Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thập Bát Tầng Địa Ngục

Tiểu thuyết gốc · 2131 chữ

Như có hai đại sơn đặt ở trên vai Hoa Phi Yên, cảm nhận sau khi Thiên Nhược ra tay thì cảm giác kia liền biến mất.

Hoa Phi Yên không khỏi kinh ngạc một chút, Thiên Nhược nhẹ nhàng nở nụ cười nó:

“Sư tôn bị nhiễm âm khí, sau khi xua tan liền không sao.”

“Sư tôn, người ở trên đây, ta xuống dưới tìm hắn, được không?”

Sắc mặt của Hoa Phi Yên khiến Thiên Nhược không cần nghe vẫn hiểu, hắn thở dài, nếu là đi một thân một mình thì có thể tùy ý dùng Âm Dương Bình hấp thụ không ít âm chi lực luyện thành âm linh dịch.

Đáng tiếc vẫn là đáng tiếc, Hoa Phi Yên căn bản không cho cơ hội làm điều đó.

Hai sư đồ ôm lấy nhau, bàn tay nhỏ ôm cổ sư tôn, chui rút vào trong sát không còn khoảng cách. Bàn tay lớn một tay đỡ hai cái bắp đùi gầy gò, chạm vào chỉ có xương và da, bàn tay còn lại đặt lên phần giữa cô và lưng, tạo thành một cái tư thế bảo hộ đơn giản.

Huyết chi Giao Long quấn quanh hai người, cùng nhau rơi xuống vực sâu.

Bên dưới mùi không thơm bốc lên, nhưng Thiên Nhược chỉ phẩy tay đi liền xua đuổi trăm mét bán kính âm khí che mắt cùng cỗ hương vị buồn nôn kia.

Hoa Phi Yên nhìn quanh, nếu như có bất trắc thì vẫn có thể tìm đường lui nhanh chóng.

Thiên Nhược nhìn mặt đất dần lộ ra trong tầm mắt. Rất nhiều vũng huyết dịch bên dưới, ở hai bên tường đá góc kia có rất nhiều tiểu sơn màu trắng, bằng mắt thường có thể thấy rõ ràng những cái đầu lâu nằm yên, hàm có hàm không, trên đỉnh đầu rất nhiều bị đánh nát nứt vỡ thậm chí mất một góc.

Hoa Phi Yên phi hành trong không trung, dùng linh khí bao trùm lấy thân thể chính mình cùng Thiên Nhược. Nhưng linh khí không có công năng che đậy cỗ hương khí ‘nồng nàn’ của nơi này. Thiên Nhược rút ra trong túi áo một túi vải màu tím, hơi hé mở miệng túi đưa về phía chóp mũi của Hoa Phi Yên.

Hoa Phi Yên hít nhẹ một hơi, mùi thơm của lá chanh tươi mát, bên trong còn có một ít vỏ cam và bông gòn ướt. Mùi thơm thiên nhiên này khiến tâm trí nàng thư giãn không ít.

Hai sư đồ lại lên đường, Thiên Nhược nhìn thấy, những vong linh bị rơi xuống nơi này toàn bộ đều chưa hề rơi đi.

Vong linh dù cho thoát khỏi thân thể vẫn có thể còn lưu trữ ý thức tự do hoạt động, nhưng trong mắt Thiên Nhược nhìn thấy, vong linh sắc mặt đờ đẫn, đôi mắt mê mang không rõ mà chỉ cùng nhau nhìn về phía trước.

Thiên Nhược không khỏi căng thẳng, hắn chưa bao giờ nhìn thấy được sự im lặng đến đáng sợ của những vong linh. Địa giới cho dù vong linh vừa đến cũng cười cười nói nói thân thiện vô cùng với hắn, bây giờ nhìn thấy các vong linh như một cái khôi lỗi dự trù không có chút phản ứng, trong lòng hắn thống khổ mà bám chặt lấy Hoa Phi Yên.

Hoa Phi Yên ngược lại không nhìn thấy được vong linh, đối với nàng mà nói, nhìn thấy vong linh hay không không quan trọng. Trong suy nghĩ của nàng, chỉ cần xử lý kẻ tạo ra vấn đề này thì các vong linh sẽ được an ủi mà vui vẻ rời đi.

Cho nên, khi cảm nhận được sự dao động cảm xúc của Thiên Nhược, nàng không khỏi đau lòng vuốt từ đầu xuống giữa lưng rồi lặp đi lặp lại như một lời an ủi nhỏ.

Thiên Nhược không dám xem nữa, hắn quay đầu úp mặt vào hõm cổ của Hoa Phi Yên, xem như là một cách trốn tránh khỏi khung cảnh đau lòng này.

Hai người đi rất lâu, lâu đến nỗi Hoa Phi Yên cảm thấy sẽ chẳng có kẻ điên nào ở lại đây. Nhưng gần đến điểm cuối, thần thức của nàng lại phát hiện được một tia sinh mệnh lúc ẩn lúc hiện.

Vô cùng nhạy cảm Hoa Phi Yên lập tức khóa chặt tia sinh mệnh này, đẩy nhanh tốc độ phi hành gần như dịch chuyển đến phía trước.

Mà Thiên Nhược cũng nhận ra một tia dương khí bay lơ lửng trong không trung, hắn ngước lên, đột nhiên bị dọa sợ mà nhắm chặt lấy tay áo của Hoa Phi Yên.

Nàng dừng lại, nhìn Thiên Nhược trợn mắt nhìn ra phía sau.

Các vong linh không xuất hiện đột nhiên ở trước mặt Thiên Nhược bao vây phía sau Hoa Phi Yên, sắc mặt khác hẳn với lúc nãy, tràn đầy sự căm phẫn, hối hận và tuyệt vọng.

Thiên Nhược đối diện với cảm xúc tiêu cực này của bọn họ, hắn cảm thấy bên trong lục phủ ngũ tạng muốn trào ngược ra ngoài, nhưng hắn cố nén lại, bất chấp đưa bàn tay run rẩy khều lấy Hoa Phi Yên.

“Sư tôn, người có thể bắt lấy tu hành giả này, sau đó đưa cho ta được không?”

Hoa Phi Yên không hiểu Thiên Nhược muốn làm gì, nhưng nàng vẫn đồng ý gật đầu. Có được sự đồng ý của Hoa Phi Yên, bàn tay run lên dừng lại, sau đó ôm chặt lấy người nàng yên tĩnh vô cùng.

Hoa Phi Yên không hỏi không phải nàng biết rõ, chỉ là nàng đoán rằng nếu như không bắt được tên khốn làm chuyện thất đức kia, Thiên Nhược trong lòng sẽ không vui vẻ.

Thân là sư tôn, đệ tử không vui thì phải giải quyết kẻ làm hắn không vui.

Trực tiếp đánh hắn, sau đó dẫn đến chỗ Thiên Nhược cho hắn tùy ý làm bậy.

Trong một túp lều nhỏ, một lão ngoan nhân gầy gò ốm yếu nhưng huyết khí sung mãnh đang hào hứng cầm lấy một thanh gỗ dài màu đen khuấy đảo bên trong chiếc nồi màu đen nốt. Bên trong chiếc nồi là chất lỏng màu đỏ, đang phát sáng lên thất sắc hào quang.

“Rốt cuộc cũng sắp thành công.”

“Bỏ ra trăm năm tích tinh huyết, vắt cạn không biết bao nhiêu thiên kiêu chưa lớn.”

“bây giờ, ta sẽ cải lão hoàn đồng, trở thành thiên kiêu đứng trên vạn sinh linh!”

Lão ngoan nhân mừng rỡ giơ hai tay lên trời cười lớn, sau đó lại cúi xuống khuấy nồi. Miệng đôi khi thèm khát chép chép nhìn bên trong nồi, giống như muốn nhanh chóng uống hết nó.

“Cổ nhân có câu: “thiện giả thiện báo, ác giả ác báo”, hôm nay để ta truy được ngươi, là ác báo của ngươi.”

Đột nhiên phía sau có tiếng nói của nữ nhân, lão ngoan nhân không khỏi thất kinh nhìn lại. Chỉ thấy một nữ nhân y phục sang trọng, hoàng khí vận, khuôn mặt lạnh lùng nhưng chẳng giấu nỗi sự tức giận trong đôi mắt đang ôm theo một tiểu nam hài, có vẻ như sợ hãi mà núp vào trong người nàng.

Lão ngoan nhân vài lần rời khỏi vực này để săn thiên kiêu, mặc dù tin tức không nhanh nhạy nhưng ít nhất lão biết rõ người trước mặt là Hoa Nguyệt nữ đế, lão tổ sáng lập nên Hoa Nguyệt thánh địa.

Hoa Nguyệt nữ đế sớm đã Đại Đế cảnh, mạnh mẽ ngang tàng không xem ai vào mắt.

Lão ngoan nhân sợ hãi, dù sao lão cũng chỉ là Kim Đan kỳ đỉnh phong, cách Đại Đế cảnh mười mấy đại cảnh giới, nào có gan đứng lên chống lại.

Lão nhanh chóng thôi động trong thân thể linh lực đem chiếc nồi muốn cất nó sau đó cao chạy xa bay, nhưng đột nhiên trong mắt tối sầm, giống như một kẻ mù không thấy gì, linh lực bỗng phản phệ khiến lão nô ra máu, thống khổ gào lên.

Thiên Nhược ngước lên, quay đầu nhìn lão ngoan nhân thân thể, đôi mắt màu tím phát sáng ánh lên hệt một vì sao trên trời. Nhưng sự đẹp đẽ ấy không thích hợp chút nào, uy áp khiến lão ngoan nhân thống khổ kêu gào, sự đau đớn đến từ kinh mạch như muốn nứt ra, xương cốt như từng cái từng cái bị bẻ gãy.

Thiên Nhược phía sau các vong linh ùa tới, nhào lên bám vào người lão ngoan nhân. Người thì há miệng đầy máu cắn vào vai hắn, kẻ thì dùng chính mình xương lồi đâm liên tiếp vào thân thể lão ngoan nhân.

Mắt thường Hoa Phi Yên chỉ nhìn thấy lão ngoan nhân thân thể vẹn toàn nhưng đau đớn gào rú hệt như đau đớn quá mức mà ra.

“Lão ngoan nhân, ngươi tên là gì?”

Thiên Nhược giọng trầm hùng, vô cùng sắc bén ánh mắt như có độc, âm thanh mê hoặc khiến lão ngoan nhân dù cho đang đau đớn như bị điều khiển, rất thành thật trả lời:

“Phàm Tiếu.”

“Phàm Tiếu, thập bát tầng địa ngục Địa giới đang chờ ngươi, cấy ác thì gặt ác, ngươi sẽ được đón tiếp bằng hình thức ở Địa giới.”

Thiên Nhược lấy ra một tấm phù chú, khác với những phù chú thường ngày Hoa Phi Yên nhìn thấy, trên tay Thiên Nhược là một tấm phù chú màu đen, bên trên có phù văn bằng máu và xung quanh bốn góc vẽ ra tứ tượng theo bốn hướng: Huyền Vũ hướng Bắc, Thanh Long hướng Đông, Chu Tước hướng Nam, Bạch Hổ hướng Tây.

“Sư tôn, ta có thể mượn linh lực của người khởi động phù chú được không?”

Thiên Nhược lời nói mang theo khẩn cầu nhìn Hoa Phi Yên, nàng gật đầu, đem tia linh lực đánh vào phù chú cưỡng bức nó khởi động. Hắc phù nhận được linh khí thì sáng lên, sau đó tự động thu thập âm khí và huyết khí bổ trợ ngày càng phát sáng. Hắc phù rung lên, nó vèo một cái dán lên trán lão ngoan nhân.

Theo sau đó, một cái vòng xoáy huyền sắc xuất hiện, lão ngoan nhân và vong linh tại nơi này toàn bộ đều bị hút vào trong, xung quanh cuồng phong dồn dập, Hoa Phi Yên thân Đại Đế cảnh nhẹ nhàng đứng tại chỗ, hộ thân cho Thiên Nhược.

Lúc này, nàng nhìn thấy có những thứ vô hình nhưng dường như lại hữu hình màu trắng, xung quanh có âm khí và sát khí vây quanh tạo thành một hào quang mỏng, những thứ đó bị hút vào trong. Đến khi ngay ra huyết dịch và xương cốt đều bị cuốn vào, một đường thuận lợi đi vào trong, Thiên Nhược mới phất tay, đem hắc phù thu lại hoàn toàn vào túi.

Hoa Phi Yên vẫn không tin được nhìn trước mắt vòng xoáy không có, lão ngoan nhân không có, cả khí tức khiến chính mình ghê tởm cũng biến mất.

Nàng không cấm run rẩy, nhìn Thiên Nhược vẫn bình thản chỉnh trang lại y phục nhìn quanh, đôi môi đỏ mấp máy mở ra:

“Rốt cuộc… đó là cái gì?”

Thiên Nhược cảm nhận được khí tức nàng đang hoảng loạn, hắn ôm lấy nàng, tận lực vuốt ve như Hoa Phi Yên vừa làm với hắn:

“Sư tôn đừng sợ, ta không phải có đề cập đến phụ thân đang ở Địa giới sao?”

“Cái này là phụ thân đưa cho ta, nói rằng nếu như có vấn đề Nhân giới không thể giải quyết, trực tiếp đem đến Địa giới, hắn sẽ nhờ người xử lý.”

Vong linh sống ở Địa giới, thật sự có thân thế cao quý sao?

Hoa Phi Yên cả một ngón tay cũng chưa cần động, Thiên Nhược liền đã giải quyết xong. Chiến lực của hắn không kém cạnh một cái Kim Đan kỳ đỉnh phong, nhưng cận chiến mà nói thật không phải.

“Phụ thân ngươi có quen với Địa giới cao tầng?”

“Không sai, phụ thân ta sống rất lâu ở Địa giới, quen biết Địa giới cao tầng là lẽ đương nhiên.”

Sống rất lâu, quen biết được Địa giới cao tầng, chứng minh ở Địa giới, tiểu đồ đệ của nàng có điểm tựa. Có bảo hộ cũng tốt, ít nhất không bị người khác bắt nạt.

Bạn đang đọc Bị Cấm Tu Công Pháp, Ta Được Sủng Đến Hoài Nghi Nhân Sinh. sáng tác bởi Luxueni666
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Luxueni666
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 150

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.