lý.”

Thiên Nhược mèo con vui vẻ gật đầu, Huyết chi Giao Long có chút hờn dỗi không muốn nhúc nhích mà nằm dưới đất giả chết. Hoa Phi Yên nhìn nó, giơ chân lên đá nhẹ một cước, một cược này của nàng nhìn thì nhẹ nhàng nhưng lực lượng thì cực mạnh mẽ. Huyết chi Giao Long bị một cước này đá vào người, thân thể bị chia làm ba, một phần trực tiếp biến thành chất lỏng thấm xuống đất.

Huyết chi Giao Long hợp lại thân thể, uất ức đứng trong không trung. Hoa Phi Yên đôi mắt sắc bén, uy áp từ trong tự nhiên hiện ra khiến Huyết chi Giao Long sợ vỡ mật nhanh chóng chạy đi.

Hoa Phi Yên chậm rãi như đang du hành bay theo Huyết chi Giao Long, vượt qua Vạn thành và những đồi núi đến gần một cái vực thẳm tỏa ra khí tức khó chịu. Thiên Nhược nhích ra một chút nhìn xuống dưới, cái mũi nhỏ cũng ngửi ngửi.

“Mùi vị không được…”

“Ngươi ngửi làm gì, tu vi chưa đủ làm bậy sẽ chết xuống dưới gặp phụ hoàng ngươi đấy.” Thiên Tử giọng nói vang bên tai, ba tháng nay nó nhìn thấy Thiên Nhược sống tốt nên lười biếng một chút.

Tự nhiên hôm nay muốn xem thử Hoa Phi Yên làm gì mà mở ra thiên nhãn nhìn, ai ngờ vừa nhìn thấy là cảnh Hoa Phi Yên tát vào má của Thiên Nhược. Xém chút là nó nổi điên lên vượt quyền gọi tu hành giả dưới Địa giới lên tuyên chiến với Nhân giới rồi.

“Tử thúc thúc, ngươi rốt cuộc cũng quay lại!”

Thiên Nhược ánh mắt không khỏi sáng lên, vô cùng nhớ mong Thiên Tử thúc thúc. Thiên Tử hừ lạnh, hắn dùng góc nhìn của Thiên Nhược quan sát bên dưới vực thẳm, Huyết chi Giao Long bay được nửa đường nhìn thấy hai người không chịu đi thì không khỏi khó hiểu mà bay lên.

Hoa Phi Yên đôi mắt không nhìn thấy được khí tức nhưng linh cảm nàng cảm nhận được sự nguy hiểm đáng sợ, Thiên Nhược giật giật tay áo, đầu nghiêng sang một bên kề vai nàng nói:

“Sư tôn, bên dưới không ít tử thi cùng hài cốt, âm khí thật nhiều.”

Nhìn Thiên Nhược ánh mắt muốn xin xỏ, Hoa Phi Yên lập tức chặn trước nói:

“Tuyệt đối không được hấp thụ âm khí luyện hóa.”

Thiên Nhược khuôn mặt xìu xuống, không vui vẻ chút nào. Không vui là không vui, nhưng hắn vẫn biết Hoa Phi Yên lo lắng cái gì, không khỏi ấm áp trái tim gật đầu ngoan ngoãn tuân theo.

“Nhưng thủ phạm trú tại chỗ này, làm sao có thể là Kim Đan Kỳ cảnh giới đơn giản như vậy?”

Hoa Phi Yên là Đại Đế cảnh giới, đứng cách mép vực hai mét nhưng vẫn không thể khống chế bản năng sợ hãi của chính mình. Ngược lại, Thiên Nhược chẳng có chút phản ứng nào mà bình tĩnh nhìn xuống dưới đó, hắn nhìn Hoa Phi Yên, đưa tay lên xua tan đi âm khí vây quẩn bên nàng.

“Sư tôn, hắn thật sự là Kim Đan kỳ, chỉ là có một cái thánh khí bảo hộ nên mới trốn được vào trong.”

“âm khí bình thường không thể đánh vào bảo hộ từ Hóa Thần kỳ nhưng do đặc tính của chúng nên dù cho không bị xâm nhập vẫn có thể cảm nhận được nỗi sợ."

Bạn đang đọc Bị Cấm Tu Công Pháp, Ta Được Sủng Đến Hoài Nghi Nhân Sinh. sáng tác bởi Luxueni666
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Luxueni666
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 302

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.