Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hơi ấm quen thuộc

Tiểu thuyết gốc · 1639 chữ

Chiến đấu mặc qua không được bao lâu, nhưng từ bên ngoài nhìn vào, Hắc Dương giờ đây như một chiếc lá thu già cõi rơi rụng khỏi đại thụ mặc cho vô số đao phong chèn ép đưa đẩy.

Chỉ là mặc dù yếu thế nhưng từ đầu tới cuối hắn luôn luôn có thể càng sớm hơn một tia thời gian như vậy để né tránh một đao chí mạng từ một góc độ hiểm độc chặt tới.

Điều này cũng làm cho tên áo đen trước mắt biệt khuất vô cùng, đối đầu với tên mao đầu tử trước mắt, hắn luôn có cảm giác chính mình dùng đao pháp chỉ có thể diễn xiếc mảy may không có chút sát thương nào.

Mặc dù thằng nhóc trước mắt lực lượng có chút quái lạ, nhưng hắn có tương đương dám chắc kẻ này không biết võ công, chỉ là chính mình phiêu bạt giang hồ mấy mươi năm, võ đạo chỉ cách tiên thiên chi cảnh có một tia, đao pháp tu luyện ngày ngày như một, bền bỉ vô cùng, nhưng giờ đây lại ngay cả một thằng nhóc nhìn không đến mười tám tuổi không thạo chém giết, không biết võ thuật vờn quanh nãy giờ, hắn nội tâm có bao nhiêu sỉ nhục có thể nghĩ.

Phẫn nộ tức tối, tên áo đen hay tay nắm chặt cán đao quán thâu số lượng lớn nội khí chém ra một kích đem kẻ địch chặt đôi cho hả giận.

Chỉ là hắn cũng biết mình muốn chém trúng thằng nhóc này sợ là có chút không đủ nhanh, dù sao đao này nếu có thể chém trúng vậy mấy chục đao trước đó cũng nên trúng hơn phân nửa mới đúng.

Chỉ là người tính không bằng trời tính, thằng nhóc trước mắt nhìn thấy hắn chém ra nén giận một kích xong liền đột nhiên ngừng lại né tránh động tác, nắm chặt trên tay đao ghẻ liền bổ tới cùng đao của hắn chọi cứng.

Điều này cũng làm cho sát thủ áo đen có chút không hiểu thấu, ngươi thế mạnh không sài, lại đi cùng thế mạnh của ta chọi cứng, đây là ngại mình sống không đủ lâu sao?

Chỉ là nghĩ mãi không ra, tên áo đen chỉ có thể lấy lý do thằng nhãi trước mắt không hiểu chém giết đấu pháp đi.

Mà lúc này ở tên áo đen còn lại bị Hắc Dương phế đi một tay giờ đây nhìn thấy hắn muốn cậy mạnh, ánh mắt cũng sáng lên.

Biết đây là thời cơ đánh lén, hai bên giáp công đánh giết kẻ địch, hắn cũng không tiếp tục chờ đợi nữa mà nhấc lên đoản đao lao tới, ánh mắt sắc lạnh vung đao trực chỉ hậu tâm Hắc Dương.

Không khó nghĩ nếu Hắc Dương tiếp tục cậy mạnh đón lưỡi đao sắc liệm đang chặt tới trước mắt, hắn hậu tâm liền sẽ không có chút phòng vệ liền dễ dàng bị xỏ xuyên.

Nhưng nếu hiện tại xoay người đỡ một kích chí mạng phía sau, hắn liền sẽ bị một đao trước mắt chặn ngang người.

Trong giang hồ chém giết, đây cơ hồ là tử cục không nghi ngờ.

Chỉ là Hắc Dương cũng không phải người trong giang hồ, đây là lợi thế lớn nhất của hắn, ai dùng lẽ thường để đánh giá hắn, người đấy liền sẽ chết rất khó coi.

Cảm nhận kẻ phía sau đã tiếp cận chính mình chỉ cách ba bước hơn, Hắc Dương liền biết thời cơ đã đến.

Lập tức hắn không chút giữ lại chút nào nữa mà vận dụng chấn động biên độ lớn nhất hắn có thể dùng hiện tại.

Lưỡi đao cùn trên tay hắn tại mạnh mẽ tới cực điểm chấn động gia trì dưới liền bỗng chốc hóa thành tuyệt thế thần khí không gì không phá dễ dàng liền tại tên áo đen ánh mắt ngơ ngác liền đem lưỡi đao đối phương kể cả lồng ngực cùng một đoạn cẳng tay trực tiếp bổ xuống.

Nhưng chưa hết, tại thời khắc ấy hắn cũng lập tức buông lỏng trọng tâm hai chân, cả người liền bị quán tính mạnh mẽ tới cực điểm của chấn động kéo mạnh xuống, gót chân liền như con quay đá lên tại tên áo đen phía sau ánh mắt cực đổ hãi hùng liền đem cằm lẫn nữa gương mặt hắn đá nát.

"Rắc"

Theo tiếng đao cùn vỡ vụn, ba bóng người liền ngã xuống mặt đất.

Nhìn chiến công của mình, một kẻ kém chút nữa liền bị bổ dọc toàn thân, một kẻ khác óc tủy đều bị đá ra ngoài, Hắc Dương không khỏi cười may mắn sau sống sót.

Hắn cược thắng rồi.

Chỉ là lập tức Hắc Dương liền cười không nổi nữa, bởi vì hắn quên mất một việc, lực lượng luôn là hai con dao hai lưỡi, ngươi đánh ra lực lượng mạnh mẽ bao nhiêu ngươi liền muốn gánh chịu lực phản chấn tương ứng.

Cơ hồ là lập tức, một cỗ lực ép liền giáng lâm lên Hắc Dương toàn thân, khiến hắn nhịn không được mà hét thảm lên:

"A... A...AAAAA"

Cơn đau xé ruột xé gan tựa như hồng thủy đem Hắc Dương tinh thần cùng nhận thức nhấn chìm, sắc mặt trở nên đỏ thẩm tới cực điểm với vô số đầu mạch máu trồi lên như muốn phá da mà ra, giờ đây hắn cảm giác như mỗi tế bào của mình đều muốn chịu đựng cổ lực lượng kinh khủng mà phản chấn đem lại, bất kể là da thịt, xương cốt, nội tạng, nhãn cầu, não bộ...

Hai mắt đỏ thẫm như máu theo nghĩa đen, Hắc Dương cảm giác mắt mình sắp bị lực phản chấn ép thành đống thịt nhầy nhụa, hai dòng huyết lệ rơi xuống ngang má khiến cho sắc mặt hắn giờ đây càng thêm dữ tợn tựa như tu la từ địa ngục sâu thẩm bước ra.

Chỉ là dù cho có đau đớn cỡ nào, Hắc Dương vẫn cắn răng mà chống tay muốn đứng dậy, hắn còn chưa quên mục đích vì sao mình phải đi trở về phòng mình.

Chỉ có đi vào thông đạo kia hắn mới có thể có một tia cơ hội sống, hiện tại một khi bất tỉnh nhân sự đợi chiến trường lan tới đây, khi ấy chỉ cần tùy tiện một đao nhẹ nhàng đều có thể đem hắn chém giết.

Nhưng đứng lên không được mấy giây, hắn liền lần nữa mất trọng tâm mà ngã xuống.

Tại Hắc Dương ánh mắt nghi hoặc nhìn lại, chính mình gót chân giờ đây đã tàn tạ vô cùng, máu thịt cơ hồ là be bét tới cực điểm để lộ ra một góc xương nhuộm đỏ bởi máu.

Này hẵn là do tác dụng phụ của việc dùng chính mình xương cốt máu thịt làm vũ khí đi, đáng lẽ hắn hẵn nên nhận ra từ sớm, nhưng so với cơn đau thấu người của lực phản chấn, vết thương nơi gót chân liền lộ ra không có chút đau đớn nào khiến cho hắn hiện tại mới nhận ra.

Chỉ là mặc dù có chút tuyệt vọng, Hắc Dương vẫn kiên cường cắn răng lếch đi.

Mặc cho mỗi tấc da thịt trên người đang kêu gào, xương cốt run rẩy phát ra từng tiếng kẽo kẹt. không gian xung quanh dần dần chuyển hồng bởi nhãn cầu xuất huyết càng ngày càng nghiêm trọng.

Hắc Dương vẫn cố gắng lếch lên phía trước.

Không thể không nói, ý chí của hắn cũng tương đối kinh người, Hắc Dương cũng không biết vì sao chính mình lại cố gắng đến như vậy, hiện tại dù buông bỏ cũng không ai trách hắn, chính hắn cũng sẽ không trách chình mình, hắn cảm giác chết không có gì đáng sợ lắm, hắn không cha không mẹ, không họ hàng thân thích, không nhà để về, hắn cũng chưa từng có khát vọng muốn trường sinh.

Hắn ngay cả lý do để có thể kiên cường cũng không có.

Dù vậy Hắc Dương vẫn cảm giác được cực độ không cam lòng, không cam lòng bản thân gục ngã ở đây, không cam lòng cứ chết vô nghĩa như thế.

Hắn dường như có tâm nguyện gì đó phải làm, nhưng hắn không nhớ, hắn không biết, chỉ là hắn không thể từ bỏ ở đây.

Chỉ là dù Hắc Dương có cỡ nào cố chấp nhích lên, dù cho có cắn nát đầu lưỡi của mình để tìm kiếm một chút tỉnh táo còn lại, hắn cũng chỉ có thể nhích tới trước phòng mình, khó khăn vươn tay lên bám lấy sàn gỗ muốn nhích người lên, nhưng sau đó chỉ có cơn vô lực bao phủ toàn thân thể hắn.

Không còn đau đớn, không còn bất kỳ chập trùng trong nội tâm.

Tầm mắt dần dần nhợt nhạt khiến Hắc Dương không khỏi nỉ non từng lời:

"Ta chỉ... có thể... đến đây thôi sao..."

Nhưng thời khắc tinh thần hắn hoàn toàn chìm vào bóng tối ấy, Hắc Dương dường như cảm thấy bàn tay mình được một ai đó nắm lấy.

Rất ấm áp, rất mềm mại, rất hoài niệm, hắn dường như cũng từng trải qua cảm giác tương tự ấy, chỉ là Hắc Dương không nhớ được là khi nào, và ở đâu.

Hắn giờ đây chỉ cảm giác có chút trống rỗng.

"Thôi... có thể trước khi chết cảm nhận được hơi ấm này cũng không tệ... nghỉ ngơi đợi đầu thai làm lại vậy..."

Bạn đang đọc Bắt Đầu Với Trái Gura Gura No Mi, Ta Tay Không Đấm Vỡ Tu Tiên Giới sáng tác bởi Duckca
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dfray
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.