Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ám linh căn

Tiểu thuyết gốc · 1653 chữ

"Chậc chậc, quả không hổ danh "Hỏa Kiếm" Diệp Thần, có thể miễn cưỡng đánh bại chút đồ chơi của bổn tọa đã tính ngươi không tệ."

Từ trong đống phế tích của bức tường đã đổ sập, một người mặc lấy hắc y mang theo mặt nạ huyết nguyệt ung dung bước ra.

Mặc dù không cảm giác được chút trúc cơ kỳ uy áp nào nhưng Diệp Thần lại không có mảy may sơ suất.

"Ra là vậy con rối này là của các hạ sao, thế thì cũng không khó hiểu vì sao thủ đoạn ẩn nặc lại cao minh như thế, khôi lỗi sư trước giờ nổi tiếng giết người không thấy mặt, cướp của, đấu pháp đều là cách xa ngàn dặm mà tiến hành, quả nhiên là đủ khó chịu, chỉ là các hạ không tiếp tục ẩn tàng lại đi đối mặt trực diện trước mặt ta thế này liệu có chút sai lầm không?"

Mặc dù ngoài miệng khiêm tốn ung dung như thế nhưng trên cánh tay kia còn có từng luồng sóng lửa lượng lờ tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể vung ra đem nàng nuốt hết.

Chỉ là "Nguyệt" dù biết nhưng cũng bình tĩnh vô cùng giả vờ như không thấy mà nhìn kẻ đối diện đầy khinh miệt nói:

"Hah, bổn tọa nhập đạo sớm hơn thằng nhóc mao đầu tử như ngươi không có năm mươi cũng có bốn chín kiếp, không cần phải dùng tới đấu pháp phiến phức tới thế, đem ngươi trực tiếp đánh chết là được rồi nha."

Lời vừa ra hết, Diệp Thần sắc mặt liền chợt tối sầm lại, ánh mắt hơi nheo cất giấu nồng nặc sát cơ:

"Được, vậy xin để tên tiểu bối này lĩnh giáo thủ đoạn của các hạ... "Thiên Hỏa", ra!"

"Oành!!"

Lập tức xung quanh thân thể Diệp Thần đột nhiên trào ra vô số sóng lửa tràn lan ra tứ phía, thiêu cháy mọi thứ nó đi qua, chỉ là khi sắp chạm đến thân thể "Nguyệt" liền bị một luồng sóng lửa khác xuất hiện miễn cưỡng ngăn chặn lại.

Hình ảnh này cũng khiến Diệp Thần hơi nheo mắt có chút suy nghĩ.

Đối phương cũng có Hỏa linh căn sao? Hi vọng không có Lôi hoặc Phong linh căn phụ trợ, nếu không...

"Hừ!"

Hừ lạnh một hơi, Diệp Thần tay bấm pháp quyết, lập tức từ trong biển lửa một thanh trường kiếm xuyên thấu không gian mà ra, mang theo cuồn cuộn uy thế cùng hủy diệt phóng tới thân ảnh mảnh mai trước mắt, tốc độ như kinh hồng thoáng qua liền đã sắp đến nơi.

Chỉ là đối diện với một kích khủng bố có thể vượt cấp chém địch này, sắc mặt "Nguyệt" ẩn giấu phía sau lớp mặt nạ giờ đây lại phá lệ bình tĩnh mà ung dung, thậm chí còn có chút thưởng thức đánh giá thanh trường kiếm đang lao tới trước mặt.

"Không tệ không tệ, chất liệu rất phi phàm có thể dung luyện cả "Thiên Hỏa" vào trong, ngươi có cái bảo vật không tệ, đáng tiếc... giờ nó là của ta."

Vừa nói, xung quanh thân thể nàng liền trào ra vô số hắc ám như mực nước uốn lượn xung quanh đem mọi thứ bao quát cả sóng lửa cùng ánh sáng đều nuốt chửng tạo thành một quả hắc cầu khổng lồ.

Diệp Thần nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, sắc mặt cũng chợt tái nhợt kinh hô:

"Ám linh căn!!"

Biết được chính mình đang phải đối mặt với thứ gì, Diệp Thần lập tức khống chế pháp quyết muốn đem trường kiếm điều trở lại.

Chỉ là nhìn thấy miếng mồi ngon sao có thể để nó bay mất, "Nguyệt" mỉm cười phất tay, lập tức bóng tối xung quanh liền hóa thành từng cái sợi tơ lao ra đem trường kiếm lẫn hỏa diễm xung quanh cho trói chặt lại đồng thời mau chóng cuốn vào trong hắc cầu.

Cảm nhận được liên kết linh hồn của mình với bản mệnh binh khí lập tức gián đoạn, trường kiếm rơi vào hắc cầu sau liền như đá bỏ xuống hồ, dễ dàng liền bị nuốt chửng không còn để lại những gì, Diệp Thần sắc mặt cứng đờ mấy hơi liền lập tức vặn vẹo xưng huyết lên:

""Mệnh kiếm" của ta!!!"

Phẫn nộ tới cùng cực tựa như đã làm cho hắn mất khôn, Diệp Thần quanh thân lập tức bùng nổ lên sóng lửa lớn lao mãnh liệt chưa từng có đem cả gian phòng đều cho bao phủ.

Mang theo trùng thiên nộ hỏa, Diệp Thần dường như đã liều mạng đến nơi mà xông tới, bàn tay hóa kiếm, thế như bài sơn mà chém xuống.

Lập tức một đạo kiếm khí mang theo hỏa diễm đỏ rực như máu xuất hiện ồ ạt ấp tới dường như muốn đem hắc cầu lẫn người ở bên trong cho chém diệt.

Chỉ là nhìn cảnh tượng này "Nguyệt" không những không lo lắng mà ngược lại chỉ cười hài hước.

Ám linh căn cùng Quang linh căn làm thiên địa hiếm nhất song linh căn, vì thế tiềm lực của nó là không thể bàn cãi.

Với trong khi Quang linh căn tốc độ tuyệt luân, không gì không phá thì Ám linh căn lại có chút cụt mịt một ít, nhưng bù lại nó là thứ sức mạnh phòng ngự tốt nhất trên đời.

Ngoại trừ e ngại Quang linh căn ra, các loại nguyên tố khác muốn xuyên thủng Ám linh căn liền hoặc là dùng tuyệt đối lực lượng đến cậy mạnh hoặc là phải dùng bảo vật khắc chế đặc biệt của Ám nguyên tố.

Nếu cả ba biện pháp ấy đều không có vậy lấy Hắc Ám mạnh mẽ đặc tính là nuốt chửng mọi thứ lớn mạnh bản thân, cùng người có Ám linh căn đấu pháp chính là tự muốn mệt chết chính mình, không cần đánh cũng thắng.

Quả nhiên, kiếm khí rực lửa với uy thế huy hoàng kinh người trước mắt vừa cùng hắc cầu tiếp xúc trong nháy mắt liền lập tức trầm luân dần dần bị bóng tối nuốt gọn tiêu hóa.

Chỉ là "Nguyệt" vừa đắc ý không lâu thì đột nhiên mí mắt hơi run, lấy nàng nhãn lực hung ác lập tức liền nhìn ra có trá ở trong.

Không chút do dự, "Nguyệt" lập tức đưa tay bấm pháp quyết, miệng phun pháp ngữ:

"Ngũ hành hóa pháp: Hành!"

Cùng lúc này, từ trong kiếm khí rực lửa, ba đạo ảnh châm cũng vừa lúc xuyên thấu lớp ngụy trang kiếm khí trước mắt mà lao tới dễ dàng đem hắc cầu cho xé mở đồng thời trực chỉ yếu hại của kẻ ẩn nấp bên trong.

Chỉ là mặc dù ám chiêu này giấu đủ sâu nhưng nó chú định đã thất bại bởi, bao đạo hắc châm xuyên thấu mục tiêu cùng mặt đất sau, thân thể "Nguyệt" chợt hóa hư ảnh mà tan biến.

Một bên Diệp Thần vẽ mặt vốn phẫn nộ cùng hung ác tới cực điểm đến giờ đây cũng đều biến mất vô ảnh vô tung, dường như trước đó đều là giả trang mà ra, chỉ có tràn trề lạnh lùng như thực chất không ngừng ảnh hưởng xung quanh không gian, hắn đảo mắt quanh người muốn tìm tới tung tích kẻ địch hiện tại, chỉ là một chút bóng dáng cũng không bắt được, ngược lại tư thái hiện tại của chính mình dường như còn có chút hài hước khiến cho đối phương nổi lên tâm tư trêu đùa

"Không thể không nói tiểu tử ngươi cũng rất biết chơi à, chuyên môn hoa đại giới để chế tạo ra đồ vật làm từ vật liệu nằm ngoài thập đại nguyên tố để đối phó Ám linh căn thôn phệ đặc tính, đây là đã sớm ăn thiệt thòi rồi mới học được đi haha."

"Chỉ là để đối phó ta còn non lắm ahahaha."

Nghe được âm thanh đối phương từ hư không bốn phương tám phía vọng tới, hoàn toàn không thể bắt lấy mảy may tung tích, Diệp Thần sắc mặt nghiêm túc đột nhiên liền hòa hoãn chợt mỉm cười nói.

"Quả nhiên tiền bối thủ đoạn cao thâm, vẫn là tại hạ kém một bước, nhưng còn không biết mục đích của tiền bối là gì, biết đâu nếu không xâm phạm lợi ích tối thiểu của hai bên tại hạ còn có thể ra sức giúp đỡ một hai, chúng ta cũng không cần thiết lưỡng bại câu thương thế này."

Thái độ đột nhiên chuyển đổi một trăm tám mươi độ khiến cho một bên đang ẩn tàng "Nguyệt" cũng không khỏi có chút ngoài ý muốn, dù sao loại người như tên này không những am hiểu đấu pháp còn đồng thời am hiểu cả câu tâm đấu giác quả thật rất hiếm thấy, loại người thế này chỉ cần đầu óc không bị nước vào mà lật xe trong mương thì quả thật rất khó chơi, đồng thời cũng có thể đi được khá xa.

Chỉ là đi lại xa còn có thể xa hơn ta sao?

Cười lạnh một tiếng, "Nguyệt" đầy hứng thú lên tiếng trêu đùa.

"Ngươi nói đúng, mỗi người nhường nhau một bước cũng được, cho ta thanh kiếm ghẻ này đổi lại ta lập tức liền rút lui thế nào?"

"... Cũng được."

"Hah ta... hả?"

"Tại hạ tặng ngài bản mệnh kiếm cũng không có gì không thể, chỉ là sau đó tiền bối cũng không cần chủ động rút lui đâu để tại hạ tiễn ngài đi một đoạn là được... "Thiên Hồng", bạo!"

Bạn đang đọc Bắt Đầu Với Trái Gura Gura No Mi, Ta Tay Không Đấm Vỡ Tu Tiên Giới sáng tác bởi Duckca
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dfray
Thời gian
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.