Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu thuyết gốc · 1525 chữ

"Được rồi, thân phận của ngươi đã được tông môn xác nhận, ngươi bây giờ đã là Hư Đạo Thánh Tông đệ tử trên danh nghĩa, nhưng phúc lợi của đệ tử bao gồm mệnh bài cùng công pháp nhập môn và đan dược, linh thạch vân vân đều phải về tới tông môn mới có thể nhận, hiện tại nghỉ ngơi thật tốt đi nhóc, sáng mai phi toa sẽ khởi động, nếu không có gì bất ngờ thì buổi chiều sẽ đến được tông môn..."

Lại nói thêm mấy câu, lão nhân ghi chép liền rời đi.

Đóng lại cửa gỗ đơn sơ, Hắc Dương mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, dù sao cũng là lần đầu đăng ký thân phận nhập môn, hắn còn có chút sợ sệch chính mình là lưu dân thì liệu có ảnh hưởng gì không.

Nhưng hiện tại xem ra hắn còn là hơi coi trọng chính mình rồi, trên đời làm gì có nhiều ngoài ý muốn như thế xảy ra, mà nếu có thì hẵn là cũng nên nhắm vài người có nhân vật chính thiết lập như thiếu nữ áo vải kia mới đúng, nào có thể rơi vào đầu chình mình đây.

Nghĩ như thế Hắc Dương liền thoải mái phóng lên giường ôm gối duỗi người, chọn một cái tư thế chính mình cảm giác dễ chịu nhất liền nhắm mắt thiếp đi.

Chỉ là không đến mấy giây Hắc Dương liền nghi hoặc mở ra hai mắt nhìn xung quanh.

Không hiểu vì sao hắn khi áp tai xuống mặt giường thì chợt nghe thấy mấy thứ âm thanh là lạ, có điểm giống tiếng kẽo kẹt của động cơ trục khi xoay.

Nhưng quái, rõ ràng bình thường không có nghe được mà?

Mang theo nghi hoặc Hắc Dương không khỏi nhíu mắt ghé xuống nhìn tấm nệm mình đang nằm đây.

Có chút do dự, nhưng là nghĩ đến tiên tông hẵn sẽ không có tại trong phòng đệ tử thiết trí cấm chế chết người nào đâu, làm như thế thật có ý nghĩa gì sao? Vì vậy Hắc Dương không khỏi hiếu kỳ xuống giường đem tấm nệm thô cứng nhấc lên.

Bên dưới cảnh tượng chỉ là bình thường sàn gỗ, ngoại trừ một ít bụi bẩn ra liền không còn lại thứ gì.

Chỉ là Hắc Dương không tin tà vì vậy cũng thử áp tai xuống thử xem.

Quả nhiên tiếng kót két quen thuộc ấy lại lần nữa xuất hiện mà không phải hắn ảo ảnh.

Nhưng khi Hắc Dương thử đi sang một chổ khác thử lần nữa áp tai xuống sàn thì lại yên ắng vô cùng mảy may không có âm thanh từ bên dưới phát ra.

Vì vậy Hắc Dương có thể sơ lược đoán được đại khái bên dưới sàn gỗ dưới giường tuyệt đối là rỗng.

Nhưng đây là tiên tông cố ý thiết kế hay có người chuyên môn đào ra liền khó nói rồi.

Quả nhiên mặc dù sàn gỗ kết cấu của tiên chu rất cứng rắn và bền bỉ, nhưng tại chấn động năng lực không ngừng rung động dưới, hắn cũng thành công cạy ra một tấm sàn gỗ.

Nhìn bên thông đạo bên dưới một mảnh tối ôm, Hắc Dương cơ hồ có thể xác định này là do có người chuyên môn lén lút đào ra.

Nhưng hắn muốn làm gì với cái thông đạo bí mật này bây giờ? Muốn không leo xuống thử xem...

"Mẹ nó ta đang nghĩ gì thế này, muốn chết cũng không cần dứt khoác tìm chết như thế đi."

Chỉ là cầm ván gỗ trên tay định lắp lại, Hắc Dương liền có chút do dự, vì dù sao nha, hắn cũng hiếu kỳ rốt cuộc là cái ngoan nhân nào lại ác như thế, ngay cả tiên nhân phi toa cũng dám đục, cũng không sợ kích hoạt cấm chế đem chính mình chơi chết...

"Khoan đã, nếu có xúc động cấm chế thì vì cớ gì thứ này còn ở đây được?"

Hắc Dương cũng không tin đường đường phi toa của tiên tông thế mà ngay cả cấm chế trên tàu bị xúc động hay không cũng không biết.

Mà một khi biết vậy chỉ cần nhẹ nhàng điều tra thôi liền có thể xác định được cái thông đạo trong phòng này.

Nhưng thứ này hiện tại còn ở đây vậy chỉ có thể chứng minh một chuyện.

Tên ngoan nhân kia thành công dùng cái thông đạo này lách qua cấm chế dày đặc trong nội bộ phi chu để đạt thành một mục đích nào đó mà hắn không biết.

Vì vậy mặc dù không hoàn toàn chắc chắn lắm nhưng Hắc Dương đoán rằng thứ này có hơn phân nửa tỉ lệ là an toàn.

Chính mình nếu có chui vào thăm dò thử hẵn cũng là không có việc gì.

Đắn đo một hồi, Hắc Dương liền hít một hơi sâu liền quyết tuyệt làm ra động tác.

Đem nệm để lại chổ cũ liền nhảy lên phía trên nhắm mắt đi ngủ.

Hắn mẹ nó là cái thằng làm gì cũng ngu nhưng chơi ngu thì giỏi, cách làm tốt nhất trong những tình huống thế này là không làm gì cả, tránh cho sự việc phiền phức thêm, đợi ngày mai tiếp xúc với người trong tông môn liền đem chuyện này báo cáo, xui xẻo thì không được gì, may mắn thì có thể lãnh ít tiền thưởng, vừa kiếm lời không vốn lại vừa đảm bảo an toàn không thơm sao?

"Oaaa, chợp mắt thôi, hi vọng ngày mai tươi đẹp sẽ tới..."

Ngáp một cái, Hắc Dương liền an tâm nhắm mắt lại mà dần thiếp đi, chẳng mấy chốc hắn liền hoàn toàn chìm vào giấc mộng.

...

"Mẹ... thân thể... nặng quá..."

Hắc Dương nhìn cảnh tượng đổ nát hoang tàn xung quanh, cảm nhận được thân thể nặng trĩu như mang chì khiến hắc đầu óc mơ hồ mà khó hiểu vô cùng, âm thầm tự hỏi chính mình đang ở chổ nào thế này.

Chỉ là không đợi hắn kịp làm ra phản ứng gì, đột nhiên một luồng nguy cơ nháy mắt bao phủ toàn thân Hắc Dương.

Nhìn trước mắt mình, một cự chưởng phát ra quang mang đỏ rực giáng xuống sắp đem hắn hoàn toàn bao phủ đến nơi, nháy mắt liền lâm vào cục diện tuyệt vọng chưa từng có, Hắc Dương đầu óc nháy mắt trống rỗng chỉ là rất nhanh hắn liền lập tức vội gượng chống thân thể dậy, muốn phản kháng lại số mệnh phải chết trước mắt, hắn tuyệt đối không thể chết, hắn không muốn chết, hắn có việc quan trọng nào đó cần phải làm, hắn không thể chết ngay lúc này được.

"MAU ĐỘNG CHO TA!"

Lập tức theo vô số mạch máu trồi lên khỏi màng da mỏng, xung quanh Hắc Dương phút chốc nổi lên vô số đen tím lôi quang, toàn thân hắn chớp mắt tựa như đột ngốt xuất hiện đếm không hết lực lượng bao phủ khiến Hắc Dương nháy mắt xông phá sự trì trệ, thân thể chớp động liền lao ra khỏi cự chưởng phạm vi.

Nhưng không đợi Hắc Dương thở phào nhẹ nhõm, cảm giác nguy cơ kia lại lần nữa đem hắn bao trùm, thoát đi một chưởng che trời nhưng đổi lại chính là phải đối mặt với vô số cự chưởng khác theo sau vỗ xuống.

Phạm vi quá lớn, dù cho có dùng tốc độ nhanh hơn vừa nãy mấy lần cũng không thể thoát được.

Phải chết sao...

Hắc Dương tuyệt vọng nghĩ đến.

Chỉ là rất nhanh hắn liền cắn răng, hay bàn tay nắm chặt.

"Không, ta tuyệt không thể thất bại!"

Không biết vì sao bản thân lại nổi lên sục sôi chiến ý cùng quyết tâm đến thế.

Hắn không hề nhớ rằng một người như hắn lấy đâu ra dũng khí đối mặt với tuyệt cảnh cỡ này, một kẻ kiếp trước chỉ là người bình thườ...

Ta kiếp trước là ai?

Không nghĩ đến thì thôi, giờ đây nghĩ đến Hắc Dương mới tá hỏa phát hiện ra... chính mình ngoại trừ một chút nhận thức vụn vặt ra liền không có bất kỳ ký ức gì về kiếp trước, không nhớ tên cha mẹ, quốc gia, lịch sử... đây tuyệt đối không bình thường.

"Chết tiệt không thể lại suy nghĩ vẫn vơ, trước hết phải sống qua mới được, nếu chết tất cả liền sẽ hóa thành không."

Nghĩ thì lâu nhưng phản ứng hắn lại nhanh, nhìn trước mắt có vô số cự chưởng rơi xuống khóa chặt chính mình.

Hắc Dương cơ hồ là lập tức theo bản năng làm ra phản ứng mà vươn tay lên trước mắt, miệng thì thầm những lời thuộc ngôn ngữ tối nghĩa vừa quen vừa lạ nào đó mà hắn chỉ nhận thức được vài từ.

"Tiên pháp: ???? Diệt ???? "

Bạn đang đọc Bắt Đầu Với Trái Gura Gura No Mi, Ta Tay Không Đấm Vỡ Tu Tiên Giới sáng tác bởi Duckca
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dfray
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.