Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nguyệt thạch công dụng

Tiểu thuyết gốc · 1558 chữ

"..."

Thập phương tuyệt mệnh thể sao...

Nhìn cô gái trước mắt, tự đặt mình vào tình huống đối phương, Hắc Dương mới cảm giác được ông trời đối với nàng là cỡ nào khắc nghiệt.

Mỗi giờ mỗi khắc luôn có một thanh kiếm treo trên đầu bất kỳ lúc nào cũng có thể rơi xuống đem bản thân chém thành hai nửa, khiến cho bản thân chỉ có thể nhận mệnh hoặc là từng bước tiến lên đối diện với cái chết trực chờ phía trước.

Quả nhiên đứng trước áp lực nặng nề như thế mỗi phút mỗi giây, đối phương nếu không điên cuồng thì trên đời không ai càng có tư cách để điên cuồng hơn nàng.

"Sao im lặng như thế rồi, tiếc thương cho ta sao, muốn không giúp đỡ thiếu nữ yếu đuối đáng thương này một tay a."

"Chuyện này thì thôi, thứ cho tại hạ bất tài, ta còn chưa muốn chết nhanh như thế đâu."

"Vậy à, thật đáng tiếc nha..."

Nhìn bộ dáng đáng thương trước mắt, Hắc Dương không khỏi âm thầm lắc đầu, mặc dù hắn có chút đồng cảm với đối phương nhưng hắn cũng không muốn làm người điên như đối phương, ông trời cho con đường phía trước của hắn bớt chông gai hơn đối phương, hắn liền rất cảm kích, mặc dù đối với hoàn cảnh người khác thua thiệt vô cùng so với mình, nhưng hắn chỉ có thể âm thầm thương tiếc một chút liền hết lòng hết dạ, không thể làm thứ gì khác.

Chỉ là lời nói tiếp theo của cô gái trước mắt liền làm cho Hắc Dương thương không nổi rồi.

"Đáng tiếc a, ngươi từ chối nhưng ta từ chối lời từ chối của ngươi, vì vậy ngươi liền không muốn cũng phải làm."

"Vãi, đấy là cái quỷ lý do gì thế này, ta nói ngươi biết ta tuyệt sẽ không... AAAA"

Đột nhiên một cơn đau kinh hồn tán đản trải dài toàn thân khiến Hắc Dương nhịn không được mà hét lớn, đau đớn như sóng vỗ lên từng cái tế bào trên thân thể hắn khiến cho Hắc Dương con ngươi trừng mắt muốn nứt ra, chỉ là rất nhanh hắn liền lần nữa cắn chặt răng không cho chính mình tiếp tục hét thảm, huyết nhãn dữ tợn trừng tới.

Chỉ là cô gái trước mắt cũng không hề bị ánh mắt dữ tợn của hắn dọa sợ, ngược lại mỉm cười nhẹ nhàng nói:

"Có lẽ từ đầu ta đóng vai hơi hiền dịu quá khiến ngươi có chút lầm tưởng nào đó thì phải, ở đây ta là người có nhu cầu và ngươi đáp ứng được nhu cầu của ta nên ngươi mới có thể được sống tới lúc này đây chứ không phải bổn tọa rảnh rỗi tới mức phí thời gian không duyên không cớ cứu ngươi, hiểu chứ?"

Nghe những lời này, Hắc Dương quả nhiên là bị nói cho nghẹn họng hé miệng muốn nói lại thôi.

Mặc dù sớm biết đối phương cứu hắn tuyệt đối có trá bên trong, nhưng Hắc Dương còn có chút không tin được cô nàng trước mắt lại thẳng tính cùng tự cao như thế, một mạch đều nói ra tuyệt không có nửa điểm quanh co khiến cho Hắc Dương cũng nhất thời không biết làm sao.

Mặc dù khá nóng nảy khi bị người khác nắm thóp nhưng không thể không nói có nợ liền phải trả, huống chi đây còn là nợ đối phương mạng sống.

Chỉ là mặc dù vậy hắn vẫn là cố nhịn cổ họng cay đắng vì đau đớn mà lên tiếng hỏi:

"Vì sao, vì sao lại là ta?"

"Ah nguyên nhân này cũng là lý do tại sao ta trùng hợp cũng đang kiếm ngươi để tính xổ nha."

Nói ra một câu không rõ đầu đuôi, đối phương liền từ trong túi lấy ra một viên đá toát ra nhè nhẹ ánh xanh lam quen thuộc, mặt mỉm cười nhìn hắn nói:

"Sao nào, nhìn thứ này quen không, tên đạo tặc chết tiệt ăn rồi báo bổn tọa?"

"Đây là..."

Nhìn viên đá trước mắt, Hắc Dương mặc dù có chút ngạc nhiên nhưng cũng không quá kinh hãi lắm, dù sao hắn sớm đã đoán được đối phương là người đem viên đá giấu dưới sân sau kia.

Mặc dù có chút xấu hổ vì bị chủ nhân đồ vật nắm đầu nhưng đây cũng là tình huống bất khả kháng, hắn khi ấy bất tỉnh nhân sự cũng không có cách ngăn cản đối phương làm những gì, có thể xót lại một mạng liền rất may mắn rồi.

Vì đã không còn gì để mất, Hắc Dương liền cũng không còn cố kỵ nữa mà kiêu ngạo nói:

"Hừ đây cũng là do ngươi giữ đồ không tốt để ta vô tình lấy được, hiện tại tìm về được rồi ngươi còn vì gì cố giữ ta không bỏ a, ta nói trước ta người này một nghèo hai trắng, thân phận cũng là lưu dân bình thường, muốn từ trên người ta tìm ra chút chất béo thì khuyên ngươi nên bỏ cuộc đi."

"Hửm⁓, có thật là vậy sao, nhưng ngươi nghĩ thử xem vì cớ gì ta lấy lại được nguyệt thạch rồi vẫn giữ lại cái mạng nhỏ giúp ngươi a."

"... Vì... ta đẹp trai chăng?"

Đây quả thật là Hắc Dương không nghĩ ra được, dù sao nếu đối phương cần là viên đá kỳ quái kia, thứ được gọi là nguyệt thạch mà không phải hắn vậy dù cho không muốn lấy tính mạng hắn cũng không nên cứu hắn mới đúng, này quả thật ngoài lý do đối phương say mê khuôn mặt gầy gò suy dinh dưỡng của hắn ra, Hắc Dương liền không nghĩ ra được những lý do khác.

"Phụt... hah, haha... đẹp trai?... ngươi?... haha, cười chết ta rồi..."

Cô gái trước mặt thần sắc vốn dĩ còn đang nghiêm trọng, âm u chớp mắt liền cười phun, cười tới hoa lê vũ đái, không ngừng vỗ đùi cười khiến Hắc Dương một bên nhìn ngu người có chút không hiểu ra sao, chỉ có thể hé môi cười theo.

"Hê hê..."

Ầm!

"Ngươi cười ai?"

Chổ đất đá bên người nổ tung khiến Hắc Dương thần sắc gượng cười chợt cứng lại, hắn quả nhiên vẫn là còn đánh giá thấp độ điên của con ả trước mắt.

"Hừ, nghĩ tới liền tức chết ta rồi, có thể hai lần phá bổn tọa chuyện tốt, ngươi xứng đáng được lưu danh vạn cổ rồi đấy thằng nhóc con, tự xem chuyện tốt ngươi làm đi."

Sắc mặt từ tươi cười chợt hóa thành sát khí trùng trùng, người điên trước mắt liền đem nguyệt thạch trên tay ném tới ngực hắn.

Phá nàng chuyện tốt? Ta rốt cuộc là làm gì a?

Nhìn đối phương sắc mặt giống như không phải đùa, Hắc Dương cũng chau mày cúi xuống nhìn thử.

Chỉ là không nhìn kỹ thì thôi vừa nhìn liền khiến hắn hết cả hồn bật thốt:

"Mả mẹ, đây là thứ gì?"

"Hừ, thấy được chuyện tốt của ngươi rồi sao, đấy còn có thể là thứ gì, không phải là hóa thân của ngươi còn có thể là thứ gì bây giờ?"

"Hóa thân của ta?"

Hắc Dương nhìn bên trong nguyệt thạch có một cái gương mặt làm từ dịch đỏ không biết là thứ gì đang mở ra hai mắt trống rỗng nhìn chằm chằm hắn, nhìn sơ đường nét gương mặt mặc dù không có chút nào giống với thân thể này của hắn nhưng cơ hồ cùng khuôn mặt hắn nhớ ở kiếp trước y như đúc khiến cho Hắc Dương không khỏi giật thốt cả mình.

Mà cô gái đối diện còn tưởng Hắc Dương là sợ hãi vì vô tri nên mới bật thốt lên đâu, vì vậy nàng liền kiên nhẫn giải thích.

"Nguyệt thạch thân làm thiên địa kỳ vật có giá trị cao nhất một trong, nó tác dụng có rất nhiều, như là rèn luyện linh hồn, làm tài liệu để luyện chế binh khí có thể sát thương thần hồn, hay trực tiếp ném ra để công kích cũng được... nhưng chút năng lực ấy chỉ có tác dụng lớn nhất ở cấp độ luyện khí, càng về sau nguyệt thạch tác dụng liền không còn lớn như vậy."

"Chỉ là có thể có giá trị cao ngang tầm với các đỉnh cấp thiên địa kỳ vật, nguyệt thạch có một cái ứng dụng đặc biệt mà ít ai biết được, đó là... luyện chế thiên ngoại hóa thân."

Nói xong nàng liền nhìn thử tên may mắn trước mắt, chỉ là khi nhìn đến đối phương sắc mặt mờ mịt nhìn nàng, thiếu nữ liền biết tên này còn chưa hiểu được chính mình may mắn tới cỡ nào, vì vậy thiếu nữ chỉ có thể thở dài, ánh mắt đầy bất đắc dĩ nhìn hắn mà nói tiếp:

"Thiên ngoại hóa thân là chiêu số mà chỉ có đám đại năng cấp độ Hóa Thần mới có thể dùng ra được."

Bạn đang đọc Bắt Đầu Với Trái Gura Gura No Mi, Ta Tay Không Đấm Vỡ Tu Tiên Giới sáng tác bởi Duckca
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dfray
Thời gian
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.