Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tình huống khó xử

Tiểu thuyết gốc · 1520 chữ

"Điên, các ngươi đều điên rồi, dám đánh phi toa thuộc quyền sở hữu của Thánh Tông, các ngươi đều phải chết."

"Hừ, lải nhải nhiều vậy làm gì, trước không nói bổn đại gia có gặp chuyện hay không nhưng ngươi thì sắp thí cái mạng chó rồi đấy."

Một chổ hành lang, hai tên áo bào đen đang vây công một người ăn mặc trang phục có phần tương đồng với với lão giả ghi chép, không khó để liên tưởng tới đối phương cũng đồng dạng là nhân viên dưới trướng Hư Đạo Thánh Tông.

Chỉ là người này hiện tại tình huống có chút thảm, bào phục bị chém cho rách nát tả tơi, máu tươi thấm đẫm toàn thân, lại kết hợp với gương mặt đã nhợt nhạt tới cực điểm, Hắc Dương liền có thể cơ hồ đoán định người này chèo chống không lâu nữa rồi.

Và quả nhiên như hắn nghĩ một dạng, đối phương so chiêu thêm mấy hồi liền tuyệt vọng hét thảm, sắc mặt cực độ không cam lòng mà ngã xuống vũng máu.

Mà hai tên hắc y còn đứng lại đâm thêm mấy đao xác nhận kẻ địch đã chết hẵn liền mau chóng thu doạn chiến lợi phẩm liền mau chóng đi khỏi đây để lại thi thể ngày càng lạnh lẽo theo thời gian.

Phải trải qua mấy phút đồng hồ sau, xác định người đều đi hẵn Hắc Dương mới từ trong ngõ ngách ngó đầu ra, sắc mặt âm trầm nhìn thi thể trước mắt.

Mặc dù thi thể như này hắn nãy giờ đã thấy qua không ít, chỉ là có thể từ người này trước lúc chết nói ra tình báo, Hắc Dương mới có cái nhìn chân chính nhất về tình huống của bản thân ngay lúc này thật tồi tệ đến nhường nào.

Hắn không hiểu đám người áo đen kia phải thuộc thế lực kinh khủng tới đâu mới dám đánh chạn Tiên tông phi toa.

Nhưng càng không hiểu là chính mình vì sao trước khi chợp mắt mọi thứ đều bình tĩnh vô cùng, vì cái gì mở mắt liền đã rơi vào cục diện này.

"Rõ ràng đã nói xong sáng sớm mới khởi hành đâu, vì cái gì ta mới chợp mặt..."

Khoan đã, chính mình đã ngủ bao lâu rồi?

Nhớ đến giấc mơ kỳ quặc kia, Hắc Dương mơ hồ có chút khó tin mà nhíu mày suy đoán.

Mặc dù chỉ cảm giác mới chợp mắt có mấy phút, nhưng sợ rằng thời gian thực đã qua gần mười tiếng đồng hồ rồi đi, chỉ có như vậy mới có thể giải thích được vì sao phi toa khởi hành mà hắn không kịp nhận ra đồng thời còn tao ngộ không tặc tiến đánh.

"Thôi không nghĩ mấy thứ này, trước hết phải đi tìm kiếm tiên nhân trên tàu, chỉ có như vậy ta mới có thể hoàn hảo không tổn hại thoát đi cái cục diện chết bầm này."

Nghĩ như thế Hắc Dương liền nghiêm mặt bắt đầu khởi động năng lực trái chấn động, đem tần xuất rung động của chính mình điều chỉnh tới mức thấp nhất, cứ như vậy hắn mặc dù cũng không tính là tàng hình trước mắt người khác nhưng có thể giảm thiểu cực lớn nguy cơ bị những giác quan khác của đám người áo đen phát hiện.

"Chỉ là đi đâu bây giờ?"

Sắc mặt xoắn suýt một hồi, Hắc Dương liền quyết định hướng về phương hướng đám người áo đen đã đi qua cũng nhấc chân đi theo.

Đối phương có chuẩn bị mà đến vậy hẵn là phải biết một chút đường đi trong phi toa, theo bọn hắn mặc dù có nguy hiểm nhưng còn đỡ hơn rất nhiều chạy loạn khắp nơi để cuối cùng tao ngộ một tốp người áo đen khác sau đó liền bị loạn đao chặt chết.

Chỉ là khi đi tới cái xác còn chút ấm trên mặt đất, Hắc Dương cũng không quên thay đối phương cầu nguyện một cái liền nhanh chóng soát người toàn thân một phen.

Mặc hai tên kia đã mò không ít thứ nhưng nhìn động tác bọn hắn vội vã như thế hẵn cũng không đến mức thứ tốt gì cũng lấy chứ.

Mang theo tâm thế kiếm được rác rưởi cũng là kiếm, Hắc Dương có chút ngạc nhiên chính mình thế mà thật soát ra được một cái lệnh bài có điêu khắc một chữ "Hư".

Nếu hắn không đoán nhầm thì đây hẵn là mệnh bài của Hư Đạo Thánh Tông đi, chỉ là tác dụng cụ thể thì hắn cũng không rõ lắm.

"Được rồi tác cái gì tìm hiểu sau, hiện tại mau chóng đi tìm tiên nhân che chở mới được."

Nhấc chân bước đi, một bên để ý xung quanh, một bên âm thầm cầu khẩn không nên bị ai phát hiện, Hắc Dương may mắn chạy được một khoảng khá xa, đồng thời nhìn thấy một cái cầu thang đi lên.

Chỉ là không kịp vui vẻ, Hắc Dương liền nghe thấy vô số chấn động hỗn tạp, mặc dù rất khó đê phân biệt có bao nhiều nguồn, nhưng từ trong vô số chấn động ấy phân biệt ra tiếng đao kiếm va chạm, xương cốt bị đánh vỡ, Hắc Dương liền có thể chắc chắn phía trên kia tuyệt đối đang xảy ra chiến đấu không nhỏ, hẵn là nhân viên của tiên tông và đám không tặc còn hỗn chiến, chính mình hiện tại xông lên sợ rằng không ổn lắm, có thể bị loạn đao chặt thành thịt vụn cũng nên.

"Chậc, xem ra đường này đi không thông."

Chau mày suy nghĩ, Hắc Dương liền vội vàng lui lại một cái ngã rẽ ở sau lưng liền đi một con đường khác.

Chỉ là lập tức hắn liền trở về, phía trước cũng xảy ra lẻ tẻ mấy cuộc tiểu đấu, mà lại không gian rộng không có chổ ẩn nấp, không tốt đi.

Nhưng khi sang một con đường khác hắn chỉ có thể bụi bậm lần nữa lùi về, phía trước không đi được mấy bước Hắc Dương liền nghe được đậm đặc mùi máu tươi, cuối đường tuyệt đối không lành.

Vì thế Hắc Dương rơi vào tình huống khó xử, chỉ có thể bất đắc dĩ lui trở lại, chỉ là sau đó dù có đi đâu Hắc Dương cũng đều cảm thấy không ổn, nơi ấy không phải quá nhiều chém giết chính là không có góc khuất che thân, đám người áo đen lại nhiều, cực kỳ không tốt đi.

Mặc dù trong lòng tức tối vô cùng nhưng Hắc Dương cũng biết đây cũng không phải là có người cố tình làm khó chính mình mà đây là bởi tình hình chiến đấu sợ rằng đang tăng cao, thậm chí đã lan rộng đến cái chổ đáy của khoang thuyền như tầng hắn đang đứng rồi.

Sợ rằng chằng bao lâu nữa hắn liền phải lâm vào cục diện không chổ để trốn.

"Không, vẫn còn một chổ có thể trốn!"

Nghĩ đến thứ gì đó, Hắc Dương liền vội vàng xoay người theo đường cũ chạy về, thông đạo ấy sợ rằng có thể là sinh lộ duy nhất của hắn trong cục diện này, một ngày có ngoài ý muốn sảy ra sợ rằng tình huống sẽ cực khó lường.

Chỉ là tại chạy trở lại vị trí cái xác của nhân viên tiên tông Hắc Dương liền đột nhiên vội vàng khựng chân lại, sắc mặt đầy khó chịu bởi ở phía trước hắn mơ hồ cảm nhận được ba luồng chấn động quen thuộc.

"Mả mẹ, bọn hắn vì cái gì lại trở về rồi?"

Tức giận thầm mắng một tiếng, Hắc Dương xoay đầu tìm kiếm xung quanh thử xem có chổ nào che chắn không, chỉ là hắn cũng biết mình sợ rằng chỉ có thể tìm kiếm vô ích bởi vừa nãy cũng vì chổ này không có che chắn, hắn mới phải cách thật xa không dám tiến tới, mà vị trí có cái góc khuất kia cũng là nơi gần với đầu nguồn của ba luồng chấn động kia, hiện tại chạy qua quả thật cùng đi tìm chết không khác chút nào.

"Nghĩ nào, nghĩ nào Hắc Dương, phải làm sao mới tốt bây giờ? Chẳng lẽ chạy trở về sao?"

Không kịp, mình chạy tuyệt đối không nhanh bằng tốc độ đối phương tiến tới vị trí này, khi ấy hắn tuyệt đối sẽ rơi vào tình huống không chổ che thân.

"Làm sao làm sao đây..."

Gấp rút suy nghĩ, Hắc Dương cơ hồ là sắp vò đầu bức tai tới nơi, chỉ là đột nhiên khóe mắt rơi vào thi thể bên cạnh, hắn sắc mặt liền cứng đờ trong giây lát, sau đó là thần sắc chợt bừng tỉnh như vừa nghĩ ra gì đó.

"Có cách!"

Bạn đang đọc Bắt Đầu Với Trái Gura Gura No Mi, Ta Tay Không Đấm Vỡ Tu Tiên Giới sáng tác bởi Duckca
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dfray
Thời gian
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.