Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nghịch cảnh

Tiểu thuyết gốc · 1647 chữ

"Chết tiệt, rốt cuộc là thằng oắt con kia đi nơi nào rồi, mả mẹ nó báo hại ta đi vào cái chổ nghõ ngách bụi bặm nào không nói còn bị cấm chế kích thương, thật mẹ nó xui tới tận nhà ngoại mà."

"Hừ nói ít thôi, hiện tại mau chóng tìm kiếm đối phương đi, chúng ta được phân phó đi bắt lấy bọn hắn, đã không thể như các anh em ở trên boong tàu chém giết giành thịt mỡ thì cũng cố gắng hoàn thành nhiệm vụ vẹn toàn một chút, Đại đầu cũng sẽ không bạc đãi chúng ta.""

"Ta cũng biết nhưng mà... hửm?"

Đột nhiên ba tên hắc ý truy tìm hắc y đang bình tĩnh bước đi thì chợt bị một người ở trong vươn tay ngừng lại, ánh mắt hơi nhíu nhìn cảnh tượng trước mắt.

"Sao, có phát hiện gì à?"

"Không chỉ là hai cái thi thể trước mắt có gì đó là lạ,"

Là lạ?

Hai tên còn lại cũng lập tức giương mắt nhìn lại.

Mà quả nhiên nhìn kỹ trong giây lát, hai tên áo đen còn lại cũng chợt phát hiện điểm kỳ quái của một thi thể cao một thi thể thấp bé trước mắt, chỉ là cả hai đều ăn ý không nói gì, âm thầm liếc mắt nhìn nhau liền gật đầu ăn ý im lặng nhấc chân đều đặn bước tới tựa như không có phát hiện ra.

Khoảng cách vị trí của hai bên ngày càng gần.

Nằm trên mặt đất lạnh lẽo còn đang duy trì trạng thái giả chết, Hắc Dương cũng không khỏi căng thẳng lên, nhịp tim tăng nhanh mấy lần, chỉ là tất cả đều bị năng lực chấn động che dấu đi không để lộ mảy may.

Mà lúc này, ba tên áo đen cũng đã đi đến vị trí cách chổ Hắc Dương giả chết cùng thi thể bên cạnh không xa.

Chỉ là Hắc Dương mặc dù toàn thân căng cứng vô cùng nhưng hắn không vội vàng ra tay, mà tiếp tục chờ đợi.

Năm bước... bốn bước... ba bước... hai...

"Lên!"

Cơ hồ là trong nháy mắt, ba tên áo đen tại khoảng cách hai bước liền đã trước tiên ra tay đồng loạt công kích vào cùng mục tiêu, một cái thi thể không mặc áo bào của Hư Đạo Thánh Tông.

Mà vừa hay lúc này đối phương cũng chợt động lên, chỉ là đã không còn kịp, ba tên áo đen thân làm từng cái ngoan nhân đạp lên núi xương sông máu mà sống tới bây giờ kinh nghiệm chém giết sao mà độc ác cùng chính xác.

Trong chớp mắt mục tiêu trước mắt bọn hắn vừa vùng lên liền bị ba người loạn đao chém thành vô số mảnh tung bay khắp nơi.

Chứng kiến mục tiêu bị kích sát thành công, cả ba mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.

"Hừ cũng không biết là thằng ngu nào thế lại dám đi mai phục đợi đánh lén chúng ta."

"Nhìn không giống như người của tông môn kia, có thể là nhân viên lệ thuộc tại phàm tục trở về cũng nên."

"Được rồi tiếp tục... Oành!"

Không kịp nói hết câu, đột nhiên tại hai người đồng bạn ngỡ ngàng ánh mắt, tên áo đen này đấu lâu liền đột nhiên bị một cơn chấn động từ phía sau oanh nát thành vô số mảnh vỡ tung tóe khắp nơi.

Không có chút dấu hiệu nào, người bọn hắn xem như là thi thể chân chính giờ đây đột nhiên liền vùng dậy, cánh tay nhỏ bé nhưng tràn đầy khí tức nguy hiểm hóa chưởng đập tới khiến hai tên áo đen không kịp suy nghĩ liền theo bản năng lách sang hai bên để tránh né.

"Oành!!"

"AAAAA"

Chỉ là mặc cho bọn hắn tốc độ có nhanh đi nữa nhưng Hắc Dương một kích tụ lực đã lâu lại càng nhanh hơn, một đập lấy mạng một tên, một đập khác mặc dù không vỗ chết được một tên khác nhưng cũng kịp đánh cho cánh tay đối phương vặn vẹo thành mấy đoạn, tiếng kêu thảm vì đau đớn vang lên khắp dãy hành lang.

"Ngươi là ai?"

Tên áo đen duy nhất còn hoàn hảo ánh mắt giờ đây lăng lệ tới cực điểm, mặc dù hỏi nhưng hắn dường như cũng không mong đợi câu trả lời liền lập tức xông lên, đao trên tay chợt hóa kinh hồng khiến Hắc Dương không dám có chút mảy may tâm tư đón đỡ liền mau chóng lùi lại, đồng thời không quên từ trong túi lấy ra chút phi thạch hắn thường dùng để phòng thân dùng chấn động gia tăng sát thương liền phóng tới đối phương.

"Phanh phanh phanh..."

"Hừ chút trò trẻ con."

Thuần thục đem mấy hòn đá bay tới chém nát, miệng đầy khinh thường, chỉ là trên lòng bàn tay có chút run rẩy liền đã phản bội lời nói dối của hắn.

Điều này cũng khiến Hắc Dương có chút đại khái đánh giá, chính mình cũng có lực đánh một trận, chỉ có điều hiện tại không phải một chọi một, lực lượng của hắn có thẻ áp đảo đối phương nhưng tốc độ còn kém xa, đao hắn thường mang theo phòng thân lấy từ đám sơn tặc cũng không đủ mạnh, hiện tại xông tới cậy mạnh tuyệt đối là hạ sách không nghi ngờ.

Phải tìm cách xử một tên mới được.

Nghiêm mày lại, Hắc Dương tiếp tục dùng phi thạch giữ khoảng cách tới tên áo đen dùng đao trước mắt, thi thoảng rút đoản đao hắn ít khi dùng ra cùng đối phương chống đỡ vài cái.

Không thể không nói, giữa một bên có võ đạo tại thân, một bên chỉ có thuần túy lực lượng, Hắc Dương ăn cái thua thiệt tương đối lớn một chút, nếu là người bình thường sợ rằng dù lực lượng có mạnh tới đâu cũng đã sớm táng thây tại đối phương đao ảnh.

Chỉ là Hắc Dương cảm giác chính mình tương đối may mắn khi mặc dù hắn thị giác không theo kịp đối phương đường đao, nhưng hắn cảm giác nhạy cảm đối với chấn động vẫn tương đối dùng tốt, cơ hồ là mỗi đao vừa xuất Hắc Dương liền có thể trước tiên cảm giác được quỹ đạo chấn động từ đường đao toát ra, sau đó kịp thời phản ứng né tránh.

Điều này cũng khiến Hắc Dương có cái nhìn rõ hơn về thứ gọi là võ kỹ, võ đạo, nói hoa mỹ chính là đao/ kiếm nhân hợp nhất, mỗi đòn ảo diệu tuyệt luân, thiên biến vạn hóa...

Nhưng nói thô ra võ kỹ chính là ngươi đánh làm sao cho đối phương không thấy để đón đỡ là được, một ngày chặt không trúng đối phương, võ kỹ chính là đống động tác vô nghĩa.

Tựa như tình huống hiện tại một dạng, một người tu luyện võ đạo không biết bao năm, trải qua mưa máu thấm nhuần, đao pháp trên tay đạt tới cảnh giới đăng phong tạo cực, không gì không phá, nhưng một ngày bị người biết trước đường đao liền chặt không nổi một thằng nhóc tiếp xúc với thế giới này không đến hai tháng.

Chuyện này nếu bị truyền ra tuyệt đối là cái chuyện cười lớn, chỉ là Hắc Dương giờ đây cũng cười không nổi bởi vì hắn tình huống cũng không đẹp cỡ nào.

Bởi nha... hắn thương tổn không được đối phương, đồng thời sau lưng còn có một con "độc xà" án binh bất động đang chờ đợi thời cơ cho hắn một kích chí mạng khiến cho Hắc Dương không khỏi thầm than khổ.

"Phải phế đi một tên!"

Ánh mắt đầy lăng lệ, Hắc Dương quyết định dùng mệnh chơi lớn một lần.

Chỉ là hắn trước giờ làm việc mặc dù nhìn có chút phiêu và không đáng tin nhưng Hắc Dương trước khi làm đều cơ hồ có tình toán trước, xác định chính mình có hơn 50% tỉ lệ hắn mới sẽ liều một phen.

Hiện tại cũng thế, hắn cũng không định thuần liều vận khí chính mình liều mạng liền sẽ thành công chặt trúng đối phương.

Hắn quyết định sẽ dùng lợi thế lớn nhất của mình trong tình huống này ra để cược một tia hi vọng sống.

Thành thì hắn có thể độ qua kiếp này, bại liền tháng về hai lần đầu tháng với ngày rầm.

Mà hắn lợi thế lớn nhất là gì đâu? Sức phá hoại kinh người mà trái chấn động mang tới sao?

Quả thật đó là thứ Hắc Dương rất hài lòng, chỉ là không đánh trúng địch thì lực lượng lại lớn cũng là vô nghĩa.

Hắn lợi thế lớn nhất hiện tại hẵn là hắn có thể biết được công kích của đối phương sẽ đến từ đâu nhưng bên địch thì lại không biết chuyện này.

Giả bộ thất thế để lộ sơ hở cho tên áo đen còn lại đánh lén, sau đấy tuyệt địa phản kích thành công trọng thương hoặc đánh chết đối phương hắn liền sẽ có hi vọng sống tiếp.

Nhưng thất bại thì hắn lợi thế sẽ tan biến không còn lại chút gì, đối phương cũng sẽ từ đấy mà đoán ra một ít thứ, từ đó sẽ không lại cho hắn cơ hội thứ hai.

Vì vậy đối với giây phút tiếp theo Hắc Dương cơ hồ là tập trung toàn bộ tinh thần, chuẩn bị thực hiện hiểm tử hoàn sinh kế sách, tuyệt không thể dung thất bại.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Với Trái Gura Gura No Mi, Ta Tay Không Đấm Vỡ Tu Tiên Giới sáng tác bởi Duckca
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dfray
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.