Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cấm Tu Công Pháp, Trở Thành Phế Vật

Tiểu thuyết gốc · 2438 chữ

“không phải.”

Đáp lại hai chữ Thiên Nhược nhìn về phía ngạ quỷ, mỗi đứa trong bọn chúng đều có riêng biệt khả năng, ở hợp lại với nhau thật là đẩy nhanh tiến độ.

Không quá một canh giờ liền xây xong một cái tứ hợp viện tầm trung. Nhìn chung vẫn còn chậm chạp đâu, nhớ tới ngày xưa ở Địa giới không hiểu chuyện, thu hút đem rất nhiều ma quỷ trên Nhân giới đi xuống Thiên Nhược, hắn nãi hung nãi hung đòi bằng được xây mấy cái tứ hợp viện để cho khách ở.

Mà đoàn ngạ quỷ sủng hắn, không có cách nào cùng nhau xây một ngày trăm cái.

Nhưng mà cũng không thể so được, dù sao ở Nhân giới dương khí nhiều, cản trở việc ngạ quỷ vận dụng toàn lực sức mạnh nên chậm chạp một chút cũng không sao.

Đoàn ngạ quỷ xây xong đi tới chỗ Thiên Nhược, tránh Hoa Phi Yên nhiễm âm khí, hắn đứng dậy ôm trong lòng một đống thức ăn đưa cho bọn chúng.

Ngạ quỷ dù ăn hay uống cũng không thể no, nhưng mà chúng có thể nếm được vị, coi như cũng thỏa mãn được mà nhận lấy.

Trong thức ăn, Thiên Nhược còn truyền cho một luồng âm khí dày đặc, đám ngạ quỷ ăn vào miệng thập phần vui vẻ, khen ngợi bằng Địa giới ngôn ngữ rồi biến mất.

“Ngươi đem khí tức, âm khí kia cho bọn chúng?”

Hoa Phi Yên giọng nói không khỏi khác với lần đầu gặp mặt, có thể nàng đối với trời sinh thể chất khiếm khuyết có chút lòng thương hại, không nỡ lớn tiếng hay lãnh đạm khiến hắn tổn thương.

Thiên Nhược cũng thông minh nghe ra sự khác biệt này, hắn đơn giản cảm thấy thoạt nhìn là người lạnh lùng, thật ra là người ấm áp biết quan tâm.

“Vâng, sư tôn.”

“Ngạ quỷ không thể ở Nhân giới quá lâu, ta triệu hồi bọn chúng lên khoảng chừng một canh giờ, nếu không nạp lại âm khí cho bọn chúng thì không có cách nào trở về Địa giới.”

“Không trở về Địa giới thì sẽ ra sao?” Hoa Phi Yên như tò mò bảo bảo hỏi, không chỉ mình nàng mà trong thiên hạ có nhiều người nghe tới Địa giới hai từ này nhưng chưa bao giờ rõ ràng rốt cuộc đó là địa phương nào.

“Bọn chúng sẽ suy yếu, vì để duy trì tồn tại, bọn chúng sẽ ám vào phàm nhân, luyện hóa dương khí thành âm khí để sống sót.”

“Bọn chúng sẽ không ngừng luyện hóa, đến khi hết sạch dương khí, phàm nhân chết, lại đi tìm một cái khác để hút dương khí.”

“Tà ma ngoại đạo, ngươi không sợ bị phản phệ?”

Thiên Nhược nhìn thấy trong mắt Hoa Phi Yên đều là sự chán ghét, hắn chỉ cười nhẹ lắc đầu vu vơ nói:

“Từ nhỏ đến lớn là bọn chúng chăm sóc ta, ta đã quen rồi.”

“Phụ mẫu của ngươi đâu?”

“Bọn họ đều là người thuộc Địa giới.”

Nghe thấy lời này, Hoa Phi Yên không khỏi có chút đau thương nhìn hắn, Địa giới, trong miệng Nhân giới chính là nơi linh hồn trở về để chuyển kiếp luân hồi, trừ việc đó còn phải chịu trừng phạt lỗi lầm trên Nhân giới.

Thiên Nhược phụ mẫu ở dưới Địa giới, câu nói này ai cũng sẽ nghĩ rằng phụ mẫu hắn đều đã vong, trở thành linh hồn làm một phần Địa giới.

Thiên Nhược cũng không biết bản thân giải thích khiến cho Hoa Phi Yên nhầm lẫn, hắn nhìn Hoa Phi Yên đột nhiên tới gần.

“Thân là sư tôn của ngươi, sau này ta sẽ dạy ngươi tu luyện.”

“nhớ kỹ, ta không cho phép sử dụng công pháp có liên quan đến âm khí.”

“Trừ những trường hợp bất đắc dĩ.”

Thiên Nhược nhìn khuôn mặt mỹ mạo vô song ở gần mình như vậy, không khỏi hai má ửng đỏ, gật gật đầu nhẹ đồng ý.

Âm Dương Địa Linh công pháp bởi môi trường ảnh hưởng, hắn chỉ có thể hấp thụ âm khí dẫn đến suy nhược, nhưng lên đến Nhân giới, chỉ cần tìm một cái công pháp phù hợp cộng hưởng với m Dương Địa Linh, lúc đó hẳn có thể đồng thời hấp thụ âm dương chi lực không sợ thân thể xảy ra vấn đề.

“Sư tôn, do thân thể đặc biệt nên công pháp cũng thập phần kén chọn.”

“Ta sợ không có công pháp phù hợp trừ công pháp ta đang tu hành.”

Hoa Phi Yên không hỏi đến tên công pháp hắn tu luyện là gì, nàng một cái nhìn đã biết công pháp kia chín phần là liên quan đến âm khí. Nàng không cho phép tu luyện âm khí, cho nên công pháp kia nhất định không được dùng.

“Ta sẽ phân phó người đến Tàng Kinh Các tìm công pháp, nếu rảnh ngươi cũng có thể ghé đến đó xem.”

“Thân phận của ngươi là đệ tử chân truyền của ta, có thể tự do ra vào Hoa Nguyệt thánh địa.”

“Đừng ỷ lại thân phận bản thân mà làm bậy.”

Hoa Phi Yên có chút không nghĩ Thiên Nhược sẽ tự kiêu mà làm bậy, nhưng không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn, phòng ngừa nhắc nhở vẫn hơn.

“Đệ tử hiểu rõ, cảm ơn sư tôn dạy bảo.”

Thiên Nhược ngoan ngoãn trả lời, hắn muốn mở lời mời Hoa Phi Yên và viện nghỉ ngơi nhưng nàng liền rời đi. Hắn mỉm cười nhẹ không để tâm, quay người đi vào viện bày biện một phen.

“Hoa Linh, ngươi làm sao đến trễ như thế?”

“Thánh chủ… lão tổ bỏ ta lại một mình, ta phải tự phi hành trở về…”

Hoa Linh và Linh Lan gặp mặt nhau, không khỏi thở dài than phiền việc Hoa Phi Yên bỏ mình tại nhà phàm nhân mà chạy về. Linh Lan che miệng cười khẽ:

“Lão tổ đem về một nam hài, thoạt nhìn thân thể không quá tốt.”

“Hả? Sư tôn đem vị công tử kia về rồi!?”

Hoa Linh kinh ngạc tròn mắt, trong chín vị đệ tử chân truyền của Hoa Nguyệt nữ đế, tất cả đều là nữ tu. Đột nhiên nhận vào một nam tu, Hoa Linh nghĩ rằng các vị sư tỷ sẽ không chấp nhận.

“Ngươi nói ba tháng nay, không tìm thấy công pháp phù hợp để hắn tu luyện?”

Hoa Phi Yên nhìn Linh Lan và Hoa Linh trước mặt báo tin, sắc mặt không khỏi ngưng trọng. Rốt cuộc thân thể Thiên Nhược làm sao mà cả ngàn công pháp cũng không thể phù hợp với hắn chứ?

Không lẽ để hắn tiếp tục tu luyện âm khí kia công pháp?

“Sư tôn, ta đã đem mấy công pháp tới cho tiểu sư đệ tu luyện nhưng mà hắn đều không tu luyện.”

“Hắn nói toàn bộ công pháp kia đều xung đột với công pháp hắn tu luyện, nếu kiên trì chọn tu luyện sẽ nhận phản phệ gấp bội.”

Hoa Linh thở dài, tiểu sư đệ công pháp đặc thù nàng đã nghe qua nhưng chưa từng nghĩ việc này sẽ làm bản thân cùng thánh chủ mất ngủ ba tháng trời.

Tu hành giả không cần ngủ trong một tháng, tu vi càng cao thì càng không cần ngủ nhưng nàng vẫn cảm thấy mệt mỏi khi phải suy nghĩ ba tháng.

“ta đến xem hắn. Tản đi.”

Hoa Phi Yên đứng dậy khỏi ghế lắc lấy từ chỗ Thiên Nhược, trước mắt hai người biến mất.

Thiên Nhược đang trồng dược thảo trong dược điền vừa xây, cảm nhận được khí tức của Hoa Phi Yên ngước lên. Nàng đứng bên cạnh hắn, nhìn xuống:

“Ngươi thật không tu luyện công pháp?”

“Sư tôn, toàn bộ chúng đều không phù hợp với Âm Dương công pháp của ta.”

“Nếu kiên trì tu luyện, ta sẽ bị phản phệ nặng nề.”

Hoa Phi Yên đưa tay ra, vuốt nhẹ mái tóc của hắn, giọng nói lại thâm trầm đáng sợ:

“Ai cho ngươi loại công pháp này?”

“Là phụ thân của ta, khi nhỏ không hiểu chuyện bị ném cho cái công pháp.”

“Nghe nói công pháp là phụ thân ta sáng tạo, độc nhất vô nhị.”

Phụ thân Thiên Nhược không phải là vong linh sao? Vong linh sáng tạo công pháp cho vong linh, lại ném cho người sống như hắn tu luyện?

Hoa Phi Yên không khỏi thầm mắng phụ thân của Thiên Nhược mấy lần trong lòng, nhưng nàng lại nghĩ tới vong linh chết rồi có thể khái niệm sống và chết bị thay đổi, cho nên phụ thân của hắn mới đưa ra nhầm lối đi cho Thiên Nhược.

Mà Thiên Nhược cũng nhìn qua mấy ngàn công pháp, không thể nào vui vẻ được. Hắn có hai loại công pháp, Âm Dương Địa Linh cùng cái có thể bổ trợ được thân thể, Hợp Hoan Ma Công. Nhưng hắn không muốn sử dụng cái còn lại, bởi cái này là hợp hoan song tu, mà hắn cũng không muốn tìm đại người nào đó bắt ép người ta song tu…

Tuyệt vọng.

“Sư tôn, nếu ta không thể tu luyện, ngài có thể đuổi ta ra khỏi tông môn, thu một cái đệ tử khác tư chất tốt hơn.”

Thiên Nhược đem dược thảo trong tay trồng xuống, bình thản nói ra một câu.

Hoa Phi Yên nhìn Thiên Nhược, người không thể tu luyện, nếu tiếp tục ở tông môn sẽ có lời ra tiếng vào không nhỏ. Nhưng nàng thật không thể đuổi tiểu nam hài này đi.

Ba tháng nay, dù cho không thể tu luyện công pháp kia, Thiên Nhược vẫn rất ngoan ngoãn nghe lời nàng mỗi ngày ra ngoài phơi nắng, không sử dụng lực lượng trong cơ thể toàn bộ tự thân làm.

Hoa Phi Yên ba tháng nay đến thăm hắn, cũng nhận được sự chăm sóc tận tình, nàng không thể xem như không thấy đuổi hắn đi.

“Sẽ không, ta đã thu đồ đệ, tư chất không đủ, không có thiên phú là lỗi của ta, ngươi sẽ không rời đi.”

Thiên Nhược dừng tay, nở nụ cười đắng chát:

“Sư tôn, không thể tu luyện là một cái phế vật.”

“Một cái hùng mạnh thánh địa tông môn, không thể chịu được có một cái phế vật tồn tại.”

Thế giới này, cường giả vi tôn, cá lớn nuốt cá bé. Làm sao có thể tồn tại một cái con cá nhỏ bị cấm tu như hắn?

Hoa Phi Yên đột nhiên nổi giận nói:

“Ta nói ngươi không rời đi thì ngươi phải một mực ở lại đây!”

“Ta đã thu người, sẽ không lấy lại linh ngọc!”

“Sư tôn là cường giả, có thể bảo hộ ngươi một đời an toàn!”

Thiên Nhược đột ngột bị rống, chẳng những không tức giận mà còn thấy ấm áp. Có một cái sư tôn như vậy, quả như Thiên Tử thúc thúc nói, cả hai thật có duyên phận.

“Tạ sư tôn.”

Hoa Phi Yên thở ra một hơi, nàng vẫn sẽ tìm một cái công pháp cho hắn. Mặc kệ khó khăn thế nào, là đệ tử của nàng, nàng sẽ bỏ ra mười phần sức để hỗ trợ.

"Sư tôn, hôm nay có thịt bò hầm, sườn xào chua ngọt, tráng miệng là kẹo hồ lô táo vị.”

Hoa Phi Yên sáng mắt, từ ngày nếm được tay nghề của Thiên Nhược, nàng cảm thấy ăn uống thật không tệ chút nào.

"Được.”

Thiên Nhược cười nhẹ, đứng dậy đi vào trong viện chuẩn bị bữa ăn sáng. Hoa Phi Yên đem chiếc ghế của hắn dọn gọn sang một bên, kéo chiếc ghế chuyên dụng của chính mình ra nằm.

Chiếc ghế lắc đung đưa nhẹ nhàng, Thiên Sơn Phong thiên địa phù hộ quanh năm mát mẻ, làn gió nhẹ thổi qua thân thể, Hoa Phi Yên thập phần hưởng thụ nhắm mắt.

Thiên Nhược cầm ra hai chén cháo trắng cùng thức ăn kèm là trứng muối và xá bấu mặn. Vừa đi ra trước cửa nhìn Hoa Phi Yên không rõ đã ngủ hay chưa.

Hắn đi tới đặt hai chén cháo xuống bàn gỗ, đi lại vào trong cầm một chiếc chăn ra, đắp lên người Hoa Phi Yên.

Thiên Nhược lại quay vào bưng một cái mâm tre đặt lên bàn. Hắn quay lưng đối diện nàng, ngồi xổm dưới đất làm việc.

"Ăn trước đi.” Hoa Phi Yên thư giãn trên ghế mở miệng gọi, Thiên Nhược không quay lại nhưng nàng vẫn có thể nhìn thấy nụ cười của hắn.

"Ta chờ Hoa Linh sư tỷ tới, hôm qua tỷ ấy muốn ăn cùng.”

"Tiểu sư đệ!!!”

Vừa nhắc tới liền xuất hiện, Hoa Linh đáp xuống mặt đất hô lên:

"Đệ tử bái kiến sư tôn!”

"Ừm.”

Hoa Phi Yên giờ đây chỉ muốn lười biếng nhắm mắt, Hoa Linh cũng không hỏi nhiều, tự nhiên đi tới ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Hoa Phi Yên.

Thiên Nhược đi lại con suối nhỏ rửa tay rồi quay lại. Cùng ngồi vào bàn, Hoa Phi Yên mới ngồi dậy cầm lấy chén cháo.

Thiên Nhược vòng vào bếp lấy thêm một chén cháo, cùng một quả trứng muối. Ngồi xuống bên cạnh Hoa Phi Yên, khác với Hoa Linh kiêng dè không động đũa, Thiên Nhược cầm lấy quả trứng bắt đầu lột vỏ.

Quả trứng muối được tách ra dễ dàng, nhìn bên trong lòng đỏ có màu đậm hơn bình thường, xinh đẹp và nhất là ngon miệng.

Hoa Phi Yên nhìn quả trứng muối được cắt bởi dao làm tư gọn gàng trên dĩa riêng của mình, nhàn nhạt động đũa gắp lên cắn một miếng.

Vị mặn đến không ngờ khiến đôi mày liễu nheo lại, một ngụm cháo trắng đi vào lại hòa hợp nuốt xuống.

Nhìn thấy Hoa Phi Yên bắt đầu ăn, Hoa Linh mới cầm đũa lên nhanh tay bỏ thức ăn vào miệng cùng cháo nóng hổi chưa kịp thổi.

Thiên Nhược nhìn ngồi vào bàn Hoa Phi Yên và Hoa Linh ăn với khuôn mặt thỏa mãn, hương vị trong miệng nhạt nhẽo vô vị đột ngột biến thành thứ ngon lành, ấm áp.

Bạn đang đọc Bị Cấm Tu Công Pháp, Ta Được Sủng Đến Hoài Nghi Nhân Sinh. sáng tác bởi Luxueni666
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Luxueni666
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 122

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.