Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đăng ký thân phận

Tiểu thuyết gốc · 1579 chữ

"Móa, thật mẹ nó thô bạo a..."

Ôm đầu nhăn mặt một hồi, cố xoa dịu cơn chóng mặt buồn nôn tựa như bị say xe, Hắc Dương cuối cùng mới có thể gượng mở ra hai mắt đánh gia khung cảnh xung quanh mình.

Nơi đây tựa như là một gian phòng, cách bài trí đơn giản cổ kính không chút cầu kỳ với một căn giường gỗ ở góc tường, một cái bàn tròn giữa phòng với bốn chiếc ghế nhìn đã cũ xếp xung quanh, bên cạnh cửa gỗ còn có một chiếc tủ nhìn cũng không có tí nào đặc sắc với một chiếc gương trên được đính trên.

Nhìn đại thể, nơi này giống như một căn phòng nghỉ giá rẻ, không có chút tiên gia phong phạm nào, dù vậy Hắc Dương cũng không có quá nhiều ý kiến mà thoải mái nằm trên giường gỗ, ánh mắt thư giản nhìn trần nhà, trong lòng lại chất đầy hào hứng cùng mong đợi.

Hắn không thể tin được chính mình thế mà thật sự may mắn như thế, có thể bình yên vô sự thông quan mà không cần có chút thao tác nhỏ nào, điều này cũng đã đủ khiến hắn hài lòng vô cùng.

Còn về vấn đề đơn linh căn hệ thổ có mạnh hay không Hắc Dương liền không có quá nhiều lo lắng, dù sao hắn cũng sợ bộ sắp xếp ra con đường phía trước của mình.

Với trái chấn động, hắn có tự tin chiến lực của mình tuyệt đối sẽ không yếu khi so với bất kỳ kẻ nào đi chăng nữa, mà lại mặc dù còn không thăm dò rõ ràng nhưng Hắc Dương có chút suy đoán rằng cái cây trong người mình tuyệt đối không thể chỉ đơn giản như thế được, nếu nó đã có thể mọc ra trái Gura Gura no mi vậy nó hẵn cũng có thể mọc ra những trái ác quỷ khác chứ?

Nếu như thế vậy sau này đấu pháp hay nội tình của hắn hẵn là càng thiên về khai phá và vận dụng các trái ác quỷ nhiều hơn, đơn linh căn cũng tốt, có thể tu luyện nhanh lại không cần quá quan tâm đến chuyện phân tán tinh lực tu luyện các loại chiến kỹ phù hợp linh căn hay tập trung khai phá trái ác quỷ, xem như đỡ được hắn rất nhiều phiền não trong tương lai.

Mà lúc này, khi Hắc Dương đang mơ mộng suy nghĩ về tương lai thì đột nhiên ngoài cửa chợt vang lên mấy tiếng gõ cửa cốc cốc khiến hắn đầu chấm hỏi.

Chỉ là khi nhớ đến lời tiên nhân dặn dò, Hắc Dương mới hiểu được, đây hẵn là người ghi chép tới tìm hắn đi.

Quả nhiên khi cẩn thận kéo cửa vào, Hắc Dương liền thấy được một vị lão nhân râu tóc bạc trắng đang ôm một quyển sổ lớn chặn trước cửa, khi nhìn thấy Hắc Dương sau cũng không nhiều lời mà đạm mạc nói:

"Tên họ?"

Lập tức hiểu được đây là muốn ghi chép thông tin cá nhân luôn, Hắc Dương liền không chút thất lễ mà vội trả lời:

"Hắc Dương."

"Tuổi tác?"

"Mười lăm"

"Mười lăm?"

Đến đây lão nhân ghi chép cũng không khỏi ngừng bút ghé mắt nhìn lại thiếu niên thấp bé trước mắt so với hắn lão đầu này đều thấp, chỉ là mặc dù có chút hiếu kỳ nhưng lão nhân cũng không hỏi quá nhiều mà trực tiếp ghi chép vào, dù sao trước giờ chỉ có người khai khống tuổi nhỏ hơn, gây ra mấy vụ đánh giá không tốt chứ hiếm khi có ai khai khống tuổi lớn hơn, làm như thế không những không được lợi gì còn có thể khiến bản thân mình bị tông môn đánh giá kém, chuyện rõ ràng như thế hẵn ai có đầu óc bình thường đều có thể nghĩ đến, vì vậy lão nhân cũng không muốn nhọc công làm gì mà tiếp tục hỏi thêm:

"Có thân thích gì không?"

"Không có."

"Ồ, vậy trong hồng trần không còn nhân quả gì chứ?"

"Cũng không, ta lúc này một thân một mình không có liên hệ với ai cũng không có nợ nần thù oán gì."

"Hắc, tiểu tử ngươi nha... rất tốt, cũng lâu rồi ta mới gặp trường hợp lục bình không rễ như ngươi và cái cô gái kia cùng kỳ khảo thí này với ngươi, không cha không mẹ không họ hàng thân thích, trong hồng trần cũng không có duyên nợ cần giải quyết, tông môn nhân sự hay cụ thể là đám ngoại môn chấp sự rất thích loại người như ngươi, cũng đỡ cho bọn hắn phải đi thay các ngươi đoạn nhân quả."

"Đoạn nhân quả? Đó là làm gì?"

"Hah, rất nhiều loại, trả nợ tiền tài, ra mặt từ hôn, thanh lý môn hộ, bảo đảm... ngoại môn chấp sự đều có đi làm, mặc dù hơi phiền một chút nhưng tông môn đã nhận các ngươi là đệ tử liền sẽ giúp các ngươi loại bỏ phiền não để toàn tâm toàn ý tu luyện, càng tốt để sau này thay tông môn ra mặt và cống hiến."

Lập tức Hắc Dương liền hiểu được "Đoạn nhân quả" này là cái gì rồi, chỉ là hiểu được xong sắc mặt hắn liền rất cổ quái, nghĩ đến kiếp trước đọc được mấy cái lưu phái kia Hắc Dương không buộc được miệng mà hỏi nhỏ:

"Làm vậy... sẽ không gây thù chuốc oán chứ?"

Đến đây lão nhân cũng chỉ cười mĩm đầy giễu cợt nói:

"Chuốc oán? Hah, cũng phải nhìn xem bọn hắn có bao nhiêu cân lượng để sống qua đám ngoại môn chấp sự kia, không dính đến nợ máu còn tốt, một khi dính đến, tông môn liền làm việc rất sạch sẽ đảm báo không có ngọn gió lọt ra ngoài không nói, tất nhiên còn là trảm thảo trừ căn, tuyệt không lưu bất cứ hậu hoạn nào."

"Nhưng cũng không cần quá cảm giác khó chịu cái gì, chuyện này chỉ là trường hợp bình thường, tu tiên giới còn khôn sống mống chết huống chi là tiên phàm khác biệt thì sẽ chỉ càng tàn nhẫn hơn mà thôi, chỉ là mặc dù tàn khốc nhưng bình thường tình huống cũng không đi đến quyết tuyệt như thế, chỉ cần không phải mối thù bất cộng đái thiên, tông môn chấp sự đều sẽ trước tiên hòa giải giữa hai bên thử xem, chỉ cần ra cái giá để bản môn đệ tử hài lòng thì có thể không phải gánh họa diệt môn nha."

Nghe đến đây cùng nhìn đến lão nhân trước mắt gương mặt như cười lại không phải cười, Hắc Dương không khỏi hơi xấu hổ, quả nhiên hai thế giới khác nhau, phong cách đối nhân xử thế liền cũng khác nhau, Hắc Dương tự nhân chính mình không bá đạo như vậy được, dù là có thực lực để bá đạo thì hắn vẫn tương đối thích làm người ôn hòa hơn, diệt môn đồ thành cái gì vẫn là kính nhi viễn chi đi, hắn tu luyện là để có thể sống tốt hơn, không phải để đem mình và vô số sinh mạng khác cùng trầm luân vào tu la địa ngục.

Đôi lúc Hắc Dương cảm giác làm thánh mẫu cũng không phải không tốt, mặc dù khiến người khác nhìn vào chướng mắt nhưng bản thân hắn sống thoải mái là được, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn mới là cách sống Hắc Dương hướng tới, bị cuốn vào thời đại tranh đấu chém giết, sát lục vô biên thì sống còn có ý nghĩa gì? Một ngày nhìn lại chính mình cô đơn chiếc bóng trên từng đống xương cốt và thi thể còn thấm đẫm máu tươi, khi ấy nếu có thể gặp lại bản thân trong quá khứ hắn còn có thể vỗ ngực tự nhận là "Hắc Dương" sao?

Mà dù vậy Hắc Dương biết được chính mình muốn đạt được sự tự tại kia hắn liền cần có thực lực, thực lựa có thể một mình đứng vững trong thế giới này.

Vì vậy dù con đường phía trước có gập ghềnh khắc nghiệt, khôn sống mống chết hắn cũng vẫn phải tìm cách vượt qua.

"Được rồi nói nhảm nhiều như thế cũng không tốt, thông tin của ngươi ta đã đăng ký xong, dùng máu ấn vào chổ nơi này đi và ngươi sẽ chính thức trở thành Hư Đạo Thánh Tông đệ tử."

Vừa nói, lão nhân vừa mỉm cười chỉ vào góc trang giấy, nơi đó có một chổ trống chuyên môn chừa lại để để tử mới xác nhận.

Hắc Dương cũng không nhiều dây dưa, lập tức cắn rách đầu ngón tay cho máu tươi thấm ra liền ấn vào.

Mặc dù không có cảm giác thần hồ kỳ kỹ như trong tưởng tượng, nhưng Hắc Dương biết bản thân giờ đây chính là Hư Đạo Thánh Tông một thành viên, sau này muốn thoát ly sợ rằng rất không dễ dàng.

Chỉ là chuyện sau này thì sau này tính, giai đoạn hiện tại xem như đã ổn định rồi đi.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Với Trái Gura Gura No Mi, Ta Tay Không Đấm Vỡ Tu Tiên Giới sáng tác bởi Duckca
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dfray
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.