Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chát!

Tiểu thuyết gốc · 2781 chữ

Thánh địa đại điển hôm nay thật đông đúc, tụ tập rất nhiều đệ tử trở về sau lịch luyện gian khổ. Mọi người đều có tu vi rất cao, đều là gặp được cơ duyên của mình đột phá.

Nhưng thay vì chú tâm đến những cường giả tương lai trong nhóm người này, các trưởng lão, phó thánh chủ thậm chỉ là Linh Lan thánh chủ vẫn đặt con mắt tại một tiểu nam hài khoảng chừng mười một tuổi. Đang phát triển ở độ tuổi ăn tuổi lớn, tiểu nam hài lại chẳng giống đồng bạn chan lứa, thân thể gầy gò suy nhược, khí tức thì lúc có lúc không, nếu không phải còn có thể chạm vào chắc hẳn sẽ nghĩ rằng là một vong linh xuất hiện.

Thiên Nhược mấy tháng nay ở Hoa Nguyệt thánh địa sinh hoạt coi như rất tốt, rảnh rỗi không có việc gì thì đến Tàng Kinh Các phụ giúp các sư tỷ khác dọn dẹp, đi trồng dược thảo, nuôi vài con gia súc và cá trong hồ. Ba bữa sáng, trưa, chiều, đôi khi là tối thì vào bếp nấu bữa ăn cho Hoa Phi Yên.

Nếu Hoa Phi Yên bận rộn việc thánh địa, Thiên Nhược sẽ đi bộ từ Thiên Sơn Phong đến Thiên Nguyệt Phong giao đồ ăn.

Trong thời gian đó không ít những lần Thiên Nhược vì hấp thụ âm khí từ Quyến Tà Phù dẫn đến thiếu hụt dương khí, thân thể cảm thấy không khỏe không muốn ăn chỉ nằm phơi nắng từ sáng đến chiều bị Linh Lan thánh chủ bắt gặp, nàng mách lại với Hoa Phi Yên và hắn bị mắng thì chẳng còn chuyện gì đặc biệt nữa.

“Các ngươi đã trở về, thân là thánh chủ, nhìn tu vi các ngươi cải thiện trong lòng rất vui mừng.”

“Nhưng, các ngươi phải nhớ rằng quy tắc của Hoa Nguyệt thánh địa, không được lấy mạnh hiếp yếu, phải bình đẳng trong tông môn.”

“Cẩn tuân theo lời lão tổ, thánh chủ dặn dò.”

Các vị sư tỷ ngoài mặt vô cùng nghiêm túc cúi đầu tiếp thu lời nói của thánh chủ, nhưng âm thầm thả ra một chút thần thức để nhìn thử xem tiểu sư đệ vừa đi ngang mặt mũi ra sao.

Không hổ là đệ tử do Hoa Nguyệt nữ đế đích thân thu nhận, mỹ mạo vô song, so với Đệ thập mỹ nam bảng thật không thua kém tí nào. Nhưng cũng không ít đệ tử xì xào bàn tán về tu vi Trúc Cơ kỳ đỉnh phong, làm sao Hoa Nguyệt nữ đế lại thu một cái tiểu mỹ túi da?

Thiên Nhược hôm nay không muốn phơi nắng, hắn muốn xuống núi mua đồ. Trên người mặc một chiếc áo lông dày, trên tay cầm một cái dù giấy che nắng tiến về phía lối hạ sơn. Hai vị sư tỷ được phân canh môn hôm nay nhận lấy linh ngọc nhận thân của Thiên Nhược, đôi mắt sau kiểm tra lại như có như không nhìn về phía áo lông thú của hắn.

Hoa Nguyệt lão tổ quá sủng tiểu sư đệ mới vào đi!

Thường ngày lão tổ sắc mặt không vui vẻ, lãnh đạm thế gian căn bản sẽ không biết quan tâm đến cảm nhận của người khác, trong mắt các đệ tử và các trưởng lão đều như thế. Nhưng Hoa Nguyệt lão tổ lại đối xử với tiểu sư đệ hoàn toàn khác, chỉ nghe thôi đã cảm thấy không thể tin được.

Tiểu sư đệ không ăn cơm sẽ mắng hắn, sau đó đích thân ngồi trong đình viện tại Thiên Sơn Phong canh chừng hắn ăn.

Tiểu sư đệ công pháp không tu luyện được, lão tổ liền sai người đi khắp nơi tìm kiếm công pháp phù hợp cho hắn.

Tiểu sư đệ sức khỏe không tốt liền cho phép hắn tự do đi lại trong ngoài thánh địa, sợ tiểu sư đệ chán vì ở một chỗ lâu cho phép hắn đến các phong đường khác xem kinh thư, nghiên cứu.

Nhưng lão tổ sủng như thế cũng phải.

Các sư tỷ vừa trở về sau lịch luyện thì không biết, nhưng ba tháng nay tiểu sư đệ đến Hoa Nguyệt thánh địa thì cuộc sống thay đổi hoàn toàn. Thiên Nhược đối xử với bọn họ giống như cách hắn đối xử với Địa giới tu hành giả, giúp bọn họ bắt mạch xem bệnh, đôi khi vui vẻ xem tướng mạo nhân duyên, chỉ dẫn đường tình.

Các sư tỷ ai mà chẳng muốn biết nhân duyên của mình là ai chứ, nữ nhân mà, luôn là tò mò.

Bọn họ cũng được nếm thử trù nghệ của tiểu sư đệ, không khỏi thèm thuồng ao ước được nếm lại lần nữa. Nhưng đáng tiếc, lão tổ biết chuyện liền không cho hắn lao lực, tại Thiên Sơn Phong nấu cho lão tổ là đủ.

“Lão bản, hôm nay có gì tươi ngon không?”

Thiên Nhược xuống núi, ghé vào một tiệm thịt gần đó. Lão bản hàng thịt mấy ngày nay được hắn ủng hộ, sắp liền giàu có nhiều tiền cưới vợ, nhìn thấy hắn như mèo thấy mỡ vui vẻ đáp:

“Có chứ, thịt dê mới ra lò, Tiểu Nhược, ngươi muốn bao cân?”

“Ừm… hôm nay nhiều người ăn, lấy năm cân thịt thịt bò, hai cân thịt dê.”

“Ta sợ người nhà không ăn được thịt dê.”

Lão bản sảng khoái gật đầu: “Được thôi, còn lấy gì nữa không?”

“Tẩu tử hôm nay có bán không?”

“Có, nàng ở trong nhà. Ngươi vào liền thấy.”

Thiên Nhược gõ cửa hai lần sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa ra, bên trong là một tiểu phụ ôm theo một tiểu hài chưa tròn một tuổi, dưới chân nàng còn một tiểu nữ hài thoạt chừng sáu tuổi. Nhìn thấy Thiên Nhược tới, tiểu phụ cười nhẹ và gật đầu như chào hỏi: “Hôm nay lại mua về nấu một bữa cho người nhà sao?”

“vâng, tẩu tử hôm nay hái thật nhiều nha.” Thiên Nhược nhìn lên rổ vừa được rửa sạch, còn nhiễu xuống vài giọt nước kia. Tiểu phụ cười khẽ nói:

“Hôm nay bắt đầu vào mùa đông, nên chuẩn bị nhiều lương thực một chút.”

“Cũng phải, ta nghe nói Vạn thành mặc dù phồn hoa nhưng không tránh được bão tuyết, hằng năm đều bị phá hủy không ít nhà cửa.”

“ừm, nhà ta may mắn thoát mấy lần cũng nhờ biết chuẩn bị trước, nếu rảnh thì phụ giúp bà con một chút.”

Trò chuyện một hồi, Thiên Nhược chào tạm biệt rời đi. Hắn mua một xiên kẹo hồ lô và một phần kẹo mạch nha, trên đường vừa nếm thử vị tươi ngọt của xiên kẹo hồ lô vừa ngắm trời mây xanh mát.

Trời đang đẹp đẽ và yên bình thì nghe phía xa kia có tiếng hét lớn, Thiên Nhược cũng giống như phàm nhân vô cùng tò mò chạy tới, hắn bay lên nóc nhà để nhìn rõ hơn. ba quan sai đang lục lọi trong đống rác thải phía sau nhà làm gì đó, không bao lâu thì xách ra một phần tứ chi bị đứt đoạn, một quan sai khác cầm lấy một cái thúng đỏ, che miệng xách đi.

“Người trong nhà mau mở cửa!”

Quan sai đem vật kinh dị theo bên người, liên tục gõ ba lần lên môn nhưng vẫn chẳng ai đáp lại. Thiên Nhược cảm nhận khí tức bên trong không khỏi thở dài, hắn đáp xuống bên quan sai, cười nhẹ mở lời:

“Vị quan sai đây, người bên trong đã không còn.”

Vị quan sai kia cũng là tu hành giả, nhìn thấy Thiên Nhược đồng dạng với mình, sau đó lại nghe hắn nói liền đổi sắc mặt. Quan sai kia giơ chân lên, đá mạnh làm bay luôn tấm chắn làm gia môn của người ta.

Bên trong, quả như theo lời Thiên Nhược nói, người bên trong đã bị phanh thây thành nhiều mảnh, máu me dính đầy sàn nhà, trên bàn gỗ đọng lại một khối thịt vẫn chưa xử lý, mùi thối nát bốc lên, tanh tươi đến buồn nôn.

Thiên Nhược nhìn thấy bốn hồn ma đứng trước mặt, hắn giơ hai tay lên, chắp lại sau đó lạy ba lạy, trong miệng lẩm bẩm:

“Chúc bốn vị đại nhân đây sớm được siêu thoát, sanh vào cõi người, không phải chịu sự đày đọa, khổ sở.”

“Về việc kẻ đã hại chết bốn vị, tiểu nhân kinh nghiệm không nhiều, nhưng sẽ ra sức truy quét.”

Ba vị quan sai lấy tu vi Luyện Khí kỳ căn bản không thể nào bệnh tật nhưng vừa nhìn vào trong nhà liền một cỗ hàn khí chạy vào người. Mà tiểu nam hài bên cạnh, lạy ba lạy, lẩm bẩm trong miệng liền hóa giải được hàn khí.

Cao thủ!

Tiểu nam hài bước chân vào trong, nhìn thứ trên bàn trở nên tím sẫm, rõ ràng là đã chết gần bảy ngày mới có dấu hiệu này. Cỗ hôi thối bốc lên bay ra bán kính mười mét cũng đủ làm cho nhiều người buồn nôn không chịu được, tiểu nam hài lại hoàn toàn khác biệt, chẳng phản ứng ghê tởm với mùi hương đó mà chỉ chăm chăm nhìn miếng thịt trên bàn.

Tiểu nam hài lấy trên móc tường một cái khăn trắng, nhẹ nhàng gói lại miếng thịt kia lại để sang một bên. Hắn nhìn ba vị quan sai, giọng nói hơi run lên:

“Ba vị quan sai đại nhân, ba vị không vào điều tra sao?”

Cả một tiểu hài cũng gan dạ đi vào giúp cho nạn nhân có mặt mũi một chút, thân là quan triều đình làm sao có thể bỏ mặc không lo?

Ba quan sai đi vào, dò xét một hồi mới cảm thấy hành động của thủ phạm quá kinh tởm. Đem xác người ra phanh thây, sau đó còn…

Nghĩ tới thôi đã thấy buồn nôn rồi.

Tiểu nam hài bước ra ngoài, đến bên thúng đầy huyết dịch chắp hai tay lại: “Xin tha lỗi cho ta, vì truy tìm thủ phạm, thỉnh bốn vị bỏ qua cho ta.”

Âm Dương Địa Linh sau bao ngày rốt cuộc cũng khởi động một lần nữa, từ trong thân thể của tiểu nam hài bùng phát khí tức đáng sợ, đem khí tức của khí vận chi tử vẫn chưa rõ danh tính câu tới đây. Tiểu nam hài để hờ tay lên huyết dịch, bàn tay bắt đầu phát sáng, huyết dịch từ từ bay lên, một phần hóa thành một đầu huyết xà, há miệng cắn vào cổ tay của hắn.

Tiểu nam hài không kêu đau, mặt chỉ nhăn lại một chút, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn số huyết dịch từ từ thấm vào trong lòng đất. Ba vị quan sai tu vi thấp không nhìn ra được, nhưng những quái vật ẩn thế tu vi cao, thậm chí giờ đây Hoa Phi Yên ở cách xa nhân thế phàm tục cũng cảm nhận được một cỗ hàn khí đáng sợ đi qua thân thể.

Hoa Phi Yên không yên tâm liền mở cửa gian phòng ra, nhìn xuống Vạn thành hạ sơn. Cảm giác ngày càng không đúng, nàng dứt khoát biến thành một đạo hồng quang bay xuống đi tìm khởi nguồn của nó.

Tiểu nam hài khuôn mặt buồn bã nhìn ba vị quan sai nói:

“Chuyện này xin các vị bẩm lên quan rằng vụ án này do một cái tu hành giả Kim Đan kỳ ra tay, về phần xử lý, thuộc về quan đấy.”

Tiểu nam hài biến thành một đạo huyền quang vút vút bay đi, huyết dịch bên dưới lòng đất dường như đang đợi hắn, thấy hắn vừa di chuyển chúng liền đẩy nhanh tốc độ dẫn đầu.

Hoa Phi Yên đến chỗ ba vị quan sai, lại thấy một đạo huyền quang chạy phía xa, không nói nhiều liền lại chạy theo.

Thiên Nhược vận nhiều sức mạnh không khỏi hít sâu vài hơi, trái tim cũng nhói lên âm ẩm. Đột nhiên bị chặn lại, Thiên Nhược chưa hiểu vì sao liền bị một bàn tay tát vào mặt.

Chát!

Hắn ngỡ ngàng không tin được, bàn tay đưa lên che đi gò má ửng đỏ nhìn lên. Đôi mắt huyền sắc nhìn thấy Hoa Phi Yên giận dữ nhìn hắn, Thiên Nhược vừa nhấp nháy đôi môi liền bị nàng mắng:

“Ai cho ngươi sử dụng công pháp! Ta đã nghiêm cấm rồi, ngươi nghe không hiểu sao!”

Thiên Nhược run rẩy thân thể, không dám nói gì với Hoa Phi Yên đang nổi nóng kia. Nàng thấy hắn không trả lời, ngược lại tức giận hơn quát:

“Thiên Nhược! Rốt cuộc ngươi đã sử dụng công pháp tà ma gì để hại người!”

“thú nhận ta sẽ tha cho ngươi!”

Hoa Phi Yên lầm rằng khi nãy ở chỗ kia là do Thiên Nhược làm, là do công pháp quái đản kia tạo thành. Thiên Nhược cúi đầu không nói, càng làm Hoa Phi Yên lửa giận lớn hơn.

Nàng lại định giơ tay lên thì dừng lại. Vài giọt nước từ đâu nhiễu giọt rơi xuống, ban đầu chỉ một vài hạt sau đó liên tục như mưa rơi xuống. Hoa Phi Yên run lên, nàng ngồi xổm xuống giữa không trung, ngước lên nhìn khuôn mặt của Thiên Nhược đầy nước mắt và gò má đỏ ửng.

Thiên Nhược từ nhỏ đến lớn vì thân thể suy yếu, không một ai ở Địa giới nỡ đành lòng đánh hắn. Cả khi hắn sai lầm, bọn họ cũng sẽ nhẹ nhàng khuyên bảo, chỉ dẫn Thiên Nhược đi lại đường đúng đắn.

Bị chiều từ nhỏ Thiên Nhược, không sanh tật xấu đã là vạn phước. Nhưng quá quen với việc được sủng chiều, lần đầu tiên bị đánh lại còn không đúng lý do bị đánh, Thiên Nhược thập phần uất ức không kìm được lại mà khóc.

Thiên Nhược đưa tay lên, muốn lau đi nước mắt để nói chuyện thì bị một bàn tay trắng nõn cản lại.

Hoa Phi Yên mắng thì mắng, nhìn thấy hắn khóc vẫn là mềm lòng, lấy ra khăn tay đưa lên lau mặt cho Thiên Nhược.

“ta không phải nói không được tu luyện nữa sao?”

“Tại sao lại cãi lời ta?”

Lần này giọng của Hoa Phi Yên nhẹ hơn một chút, nàng gỡ bàn tay che gò má của Thiên Nhược ra, không khỏi cắn chặt môi khi nhìn thấy gò má của hắn vừa đỏ vừa sưng, lờ mờ vết bầm tím không xinh đẹp trên đó.

Thiên Nhược được Hoa Phi Yên ôm vào lòng, Âm Dương công pháp cũng dừng lại biến về thành tiểu nam hài yếu đuối.

Hắn muốn giơ tay lên lại lau nước mắt, Hoa Phi Yên lại không cho, giữ tay hắn lại, giơ lên tay còn lại lau giúp hắn.

“Ta không có…”

Thiên Nhược nói ra ba chữ, trong giọng nghe như có một thứ gì vô hình đè nặng lên, bóp nghẹt cổ họng và hơi thở cũng khó khăn. Hoa Phi Yên vuốt nhẹ gò má, vận linh khí để chữa trị cho hắn, mà lòng nàng cũng tự nhiên bị thứ gì đó bóp lấy, khó chịu không thôi.

“Khí tức kia là oán khí của nạn nhân bị giết ở nhà kia, ta chỉ muốn đi tìm thủ phạm nên mới tự ý sử dụng công pháp…”

“xin lỗi sư tôn…”

Hoa Phi Yên ôm Thiên Nhược chặt một chút, nàng dỗ dành có chút vụng về nhưng cũng rất cố gắng:

“Không không., sư tôn không hiểu rõ ngọn ngành liền động tay với ngươi, là sư tôn không đúng.”

“Sư tôn xin lỗi, Thiên Nhược, tha lỗi cho sư tôn được không?”

Nếu là thường ngày của trước đây, Hoa Phi Yên cá toàn bộ gia sản sẽ không bao giờ nói xin lỗi người khác. Dù sao có quyền thế có tu vi là nữ đế, làm sai ai dám bắt bẻ nàng?

Nhất định sẽ không có, nếu có, ngươi có chắc sống sót qua ngày mới không?

Nhưng mà, vẫn là làm sai phải sửa, Hoa Phi Yên vẫn sẽ xin lỗi một cách ngượng ngùng, sau đó một phát đập chết tươi.

Bạn đang đọc Bị Cấm Tu Công Pháp, Ta Được Sủng Đến Hoài Nghi Nhân Sinh. sáng tác bởi Luxueni666
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Luxueni666
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 194

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.