Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người điên

Tiểu thuyết gốc · 1573 chữ

"Hửm? Ta đây là ở đâu?"

Đột nhiên giật mình tỉnh hồn lại, Hắc Dương phát hiện ra chính mình giờ đây đang ở trên một cánh đồng đỏ rực.

Bầu trời hôn ám, không gian hôn ám tựa như một bức tranh chì chưa được tô lên màu sắc rực rỡ vốn có, chỉ riêng cánh đồng hoa lại được chăm chút tỉ mì tô điểm lên sắc hồng thẩm sáng rực khiến Hắc Dương không khỏi hoàn toàn bị thu hút.

"Đây là hoa gì thế này?"

Cúi người xuống nâng lên một cành hoa tới trước mắt, Hắc Dương mang theo nghi hoặc mà tỉ mỉ quan sát.

Chỉ thấy bông hoa trước mắt có rất nhiều cánh hoa, cũng có rất nhiều lớp, sinh trưởng và phát triển thành từng chùm trên từng tán lá to rộng, chỉ là ngoại trừ bông hoa đỏ tươi như có người cố ý tô điểm ra thì ngay cả cuống là cũng phủ lên một màu xám xịt u ám giống hệt bầu trời trên cao kia.

Hai sắc thái đỏ và xám đại diện cho có và không, cho thực và ảo khiến cho Hắc Dương không khỏi lâm vào mơ hồ nghi hoặc về nơi mình đang đứng đây rốt cuộc là đâu.

Đây rốt cuộc là mơ hay là tỉnh?

Nếu là mơ thì chẳng lẽ ta còn có thể sống trong trạng thái hấp hối đấy ư?

Nhưng nếu là thực... chẳng lẽ nơi này là thế giời bên kia?

Nhưng nhìn không giống lắm a, và rốt cuộc bông hoa này là thứ gì, vừa nhìn liền có điểm giống hoa nhài, nhưng lại phủ lên lớp áo đỏ thấm đầy yêu dị.

Chẳng lẽ lại là loài hoa mới? Hoa nhài đỏ?

"Hoa nhài đỏ?... Xích lị?"

Dường như vô thức nghĩ tới gì đó, Hắc Dương buộc miệng phun ra hai chữ hắn nghe quen thuộc vô cùng nhưng lại không có bất cứ ký ức gì về nó:

Xích lị... đây là gì thứ?

Lâm vào mê mang vô cùng, Hắc Dương đột nhiên liền nhíu mày dùng tay che trán, sắc mặt chợt cau có lên.

Hắn đột nhiên cảm thấy một cơn đau đầu xuất hiện đem tất cả tư duy cùng nhận thức của hắn nhấn chìm, khiến hắn không thể nghĩ được gì khác.

Hắn nếu càng cố nghĩ, cơn đau đớn liền sẽ càng thêm kinh khủng khiến cho Hắc Dương cảm giác như đầu mình sắp bị ép ra tủy mất.

Nhưng dù vậy hắn không định từ bỏ ngay lúc này, hai mắt giữ tợn âm thành cắn chặt răng tới mức như muốn nứt ra, Hắc Dương chuẩn bị lần nữa ngạnh kháng cơn đau đớn quyết liều một lần cũng muốn nhớ ra nguồn gốc của hai từ này.

Chỉ là đột nhiên lúc này một tiếng thở dài thoáng qua tai khiến Hắc Dương chợt sửng sờ, mọi cảm xúc quyết tử liền nháy mắt bị quét sạch sành sanh, ngay cả cơn đau đầu như búa bổ cũng giây lát biến mất tung khiến hắn phút chốc lâm vào trạng thái ngơ ngác mông lung, không biết mình nên làm gì bây giờ.

"Hah, vẫn chưa đủ đâu, trở lại thôi"

"Khoan đã, Xích lị là gì?..."

Đột nhiên tỉnh hồn, Hắc Dương liền vội hét lớn hỏi.

Nhưng không đợi hắn làm rõ được thứ gì, không gian trước mắt đột nhiên như dòng nước mau chóng rút đi khiến Hắc Dương trở tay không kịp liền bỗng cảm giác chình mình như rơi vào hố sâu.

Chỉ là may mắn giây phút cuối cùng ấy, Hắc Dương vẫn là loáng thoáng nghe được gì đó.

"Xích lị... là tên ta..."

...

"A!"

Hoảng hốt trừng lớn mắt, Hắc Dương chợt giật mình bật người dậy.

Mấy lới cuối cùng ấy quả thật là lượng thông tin có chút ngoài hắn có thể xử lý.

Nhưng không đợi Hắc Dương kịp nghĩ thêm được thứ gì, một cơn đau đớn kinh người bao trùm toàn thân khiến cho Hắc Dương không khỏi hét thảm mà lần nữa ngã người ra sau.

"Nếu còn muốn sống thì tốt nhất là biết điều mà nằm yên một chổ đi, nếu vết thương lần nữa rách ra ta cũng không khâu lại lần nữa giúp ngươi đâu."

Đột nhiên một giọng nữ có chút quen thuộc vang lên khiến Hắc Dương mới chú ý tới nơi này cũng không chỉ có một mình hắn.

Mà nơi đây là đâu thế này?

Chỉ là mặc dù rất thắc mắc nhưng Hắc Dương vẫn không lập tức hỏi ngay mà cố gắng nghiêng đầu nhìn đối phương gượng cười:

"Là ngươi, người có thập linh căn sao... cảm ơn đã giúp ta."

"... Giúp ngươi sao... hah, có lẽ xem là như thế cũng được đi."

Dường như nghe được một chuyện cười nào đó, cô gái trước mắt liền chợt cong môi quay đầu xem hắn.

Mặc dù đã gặp qua rồi, nhưng Hắc Dương cũng không thể không thầm khen cô gái này quả nhiên rất đặc biệt, mặc dù vừa nhìn liền rất bình thường giản dị, tựa như thiếu nữ bên nhà.

Nhưng nhìn kỹ mới có thể thấy được nàng có một thứ gì đó rất khác biệt, có cảm giác rất mỹ lệ, rất cao quý nhưng cũng rất điềm tĩnh, tựa như một khối phỉ thúy ẩn sau lớp đá ngụy trang tầm thường, mặc dù không qua mài dũa thì không thế nào đẹp mắt nhưng vẫn có thứ ma lực nào đấy khiến người ta săn đón như vịt, thậm chí sẵn sàng dâng lên cả thân thể của mình để truy tìm nó.

"Sao rồi, đừng bảo ta ngươi ngươi vì được cứu nên yêu từ cái nhìn đầu tiên rồi chứ?"

"Ách cái này..."

Bị nói như thế, Hắc Dương cũng lập tức nhận ra mình có chút thất thố liền xấu hổ gượng cười xoay mặt đi.

Chỉ là hắn cũng không quên trêu chọc lại đối phương một chút:

"Thật ra nếu muốn ta cũng có thể lấy thân báo đáp cũng không phải không được nha..."

"... Haiz, ngươi quả thật không biết vị trí hiện tại của mình ở đâu đúng chứ."

"Ừm, ta không biết thật, chúng ta đang ở đâu thế này?"

"... Ngươi thật là... ài thôi được rồi lát nữa tính sổ với ngươi sau, hiện tại chúng ta đang ở khu vực hạch tâm của phi toa, là nơi an toàn nhất cũng là nơi nguy hiểm nhất."

Hạch tâm của phi toa?

Hắc Dương nhìn không gian xung quanh mình chất đầy mấy cái đường ống rồi lại linh kiện, bánh răng... quả thật có điểm giống khu vực phòng máy của tàu thủy ở kiếp trước thật.

Nhưng mà Hắc Dương lập tức liền cảm giác kỳ quái, hắn làm sao lại tới đây rồi, hay đúng hơn là:

"Ngươi là làm sao đem ta đến đây?"

"Hah, đây chẳng phải là chính ngươi đã có đáp án rồi sao."

Nhìn cô gái trước mắt sắc mặt như cười mà không phải cười, Hắc Dương liền lập tức bừng tĩnh.

Là cái thông đạo kia sao...

"Nhưng không đúng, thông đạo kia trước đó đã có người vào, bọn hắn là bị cấm chế đuổi ra làm sao ngươi có thể vào đây được?"

"Vì sao lại không được, là đường ta đào ra vì cái gì không thể đi vào a."

"Ngươi đào?"

Nghe vậy Hắc Dương quả thật có chút giật mình, trong lòng có ngàn vạn câu hỏi nhưng nhìn đối phương sắc mặt điềm tĩnh như kia, hắn đoán là dù mình có hỏi cũng không chiếm được đáp án mình muốn, tội gì phải chuốc nhục nhã như thế.

Vì vậy Hắc Dương chỉ có thể vô lực tựa lưng ra sau, bình tĩnh hỏi:

"Vậy chúng ta làm gì ở đây nha, và làm sao rời khỏi đây?"

"À cái này không phải lo, đợi ta đoạt được phi toa, tự khắc chúng ta sẽ có thể rời khỏi nơi này thôi."

"Hừm, vậy sao... Mả mẹ nó, đoạt phi toa?"

Hắc Dương cơ hồ là kinh hãi tới kém chút ngồi dậy, sắc mặt trắng xám nhìn cô gái trước mắt thần thái dường như không phải đùa, hắn liền càng thêm kinh hãi.

Mẹ nó kẻ này phải có bao nhiêu điên rồ mới có thể làm ra hành động cùng tìm chết không khác như thế.

Hắc Dương có rất nhiều lời chửi tục muốn nói, chỉ là xoắn xuýt lựa lời mãi không ra, hắn chỉ có thể hơi cứng ngắc thốt lên.

"Ngươi... điên rồi."

Chỉ là khiến Hắc Dương không ngờ tới người trước mắt nghe hắn nói xong, sắc mặt liền chợt trầm xuống, nguy hiểm khí tức chợt tràn đầy khiến hắn không khỏi nhấc lên tâm đề phòng, chỉ là lập tức đối phương sắc mặt liền chợt trở nên phiếm hồng cười lên như hoa khiến Hắc Dương giây lát cũng không biết ứng biến làm sao.

"Điên sao... haha có thể coi là thế đi, dù sao vừa sinh ra liền chú định muốn chết ngoắt ngoải, ta không điên thì còn ai có tư cách điên bây giờ?"

Bạn đang đọc Bắt Đầu Với Trái Gura Gura No Mi, Ta Tay Không Đấm Vỡ Tu Tiên Giới sáng tác bởi Duckca
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dfray
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.